Thứ phát ra tiếng ồn bên ngoài cửa sổ vậy mà lại là..."A..."Bướm đêm.Vô số bướm đêm.Chúng vỗ đôi cánh đen như mực tỏa ra ánh sáng đỏ kỳ lạ, cả một đàn bướm dày đặc bao phủ toàn bộ cửa sổ giấy, tập trung lại thành một cụm mây đen cuồn cuộn.Sau đó giống như mây đen che khuất mặt trời, những con bướm đêm điên cuồng xuyên qua lỗ thủng chui vào trong phòng."...!! ! !"Nếu là tiểu thư khuê các bình thường có lẽ ngay lúc đàn bướm đêm ùa vào phòng đã hôn mê bất tỉnh.Nhưng Tần Tranh dũng cảm lại cẩn trọng, luôn có chủ kiến của mình, không chút nghĩ ngợi một tay cầm cây nến trên bàn ném trực tiếp vào đàn bướm đêm."Tránh ra! Đừng tới đây! !"Bướm đêm sợ lửa nên lùi lại, trong nháy mắt đó, Nhiếp Chiêu theo tiếng đi tới, dùng một chân đá văng cửa phòng, nhanh như cắt chui vào trong:"Tần cô nương, ngươi không sao chứ? !""Ta không sao!"Tần Tranh quay đầu lại đáp, lại giơ tay chỉ đàn bướm đêm: "Nhiếp cô nương cẩn thận! Kia không phải côn trùng bình thường, chỉ sợ là yêu vật!""Ta hiểu rồi!"Nhiếp Chiêu cao giọng đáp, một tay nhặt chiếc đèn sa vừa nhặt được từ mái hiên khách điếm lên, dùng linh lực khuấy động ngọn lửa, biến thành một con rắn lửa lao thẳng về phía bầy bướm đêm.Mặc dù những con bướm đêm này là yêu vật, nhưng đạo hạnh nông cạn, không thể bì với Nhiếp Chiêu tiên thuật tiến bộ cực nhanh, là một đám “thiêu thân" danh xứng với thực.
Sau khi bị con rắn lửa đốt, chúng lập tức kêu lên the thé bỏ chạy tứ tán, lại giống một đám mây đen lăn ra ngoài cửa sổ."Không được chạy!!"Nhiếp Chiêu muốn đuổi theo nhưng lại lo lắng an nguy của Tần Tranh bèn tiện tay xé màn che giường ném về phía bầy bướm đêm, bắt được mấy con không quá thông minh.Cùng lúc đó, Mộ Tuyết Trần lao vào phòng chậm hơn nàng một bước, cấp bách nói: "Đi theo ta.
Có người rời khỏi khách điếm, hắn...""Có người lén lút ra khỏi khách điếm, không lẽ định đi hẹn hò với nữ quỷ?"Nhiếp Chiêu lập tức phản ứng lại, lật tay ném màn che giường có chứa mấy con bướm đêm và chiếc đèn sa vào trong ngực hắn, bản thân thì nhảy ra ngoài cửa sổ: "Ta đuổi theo, Tần cô nương giao cho ngươi !""Đợi chút, ngươi..."Tốc độ đi của Nhiếp Chiêu nhanh hơn tốc độ nói của Mộ Tuyết Trần, hắn vừa nói được chữ đầu tiên đã thấy nàng phóng như bay, bóng lưng cao gầy tinh tế như một nhành lá liễu, phút chốc đã bay đi rất xa.Chỉ có cuộc trò chuyện bí mật nàng truyền qua không trung là vẫn còn rõ ràng bên tai: "Yên tâm, ta sẽ truyền tin cho tam ngốc, sắp xếp một con về trông thay ngươi, còn lại cùng ta đi thăm dò.
Ngươi đổi ca với nó, sau đó lại qua đổi chỗ cho mấy con chó chỗ ta."Mộ Tuyết Trần: "..."Nghe thấy không có vấn đề gì, nhưng không hiểu sao cứ cảm giác có gì đó sai sai, chẳng lẽ là ảo giác của hắn sao?...Bóng dáng Nhiếp Chiêu nhẹ nhàng, mũi chân khẽ chạm lên thanh cửa sổ, vạt áo bay phấp phới, xoay người bay lên nóc nhà.Nàng ngưng thần liễm tức, đưa mắt nhìn xung quanh, không lâu sau đã tìm thấy "người rời khỏi khách điếm" mà Mộ Tuyết Trần nói.Nói đến cũng khéo, người này và nàng từng gặp nhau một lần, chính là vị huynh đài từng tuyên bố tiểu thư nhà Trấn Quốc Công không biết lo liệu việc nhà, không đủ tư cách làm chủ mẫu nhà hắn.Nhiếp Chiêu: ...!Không phải chứ? Sao hắn ta còn có đất diễn vậy?Nói thật, nếu hắn lại mở miệng lần nữa, nàng không chắc sẽ khống chế được nắm đấm của mình đâu.Nhưng mà vị nhân huynh này dường như rất am hiểu việc lật mặt, không còn thấy dáng vẻ cao cao tại thượng kén cá chọn canh lúc trước nữa, trái lại càng có vẻ nghiêm túc và thận trọng, từ ngọn tóc đến đầu móng tay đều được chải chuốt cẩn thận, nhìn qua ra dáng đạo mạo chỉnh tề chẳng khác nào một quân tử đoan chính.Nhiếp Chiêu càng thấy khả nghi, lúc này cũng không nghĩ nhiều nữa, nhìn chằm chằm bóng lưng bước nhanh trong đêm, yên lặng đuổi theo..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...