Tà Vương Song Hành! Nương Tử Đừng Hòng Trốn!


Chắc hẳn đây là Tam Nương phu nhân...
Nét mặt thật phúc hậu, nhưng cớ sao tên Trương Liêu Vũ kia lại trái ngược hoàn toàn như thế?
Dạ Nguyệt xoay người, nhìn Trương Liêu Vũ đang ngồi cạnh Nhã Tịnh đầy ẩn ý.
Hắn ta cũng đoán ra nàng đang nghĩ điều gì, liền tức tốc đáp trã:" Bà ấy là mẫu thân của ta!"- Mặt hắn nghiêm túc chưa từng thấy...
Điều này vô tình làm Nhã Tịnh bật cười.

Hai người này thật thần giao cách cảm, nhìn nhau một chút đã hiểu ý kẻ kia đang nghĩ gì rồi...
" Cười như thế là tốt!"
Hắn vô tình thốt ra một câu đáng lẽ chỉ nên để trong đầu...
Mọi người đều đổ mắt nhìn vào hắn.

Ai cũng nhìn ra được tâm ý của Liêu Vũ với Nhã Tịnh, chỉ riêng cô nàng vô tư ấy không hiểu gì.

Thấy có người quan tâm mình, vội cuối đầu cảm ơn.
Cái cặp đôi ngố tàu này!
Trương Lục Thất và Trương Tâm Luyến ngồi đối diện đều có cùng ý nghĩ.

Cảnh tượng này chắc hẳn đã lọt vào mắt của mẫu thân rồi...
Bọn họ đều quay qua xem phản ứng của mẫu thân thế nào.


Cứ ngỡ thân phận của Nhã Tịnh sẽ làm Tam Nương phu nhân khó chịu, yêu cầu đuổi nàng ta ra, nhưng đâu ngờ rằng bà ấy còn ra ám hiệu với Trương Liêu Vũ, gật đầu đồng ý.
Loạn cả rồi!
Kình Phong nâng chén, kính hoàng thượng:" Thần chúc mừng hoàng thượng đã đánh thắng được bọn Hoàng Thất, sau này thiên hạ thái bình, dân chúng ấm no."
" Thần cũng xin kính hoàng thượng."- Tam Nương phu nhân và Trương Dương đại nhân đồng thanh.
" Để đạt được điều này, đều là nhờ công sức của các vị ở đây.

Thế nên hôm nay, không say không về!"
" Không say không về!"- Mọi người trong đại sảnh nâng chén, cùng hô to.

Không khí trong đại sảnh càng ngày càng náo nhiệt.

Các cung nữ đều lên trình diễn múa họa, gẫy đàn góp vui.

Tiếng đàn du dương hòa huyện tuyệt sắc vào điệu nhảy uyển chuyển, tạo nên tiết mục đặc sắc.
" Ta nghe bảo Tam Nương phu nhân sức khỏe không được tốt.

Dạo này khanh đã thấy đỡ hơn chưa?"
" Bẩm hoàng thượng, sức khỏe thân đã tốt hơn rất nhiều."

" Đúng vậy thưa hoàng thượng, đều nhờ công của Bạch Cố Vương đại nhân."- Trương Dương tiếp lời, sắc mặt hắn thoải mái hơn.

Bản thân Bạch Cố Vương không giúp người vì của cải.

Chỉ khi thấy cần thiết, hắn sẽ giúp.

Dù Trương Dương đã đem tặng nhiều vàng bạc vì công ơn này, nhưng hắn đều đem trã lại.

" Trương Dương đại nhân quá lời rồi, việc ta nên làm mà."
Bạch Cố Vương, thân thế và lai lịch của hắn luôn là một điều bí ẩn.

Trong cách hắn cười dù nhẹ nhàng, nhưng ẩn sâu trong đó không biết bao nhiêu hàm ý.

Bản thân Huyền Chi Tử ta không tài nào nhìn thấu hắn, cũng may hắn không phải người của phe đối nghịch.
Không hiểu sao ngữ điệu của hắn làm ta thấy giống một người...
Huyền Chi Tử...
Ánh nhìn của hắn như đang dò xét ta...
Bản thân hắn cũng không phải kẻ thường.

Phong Liên Quốc có được vị vua anh minh, thông minh, công bằng như vậy, thật có phước đức!
Bạch Cố Vương miệng nhâm nhi rượu, vừa nhìn Vương Dạ Nguyệt ở phía đối diện.

Hắn khẽ nở nụ cười tà ý, quyến rũ mê hoặc lòng người...
Lại mặc nam y phục, nàng ta muốn trã thù tên Trương Liêu Vũ đây mà...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận