Tà Vương Song Hành! Nương Tử Đừng Hòng Trốn!


Tiếc rằng ngươi đã chọc giận người không nên rồi...
" Này huynh ơi..."- Tiểu Bạch cũng được tham dự buổi tiệc, cô bé nắm vạt áo của Chu La Kì đang ăn ngấu nghiến:" Bạch Cố Vương đại nhân lại nhìn Dạ Nguyệt cô nương nữa rồi!"
Dù hôm nay Dạ Nguyệt cô nương mặc nam y phục nhưng sức hút vẫn ngời ngời a...
Bảo sao Bạch Cố Vương đại nhân không nhìn đấm nhìn đuối như vậy...
Đến cả Tiểu Bạch còn mê nữa mà!
" Muội con nít, không nên để ý chuyện người lớn!"- Tay hắn cằm đùi gà mà cắn xé.

Từ lúc bị bắt cóc, hắn đã không ăn được bữa cơm nào nên hồn cả.

Bây giờ thời cơ ngàn vàng, không ăn bị thiệt rồi sao?
Hừ!
Muội đã sáu tuổi rồi!
Không phải con nít!
Bữa tiệc cũng dần tàn.

Ai nấy cũng say bí tỉ.

Gương mặt thường ngày nho nhã của Mặc Ảnh cũng đỏ bừng.


Tủ lượng của hắn còn kém hơn cả Tiểu Bạch!
Riêng Vương Dạ Nguyệt dù uống hết bốn, năm bình rượu Hoa Điêu Tử vẫn tỉnh như không.

Chỉ có rượu Đế Vương mới trị được nàng!
" Nhã Tịnh cô nương, phiền cô đưa sư phục ta về phòng.

Ta có chuyện cần nói với Trương Liêu Vũ."
Nhã Tịnh gật đầu, nàng đi đằng sau Mặc Ảnh, cẩn thận tư thế trước, sợ Mặc Ảnh có vấp đã ngã thì trở tay còn kịp!
" Tuyết Băng Tâm.

Ta thích muội!"
Mặc Ảnh vừa đi vừa lẩm bẩm.

Đầu óc hắn hoàn toàn trống rỗng mà xoay mồng mồng.

Trong đầu hắn lúc này chỉ nghĩ đến người con gái đó.Nhã Tịnh đi cạnh hắn có chút ngạc nhiên, tự hỏi Tuyết Băng Tâm là ai.

Từ đầu nàng ta đã nghĩ rằng Mặc Ảnh đại nhân thích Dạ Nguyệt cô nương cơ...
"

" Trương Liêu Vũ, ta có chuyện này muốn hỏi ngươi."
Trương Liêu Vũ dựa vào thân cây.

Cả hai đã đi đến một khu vườn nơi hắn thường luyện võ.

Không khí thanh tịnh, chỉ nghe được tiếng gió và giọng nàng.

Riêng lúc này hắn ta vẫn còn tỉnh...
" Nếu ta trã lời, ngươi có thể buông tha cho Nhã Tịnh của ta được chứ?"
Dạ Nguyệt nghe vậy liền nhếch môi cười:" Nhã Tịnh cô nương từ khi nào đã thành của ngươi vậy?"- Đầu óc hắn cũng bị ngấm rượu rồi đây...
Nàng ta thật là một hồ ly giảo hoạt, tinh ma...
Trương Liêu Vũ cũng không có hứng cãi lại:" Được rồi! Ngươi hỏi đi..."
" Ngươi còn nhớ lúc chúng ta trở về, trên con đường mà ta Nhã Tịnh hỏi ta đang nhìn gì, ở đó có từng xảy ra chuyện gì không?"
Sắc mặt nghiêm túc của Dạ Nguyệt cũng làm hắn thay đổi thái độ.

Cứ nghĩ nàng ta lấy chuyện Nhã Tịnh ra trêu hắn, không ngờ lại là chuyện này:" Thật ra, lúc trước đi ngang qua khu vực đó, ta đã nhìn thấy một con Hắc Khuyển đang bay trên bầu trời."
Hắc Khuyển?
Lúc trước ta đã từng nhìn thấy bức điêu khắc của Hắc Khuyển ở nơi lưu trữ.

Cảm giác lành lạnh cứ quấn lấy ta ra là có liên quan sao?
Nhưng cũng có thể là...
" Ngươi có chắc không bị mê sảng chứ?"
Trương Liêu Vũ tức giận, gương mặt hắn đỏ bừng:"Lúc trước khi ta bảo với phụ thân, ông ấy cũng nói y chang ngươi.

Không ai tinta cả!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận