Ta Tiễn Tiên Quân Đi Ngồi Đại Lao


Lại có người cười nói: "Đây đã là gì? Ngươi phải biết khách điếm này vốn tên là Tỏa Xuân Lâu, chính là ….


lớn nhất Đô Thành." Nói xong giọng hắn nhỏ xuống, ý tứ hàm xúc cười hề hề, rồi lại chép miệng như đang hoài niệm: "Tư vị kia khỏi phải nói có bao nhiêu mất hồn!"Người đằng trước truy vấn: "Nếu vậy tại sao lại đổi nghề sang mở khách điếm?"Người phía sau trả lời: "Huynh đài có điều không biết.

Tỏa Xuân Lâu này ấy à, năm đó gặp phải đại hoạ không thể không đổi nghề...""..."Nhiếp Chiêu không có lòng dạ nghe mấy đại lão gia bàn luận chuyện uống hoa tửu, vẫy tay gọi tiểu nhị tới, vừa gọi món vừa làm như không có chuyện gì thản nhiên hỏi: "Mấy ngày nay trong thành có xảy ra chuyện lạ gì không?""Có thưa khách quan, ngài hỏi đúng người rồi!"Tiểu nhị kia cũng là người thích hóng chuyện, lập tức sinh động như thật nói: "Khách quan có từng nghe nói mấy ngày gần đây các nơi đều có thí sinh bị mất tích hay không? Ngay trong Đô Thành này cũng có hai người mất tích.

Nghe nói trước khi bọn họ mất tích đều từng gặp được một mỹ nhân tuyệt thế, cùng nàng...!Khụ khụ, trăng treo cao trên nhành liễu, sau hoàng hôn hai người hẹn nhau..."Nói tới đây, ánh mắt hắn không khỏi có chút say mê: "Hầy, nếu có thể cho ta gặp một lần, thật sự là chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu!"Nhiếp Chiêu bật cười nói: "Ngươi cũng có văn hóa đấy nhỉ.


Đa tạ, ngươi đi bận việc của mình đi, nhất định đừng đi theo nữ quỷ đấy.""Được thôi!"Tiểu nhị lớn tiếng đáp lại, sau đó lại vội vàng đi đón tiếp những vị khách khác.Như thế xem ra việc này đúng là có liên quan tới yêu quỷ quấy phá, chiêu trò đơn giản, cũng coi như đã rõ ràng.Nếu muốn phá giải bí ẩn, phải tìm được vị mỹ nhân thần bí khó lường kia trước đã.Cây to đón gió, khách điếm lớn cũng có thể hấp dẫn các lữ khách từ Bắc vào Nam.

Trong khách điếm lớn nhất, xa hoa nhất của toà thành này tập hợp một đám sĩ tử giàu có nhất Chấn Châu, phần lớn đều là phú hào như Chu gia, đi tới nơi đất khách quê người cũng không quên phô trương lãng phí, hưởng thụ nhân sinh xa hoa.Đối với bọn họ mà nói, diễm ngộ đưa tới trước mặt có thể nói là cầu còn không được.Nếu yêu vật muốn ra tay, chắc chắn sẽ không bỏ qua nơi này.Việc cần làm còn lại chính là ôm cây đợi thỏ....Đêm tối gió lộng là lúc thích hợp nhất để yêu mỵ câu hồn, lệ quỷ lấy mạng.Nhiếp Chiêu và Mộ Tuyết Trần cùng nhau gác đêm, phóng thần thức ra bốn phía khách điếm, chờ đợi tai hoạ có khả năng sẽ xuất hiện.


Tam ngốc bị Mộ Tuyết Trần phái ra ngoài đi tuần tra dọc các con phố, xem trong thành có xảy ra chuyện gì bất thường hay không.Tần Tranh một mình ở lại trong phòng cũng không cảm thấy buồn tẻ nhàm chán, cầm một quyển sách châm đèn đọc thâu đêm, càng đọc càng cảm thấy trời đất rộng lớn, càng kiên định quyết tâm tham gia dự thi.Nàng vừa đọc xong một áng văn tuyệt diệu, đang khép hờ sách lại suy tư thì bỗng nhiên thấy hoa mắt, chợt thấy một con bướm đêm to bằng đồng xu từ dưới ánh nến bay lướt qua, vòng quanh người nàng hai vòng, sau đó đậu lên trang sách đang mở."Đây là..."Con bướm đêm này trên cánh có đốm đỏ, hoa văn tươi sáng nhìn qua như cặp mắt đỏ như máu lập lòe trong bóng tối, nhìn vào cảm thấy có chút rợn người.Tần Tranh bản tính thiện lương không thích sát sinh, lập tức đẩy ghế ra đứng dậy, trong tay cầm quyển sách có con bướm đậu ở trên, định mở cửa thả nó đi.Nhưng ngay khi nàng tới gần cửa sổ, chợt nhận thấy có điều khác thường.Có âm thanh.Trong bóng đêm tĩnh mịch, ngoài tiếng nến lách tách còn có tiếng sột soạt giống như có vật gì đập vào cửa sổ giấy.Tần Tranh lập tức cảnh giác, đang định quay người đi ra cửa, con bướm đêm trong tay đột nhiên giương hai đôi cánh, phát ra một tiếng hét kinh hãi chói tai:"Nàng...""...!Nàng ở trong này! ! ! ! !""...? ! !"Tần Tranh còn chưa kịp phản ứng, một tiếng "ầm" vang lên, cửa sổ giấy bị một lực va chạm mạnh mẽ đập nát..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận