Ta Xuyên Không Thành Tà Thần


Quân Huyền hắn cưỡi theo chiến mã ra khỏi đế quốc.

Hắn vừa đi vừa mở bản đồ ra nhìn đường.

Nếu hắn tiến theo đường thẳng liền phải qua rất nhiều đế quốc khác như vậy thật sự không tiện.

Đâu ai biết được lại chạm vô con ông cháu cha gì gì đó kéo dài hắn ở đó thì sao.

Nghĩ đi nghĩ lại, Quân Huyền hắn liền chọn con đường tiến vào trong rừng.

Dù trong rừng có nhiều yêu thú nguy hiểm nhưng coi như là mài rũa đi.

Kèm thêm Long ca đã tỉnh lại hẳn là không lo.

Quân Huyền nhìn sang con cá đang vẫy đuôi bên cạnh liền càng yên tâm.
Thời gian trôi qua vô tình, Quân Huyền hắn đi trường đã có 5 tháng.

Hắn cũng trải qua khổ luyện không ít, cảnh giới vững chắc còn đột phá đến Thiên Huyền Trung Kỳ, có chút muốn đột phá tới hậu kỳ.

Hồn lực bị phong ấn cũng được Long ca trợ giúp giải khai nhiều.

Đến bây giờ hắn đại khái có thể dùng hồn lực tương đương với địa hồn sơ kỳ.
Đừng nhìn địa hồn sơ kỳ mà khinh thương, ví như chiến đấu với kẻ ngang cấp bậc Quân Huyền hắn có thể dùng hồn lực đánh một kích đánh lén.

Mà hồn lực đánh lén đó là sát thương chí mạng bậc nhất vì tấn công thẳng vào thần hồn.

Nhục thân và thần hồn đều quan trọng nhưng thần hồn bị hủy nhục thân vô dụng.

Đó là lí do vì sao hồn sư liên bị người khác dè chừng.
Vì đơn giản không ai biết hắn có thể đánh lén mình lúc nào.

Trước khi đến Thánh giả chi địa còn cần qua hai tòa thành, tòa thành thứ nhất chính là trước mặt Quân Huyền.

Tòa thành thứ hai cách cũng không xa, hai ngày đường từ đây liền có thể tới.

Thời gian vẫn còn một tháng, Quân Huyền hắn liền chọn nghỉ ở đây một đêm.


Dù sao thời gian kia hắn ngủ trong rừng nhiều cũng thật không thoải mái.

Nhân cơ hội này hắn liền tận hưởng chút vậy.
Quân Huyền hắn cũng như bao nhiêu người khác tiến đến trước cổng thành.

Đúng là nhiều anh tài, thiên tài tới cả một tòa thành chốn hoang vu nay lại trở nên đông đúc.

Nhìn xung quanh Quân Huyền hắn liền rõ những người này chính là đối thủ của hắn a.

Tốt nhất không nên đụng bây giờ, dù sao người ta còn có người hộ đạo đi cùng.
Khoác lên trên mình một lớp áo đen, đội thêm mũ áo chống gây chú ý, Quân Huyền hắn tiến vào thành.

Cả thành như được dịp mở rất nhiều thứ để thu hút người đến nhưng Quân Huyền hắn bỏ qua chỉ tiến vào một tửu lâu chọn phòng và ngồi xuống ăn uống.
Quân Huyền hắn đang ngồi ăn uống bình thản liền có một thiếu nữ chạy tới.

Thoạt nhìn thiếu nữ giống như mười lăm tuổi, tóc buộc hai bím, mặc theo váy tím, gương mặt có chút non nhưng lại toát lên vẻ thông minh sắc xảo.
Thiếu nữ vừa tiến đến liền làm Quân Huyền cảnh giác.

Dù sao hắn đã kín mít như vậy rồi mà vẫn có người tìm đến…không gây sự với ta không được sao ?
Nhưng mà, thiếu nữ không phải muốn gây sự mà nhìn Quân Huyền cười tươi nói : “Ngươi bán cho ta a?”
Lúc này, trong đầu Quân Huyền hắn có rất nhiều dấu chấm hỏi ???.

Cô nương a, bán cái gì ngươi có thể nói rõ ra không nói như vậy thật sự hiểu nhầm đó.

Người ta nghe còn tưởng ta muốn bán thân đây.

Dù nghĩ trong đầu như vậy nhưng hắn không nói ra chỉ ảm đạm hỏi lại : “Cái gì ?”
Thiếu nữ lúc này mới ngồi xuống, nàng nhìn Quân Huyền nhoẻn miệng cười nói : “Trong ngươi kìa.”
“???”
Quân Huyền hắn thật sự khó hiểu.

Không lẽ muốn mua thân thể hắn ? Không thể nào…không thể nào ? Hắn không bao giờ bán rẻ mình như vậy, trừ phi đó là một đại mỹ nhân như Linh Vân hắn sẽ xem xét.
“Cô muốn cái gì ?” – Quân Huyền hắn khó hiểu hỏi lại.
“Con thú của ngươi.”
“???”
Thật sự là muốn gây sự sao ? Quân Huyền hắn rất muốn hỏi như vậy ! Đừng có mà lôi cái dáng người loli cỡ lớn đó ra mà trêu hắn như vậy.

Quân Huyền hắn liếc nàng một chút rồi nói : “Cô nương còn xin tự trọng chút.”
Thiếu nữ kia như hiểu ý liền cười mỉm giải thích : “Ta là muốn tiểu phượng hoàng trong áo ngươi kìa.”
Quân Huyền hắn giờ mới hiểu ra.

Hắn nghe nàng nói còn đang nghĩ kịch bản đi xa, nàng nói thêm : “Ta muốn mua con ch*m trong ngươi là kịch bản đi quá xa lun.”
Nhìn nàng một chút, Quân Huyền tiếp tục quay lại ăn kèm theo hai từ : “Không bán!”
Thiếu nữ có chút ngạc nhiên tròn mắt “liền từ chối nhanh như vậy ?”.

Quyết không từ bỏ, nàng liền bồi thêm lời : “Ta còn chưa ra giá mà.”
Quân Huyền lắc đầu nói : “Ra giá sao ta cũng không bán.

Cô nương bỏ ý định đi thôi.”
Nói xong, Quân Huyền cũng không tiếp lời nàng nữa mà quay sang ăn uống.
Thiếu nữ có chút không nhẫn lại nổi, phòng má lên định nói một tràng nhưng rồi lại xuống nước.

Được rồi, vì tiểu phượng hoàng bản tiểu thư nhịn.
Không thể cứng rắn, thiếu nữ liền mềm mại : “Ngươi biết ta là ai không ? Tiểu phượng hoàng theo ta liền có thể trở lên lớn mạnh.”
Quân Huyền vẫn như vậy, hắn chỉ lắc đầu rồi tiếp tục ăn uống.
Thiếu nữ có chút nhíu mày : “Ngươi cũng là đến Thánh Giả Chi Địa đi, ta và ngươi có thể thuận đường cùng đi.”
Quân Huyền liếc nhìn nàng một chút rồi lại nhìn hộ vệ của nàng.

Có huyền hư làm hộ vệ, thân thế khẳng định không nhỏ cũng không nên tiếp xúc nhiều.

Quân Huyền nhàn nhạt trả lời : “Đa tạ cô nương ý tốt, ta làm việc một mình đã quen.”
Dứt lời, hắn đứng dậy đi lên trên phòng.

Bữa ăn bị làm phiền có chút không còn ngon nữa.
Hắn đứng dậy nhưng thiếu nữ vẫn chưa từ bỏ ý định.

Nàng nhìn Quân Huyền rồi nói : “Ngươi nhớ tên ta Thẩm Nhi.

Sau này muốn bán nó liền tìm đến ta.”
Quân Huyền hắn đi lên lầu cũng không có ý định đáp lại chỉ thuận tiện dơ tay lắc lắc biểu hiện một chữ “Không!” to đùng cho nàng.
Thẩm Nhi nhìn Quân Huyền như vậy cũng không có biểu hiện gì nhưng hộ vệ đứng sau lại ghé vào tai nàng lên tiếng : “Tiểu thư, phượng hoàng kia có lai lịch gì mà để người lại muốn mua đến vậy ?”
Yên lặng một chút, Thẩm Nhi liền lắc đầu nói : “Ta cũng không rõ, chỉ thấy Tiểu Băng chịu huyết mạch áp chế.


Tiểu phượng kia cũng không đơn giản chút nào.”
Tiểu băng Thẩm Nhi nói đến đó chính là một tiểu phượng sở hữu thuộc tính băng và nước.

Vốn dĩ có thể dùng áp chế hỏa của Tiểu Viêm nhưng lại bị huyết mạch ảnh hưởng lại khiến nàng không ngờ tới.

Đây là lí do nàng muốn mua Tiểu Viêm về.

Chưa kể nàng còn là một người mang thể chất vạn thú cùng quy ngàn năm có một, nàng có thể quy thuận càng nhiều thú thực lực tăng lên càng mạnh.
Quân Huyền rời đi nàng cũng không ở lại lâu liền nhanh chóng đi về phòng nghỉ.
Hôm sau, Quân Huyền sáng sớm liền rời đi tòa thành hướng đến tòa thành tiếp theo.

Tòa thánh này gần sát Thánh Giả chi địa nên liền lấy tên là Thánh Thành chứ không phải có Thánh Giả tọa trấn.

Dù sao Thánh giả đều là một thứ cực kỳ xa vời cũng không phải một tòa thành có thể có được.
Quân Huyền lần này đi cũng không phải một mình.

Sau lưng hắn còn có hai cái đuôi bám theo.

Một là Thẩm nhi, hai là một hộ vệ của nàng.

Không biết có phải hai người theo dõi hành tung của hắn không nhưng khi hắn bước ra thành liền thấy hai người đi theo.
Thẩm Nhi tính cách có chút giống như trẻ con, nàng liên tục đi bên cạnh Quân Huyền nói chuyện không ngớt.

Chủ yếu nói về khả năng của nàng, như có thể thu phục yêu thú, có thể kết hợp cùng yêu thú tăng lên thực lực.

Chưa kể, Thẩm Nhi có thuộc tính hỏa nhưng lại có thể kết hợp với Tiểu Băng mà không gặp chút bài xích nào.
Quân Huyền qua thiên thư cũng biết được thể chất của nàng.

Đi cùng nửa ngày đường, hắn cũng không lạnh nhạt như vậy bắt đầu trò chuyện đến lúc ăn cũng liền cùng ăn, Thẩm Nhi thuyết phục một lúc lâu dài Quân Huyền liền để nàng toại nguyện.

Hắn lấy từ trong áo ra Tiểu Viêm.

Nhìn thấy Tiểu Viêm hiện thân, Tiểu Băng thì có chút rụt rè, Thẩm Nhi lại hưng phấn.
“Được rồi, cô thử đi.

Nếu cô làm không được liền đừng đòi nữa.”
Thẩm Nhi cũng gật đầu.

Nàng cắn đầu ngón tay lấy ra một vài giọt máu nhỏ trên đầu Tiểu Viêm.

Giọt máu nhỏ xuống Tiểu Viêm rất nhu thuận để im.


Thẩm Nhi cảm tượng mọi chuyện thuận theo ý mình liền cười mỉm.

Nàng bắt đầu thử thông linh với Tiểu Viêm nhưng mà ngoài ý muốn.

Khi nàng thông linh với Tiểu Viêm còn không thể chạm tới linh hồn của Tiểu Viêm như có thứ gì bảo vệ đồng dạng.
Lần đầu thất bại, Thẩm Nhi chưa từ bỏ.

Nàng tiếp tục lần thứ hai…thất bại.

Nàng thêm lần thứ ba liền tiếp tục thất bại.
Đến lúc nàng định làm lần thứ tư may mà có hộ vệ ngăn lại.

Dù sao nàng trích nhiều tinh huyết ra như vậy một lúc cũng không tốt.

Sắc mặt nàng có chút xanh rồi.

“Cô nương không được rồi.” Quân Huyền cười cười liền cất Tiểu Viêm vào trong áo.
“Tại sao ?” Thẩm Nhi giọng nói có phần yếu ớt đi một chút.

Nàng thật sự không hiểu, nàng chưa từng thất bại bao giờ kể cả yêu thú có cao hơn nàng một cảnh giới nàng vẫn có thể thông linh.

Vậy mà, nàng lại thất bại trước Tiểu Viêm.
Quân Huyền cười cười nói : “Vạn thú cùng quy thể chất đúng là hiếm có.

Đáng tiếc, vạn thú bình thường có thể dễ dàng được.

Nếu gặp thú có đẳng cấp cao hơn thì vô dụng.”
“Vậy tại sao ngươi lại được ?”
“Ta đương nhiên được.

Nam nhân không thể không được cô không nghe sao ?”
Quân Huyền nói xong liền đứng dậy rời đi.

Thẩm Nhi theo hắn cũng chỉ để thu phục Tiểu Viêm, hắn đã cho nàng toại nguyện nhưng nàng không được.

Bây giờ, nàng còn phải trị liệu lại chút tổn thương kia hắn cũng không có lí do gì chờ nàng.

Chưa kể, nàng còn cố hộ đạo như vậy hắn ở lại cũng không làm gì.
Thẩm Nhi nhìn bóng lưng Quân Huyền đi xa mới tò mò hỏi : “Cát tỷ, tỷ nhìn được hắn mang thể chất gì sao ?”
Hộ vệ nghe nàng hỏi liền nói : “Một thể chất bình thường không có gì đặc biệt.”
Thể chất bình thường ? Thể chất bình thường mà nhưu vậy được sao ? Nàng có chút khó tin nhưng cũng nhanh chóng bỏ qua yên tĩnh trị thương.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui