Ta Xuyên Không Thành Tà Thần


“Vân Lam lão sư, người còn không ra sao?”
Quân Huyền hắn chỉ nói nhẹ nhưng dùng huyền lực khuếch tán ra khiến cả học viện nghe được.

Nhiều lão sư nghe được liền có chút không ngờ tới, Vân Lam a, đây chính là tên của phó viện trưởng, tên nào gan to bằng trời như vậy dám gọi thẳng tên nàng! Đến cả viện trưởng gọi nàng còn chỉ dùng chức vụ gọi đây được lắm, lại dùng tên nàng.
Nhưng mà, khi Vân Lam và Linh Mộng nghe được lại cười tươi hơn bao giờ hết, hắn trở về a.

Không chần chừ chút nào, Vân Lam động, như một tiên nữ thu hút vạn chúng chú mục.

Vân Lam nàng nhẹ nhàng xuất hiện ở ngoài cổng học viện nhìn chằm chằm Quân Huyền.
Vừa gặp, Vân Lam liền cho hắn ánh mắt cắt ra cắt thịt kèm thêm câu hỏi : “Ngươi còn biết trở về a.”
Quân Huyền hắn né ánh mắt của nàng chút, cười cười nói : “Có Vân Lam lão sư chờ ta nào không dám trở về.”
“Mà người cũng thấy hết rồi a, ta khuyên can hắn rồi mà hắn không nghe.

Tiếp theo tùy người xử lý vậy.”
Vân Lam trở lại với gương mặt lạnh lùng : “Ừm” một tiếng rồi bước qua Quân Huyền tiến tới nhìn thiếu niên đang run lẩy bẩy kia.
Chạm vào hòn đá lớn rồi! Đây là suy nghĩ duy nhất trong đầu hắn khi thấy Vân Lam xuất hiện.
Nhưng mà, Vân Lam vẫn lạnh lùng nhìn hắn rồi kèm một câu khiến hắn hoàn toàn sụp đổ : “Ngươi đến từ đầu liền về đó, từ sau cũng đừng nghĩ tham gia vào học viện nữa.”
Vân Lam chỉ một câu nói nhưng mà quyết định vận mệnh cả đời hắn.

Thiên Hỏa học viện là hắn duy nhất hy vọng vậy mà…vậy mà…
Muốn cầu xin Vân Lam rút lại lời nói nhưng khi hắn ngẩng đầu lên thì ba thân ảnh kia đã biến mất từ bao giờ…
Còn Quân Huyền và Vân Lam vừa tiến vào học viện liền có rất nhiều chuyện để nói, riêng Tô Hồng Ngọc vẫn chưa load kịp hết.

Đầu nàng có chút như chạy mạng 2g đang dừng ở kịch bản sẽ là sư tôn nàng cũng tên kia đọ sức vào học viện nào ngờ được lại xảy ra như thế.

Sư tôn nàng vốn là người trong học viện mà còn không phải người bình thường ảm đạm trong đây, đến mức nàng còn chưa khảo thí đã được tuyển chọn vào thẳng học viện rồi.
Tô Hồng Ngọc riêng đường mình về phòng mà trong đầu vẫn đang xoay xoay.

Còn Quân Huyền theo Vân Lam tiến về phòng nàng, còn về phòng nàng làm gì thì kệ đi.

Chỉ biết là đến trưa hôm sau, Quân Huyền khuân mặt rạng rỡ rời khỏi phòng Vân Lam.


Quân Huyền hắn rời khỏi phòng Vân Lam cũng không vội vàng trở lại phòng tu luyện.

Hắn luyện hóa dị hỏa thành công tăng lên cảnh giới thiên huyền lúc này cũng không cần vội vã tăng thêm, có thời gian ổn định cảnh giới là đủ.

Hắn tiến về nơi luyện đan quen thuộc.

Nơi đó còn có Linh Mộng lão sư đang chờ hắn đâu.
Khi Quân Huyền mở cửa tiến vào trong sân luyện đan vẫn cảnh vật quen thuộc, Linh Mộng lão sư vẫn như vậy.

Cả thân hình khiến vạn người mê đang lười biếng nằm trên chiếc giường tre nhìn Thanh Thúy học tỷ luyện đan.

“Lão sư, ta trở về.”
Quân Huyền vừa bước vào vừa đánh tiếng với Linh Mộng lão sư.

Linh Mộng lão sư nhìn hắn nhẹ nhàng cười, một nụ cười rạng rỡ thiên địa địa phai mờ.

Quân Huyền tiếp tục ở cùng lão sư tới tận tối sau đó mới rời đi.
Lần này hắn rời đi cũng không phải rời luyện đan phòng về phòng của mình mà là rời đi đế quốc này.

Thánh giả chi địa là điểm hắn đến tiếp theo.

Cả hôm qua và hôm nay những thứ cần bàn giao lại hắn đều bàn giao cho Vân Lam và Linh Mộng.
Giờ trong lòng hắn chỉ còn một nơi muốn tới, nơi đó là Vân Hương lâu.

Rời đi một năm cũng đến lúc nên quay về, chỉ là lần này về Vân Hương lâu rồi rời đi cũng không biết lần sau trở về sẽ ra sao…
Không chần chừ chút nào, Quân Huyền hắn vận dụng huyền lực nhanh chóng đi.

Không nghỉ ngơi dưỡng sức giữa đường, thời gian dần đến sáng hôm sau Quân Huyền cũng đến Vân Hương lâu.
Vân Hương lâu vẫn như cũ.

Gia bộc vẫn dậy sớm quét sân, mở cửa đón khách từ sớm.


Quân Huyền trở về lần này làm mọi người có chút bất ngờ sau đó liền đón tiếp nhiệt tình.

Nhưng mà, người hắn mong chờ nhất lại không hề thấy, trong phòng nàng chỉ để lại một bức thư kèm một chiếc nhẫn trữ vật.
Nghe gia bộc nói nàng từ khi đưa hắn lên kinh thành cũng không có trở lại, hắn biết nàng thật đi.

Trở lại trong phòng, Quân Huyền mở phong thư ra đọc :
Huyền Nhi, khi con đọc được bước thư này thì ta cũng đã đi xa rồi.

Không biết lúc con đọc được thì đã đuổi kịp cảnh giới của ta chưa nhỉ ? Nếu được rồi thì ta nên gọi là Huyền Nhi hay là gọi là Chàng dần đây.

Hì hì … ta đùa thôi.

Nhưng ta biết con đã trưởng thành hơn nhiều rồi nhé.

Được nhiều cô gái thích nè … cẩn thận ta ghen đó.

Phong thư không được nói đùa dài nữa nên ta vào vấn đề thẳng nhé : Ta phải đi đến một nơi xa rồi nên có lẽ không thể gặp được con một thời gian nữa.

Còn con muốn biết nơi đó là đâu thì sau này sẽ biết dần thôi.

Ta lúc đi cũng không có gì để lại đâu ngoài cuối Phong Thư là một chiếc nhẫn không gian đủ để con chứa đồ cần dùng rồi không cần mang tay nải nữa.

Thứ cần để lại ta cũng để lại đầy đủ, mong ngày sớm gặp lại chàng – Quân Huyền.

Mà còn việc bảo vệ Vân Hương Lâu khỏi Diệp gia cũng liền giao cho chàng a, mong chàng đủ thực lực đi.
Dù bức thư mang có vài câu đùa nhưng không biết vì sao nước mắt Quân Huyền cứ rơi xuống.

Những giọt nước mắt ấy chảy dẫm cả bức thư kia.

Hắn cứ khóc.


Chính hắn cũng không hiểu vì sao nước mắt hắn cứ rơi không dừng được.

Vốn xuyên không đến đây tưởng rằng những thứ tình cảm này sẽ không thấm vào hắn được nhưng hắn đâu biết rằng : hằng ngày qua tiếp xúc với nhiều người quan tâm hắn khiến hắn dần hình thành một thứ tình cảm tốt đẹp hoàn toàn mới ở đây.

Cộng với ở kiếp trước hắn luôn cô đơn một mình nên những thứ tình cảm đó hầu như chưa từng có với hắn.
Qua một đêm, Quân Huyền hắn có chút biến hóa khác lạ nhưng mà lại ít ai nhìn ra được.

Trong thư hắn nhớ rõ Linh Vân đã bảo hắn bảo vệ Vân Hương lâu khỏi Diệp gia, kèm theo Diệp gia theo lời gia bộc báo cao luôn hống hách gây sự, còn không ngại mở một Khách Điếm để cướp khách nghỉ chân đây.

Còn chưa kể, cô con gái mà lần trước hắn cứu cả gia đình khỏi tay tướng cướp cũng bị Diệp thiếu gia trêu đùa đây.

Thù mới thù cũ cũng nên thanh toán một lần.
Nghĩ là làm, Quân Huyền liền tiến tới chi nhanh kia.

Ngay sau đó, con gái Tần An ông chủ chi nhánh – Tần Hương Hương cũng ra gặp Quân Huyền.

Quân Huyền vừa cùng nàng đi vừa giải thích cho nàng một chút.

Nghe được Quân Huyền mục đích nàng còn mừng hơn bao giờ hết.

Vốn là bị Diệp thiếu gia trêu đùa, thậm chí có uy hiếp đến cơ ngơi chi nhánh nàng còn đang hết sức lo sợ đây.
Vừa tiến đến trước cảnh cổng Diệp gia, hai con kỳ lân đá, cánh cổng màu đỏ, hai thị vệ đứng canh cổng một cách cực kỳ uy nghiêm.

Nhìn thấy Quân Huyền đến liền dơ ngang cây giáo chặn hỏi :
“Người đến là ai ? Còn mời xưng danh ?”
Quân Huyền nghe xong liền cười mỉm đáp : “Ta đến gây sự nên danh xưng không cần thiết phải nói ra a.”
“Làm càn !”
Quát một câu cả hai thị vệ liền dùng giáo đánh tới.

Nhưng mà đối với đòn tấn công này, Quân Huyền thậm chí còn không dùng võ kỹ.

Tiện tay đánh ra một đường liền cả hai thị vệ đã ngã sang hai bên bất tỉnh nhân sự.

Hai huyền lực tam tầng mà thôi, nhân huyền cảnh còn chưa tới sao là đối thủ của hắn.
Ngay khi hai thị vệ ngã xuống, hắn liền đạp thẳng cánh cửa lớn bước vào.


“Uỳnh” Cánh cửa đổ xuống làm thu hút nô bộc trong sân và cả Diệp gia chủ đang thưởng trà trong phòng cũng đi ra.
Diệp gia chủ trong phút chốc nhận ra Quân Huyền liền nói : “Là ngươi ! Ngươi tới đây ý gì đây ?”
“Ta tới gây chuyện à ta tới đòi lại công đạo.”
“Đòi công đạo ?” Diệp gia chủ có chút khó hiểu.

Dù hắn mở khách điếm cướp khách Vân Hương lâu thì cũng không đến mức đánh tận cửa như này đi.
Nhưng mà đáp án ngay sau đó liền rõ, Quân Huyền cũng không nhìn hắn mà nhìn Tần Hương Hương rồi nói : “Con trai Diệp gia chủ nhiều lần ức hiếp người của Vân Hương lâu, còn mở miệng đòi hủy Vân Hương lâu, thật coi Vân Hương lâu ta không có người sao ?”
“Hừ ! Vậy thì sao ?”
Dứt lời, Diệp gia chủ liền ra chiêu một cách bất ngờ.

Vẫn là chiêu cũ rích ấy, cái chiêu mà ngày xưa Quân Huyền hắn phải nhờ Vân Lam bảo vệ nhưng giờ thì…Hắn một ngón tay đánh ra huyền lực.

Trong chốc lát, võ kỹ tán loạn.
“Sao lại vậy ?” Diệp gia chủ có chút không hiểu.
Nhưng mà còn chưa kịp hiểu thì Quân Huyền liền đằng không bay lên kèm theo một lời nói : “Đã như vậy ta cũng coi Diệp gia không người vậy.”
Sau đó liền xuất hiện một màn mà mọi người trong trấn rung động xuất đời khó quên.

Một cự thủ bao trùm toàn bộ Diệp gia được Quân Huyền sử dụng võ kỹ tạo thành đánh xuống.

Diệp gia chủ hắn nhìn cự thủ đánh xuống mà bất lực, hắn chạy không nổi.
Cự thủ giáng xuống, thiên địa ảm đạm, gà chó chết sạch.

Thảm nhất là Diệp thiếu thủ, hắn còn đang ở trong phòng cùng mỹ nhân mà liền chết không hề rõ ràng vì sao chết.
Một chưởng Diệp gia diệt !
Tần Hương Hương theo sau Quân Huyền còn chưa kịp hết ngạc nhiên này đã đến ngạc nhiên khác.

Quân Huyền hắn thực hiện hứa hẹn với nàng liền đưa cho nàng một quyển công pháp và hai võ kỹ thích hợp.

Dù với tư chất của nàng khó mà thành cường giả nhưng luyện theo công pháp kia lên tới thiên huyền kéo dài thọ nguyên và tăng thực lực cũng không phải không thể.
Chia tay nàng, Quân Huyền về Vân Hương lâu cũng thu xếp ổn thỏa.

Hắn để lại cho mọi người vài quyển cơ sở công pháp và bình đan dược, kèm theo chút ngân lượng đủ mua vũ khí tự vệ.
Làm xong mọi việc, Quân Huyền hắn mới yên tâm rời đi tiến về Thánh giả chi địa.

Cuộc đời của hắn chính trở sẽ thay đổi từ đây.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận