Ta Tiễn Tiên Quân Đi Ngồi Đại Lao


Samoyed cười hiền từ chẳng khác gì một bà mẹ: "Hắn đó, làm tiểu đệ ở Thái m Điện nhiều năm rồi, lúc nào cũng tâm tâm niệm niệm ngóng trông được làm đại ca."...!Không, trông hắn không giống đại ca, nói là con trai cưng của mẹ thì đúng hơn.Nói thật Alaska còn giống đại ca hơn hắn.Nhiếp Chiêu suýt nữa không nhịn được cười, khoé miệng co rút, một lúc lâu sau mới miễn cưỡng trưng ra một khuôn mặt nghiêm túc, nghiêm trang nhìn Mộ Tuyết Trần gật đầu: "Nếu đã như vậy, vậy làm phiền con tr...!Mộ tiên trưởng rồi."Khuôn mặt căng thẳng của Mộ Tuyết Trần lúc này mới thả lỏng vài phần, mày giãn ra, hai mắt lấp lánh tựa như những ngôi sao toả sáng trên bầu trời đêm."Được, ngươi đi theo ta.""..."Nói là đi dạo phố, thực ra Nhiếp Chiêu và Mộ Tuyết Trần đều là người có tính cách thận trọng và thiết thực, chưa bao giờ làm ra chuyện ham chơi hỏng việc.


Sau khi cưỡi ngựa xem hoa ở ven đường, đoàn người đi thẳng tới khách điếm lớn nhất thành.Dọc đường đi Nhiếp Chiêu thu hoạch được rất nhiều, một tay cầm bốn năm túi thức ăn, tay kia cầm một bó hoa lớn gồm có hoa kiếm lan, hoa nghênh xuân, lục ngạc mai cùng với hoa đào sặc sỡ, sắc trắng và sắc đỏ xen kẽ lẫn nhau mang đậm hương vị phương Đông.Tiền là do Mộ Tuyết Trần trả, đồ vật đều là hàng rẻ tiền, rẻ tới nỗi không dám mang đi tặng người khác, nhưng Nhiếp Chiêu vẫn nhớ kỹ từng khoản một, sau này có cơ hội sẽ trả lại.Về phần châu báu và ngọc khí của Thanh Huyền thượng thần, nàng chỉ có thể coi nó như viên đạn, quyết không tiêu một xu một hào nào cho bản thân.Nàng đặt hoa lên bàn, mỗi lần cầm lên một bông thì Mộ Tuyết Trần sẽ đọc tên của loại hoa đó:"Bích đào ngũ sắc, chu sa Giang Nam, hải đường Thương Hồng, đào bạch, đào đỏ, ...""Được rồi, được rồi."Nhiếp Chiêu dở khóc dở cười, vội vàng mở túi giấy lấy một miếng hoa quế cao nhét vào miệng hắn: "Đừng đọc nữa, ăn chút đồ đi."Tần Tranh ở bên cạnh che miệng cười nói: "Chuyến đi ngày hôm nay may là nhờ có Mộ đại ca dẫn đường.

Luận kiến thức rộng rãi, Mộ đại ca hiểu biết hơn ta nhiều."Mộ Tuyết Trần: "..."Thiếu niên mặt lạnh một bên chậm rì rì nhai hoa quế cao, một bên quay mặt hướng ra cửa sổ, giấu đi tia sáng chợt loé trong ánh mắt.Nhiếp Chiêu: "..."Đứa nhỏ này cũng dễ dỗ quá rồi đó!Mặc dù hay nói băng sơn mỹ nhân tám chín phần mười đều rất ngạo kiều, nhưng hàm lượng "ngạo" của Mộ Tuyết Trần ngay cả 0.1% cũng không đến, "kiều" lại chiếm tới 99.9%!Mộ Tuyết Trần tâm trạng tốt, chuyên tâm thưởng thức mỹ vị, nhất thời lại quên mất phải cản không cho Husky to gan trèo lên bàn.Lúc này bọn hắn đã thay hình đổi dạng, tam ngốc trượt tuyết cũng không sắm vai tùy tùng nữa mà biến thành ba con chó nhỏ tròn vo, âm thanh ngây ngô, ngờ nghệch ngốc nghếch, dù là ai cũng không thể đề phòng bọn chúng.Husky hùng hổ nhảy lên bàn ngậm mất ba khối hoa quế cao, còn cảm thấy chưa đã ghiền, lại cắn một cái chân vịt sốt trong hộp đựng đồ ăn định đi sang một bên ăn."...!Đợi đã."Lúc này Mộ Tuyết Trần mới phản ứng lại, cướp lại cái đùi vịt, thi triển thuật tinh lọc xong đưa cho Nhiếp Chiêu, sau đó lại giơ cái phao câu vịt ra trước mặt Husky: "Ngươi, ăn cái này."Husky: "? ? ?"Husky: "A Trần, tình cảm nhiều năm của chúng ta đâu?"Mộ Tuyết Trần: "Không ăn thì thôi."Husky: "...!Ăn."Ngay lúc Husky đang rơm rớm nước mắt gặm phao câu vịt, trong sảnh khách điếm bỗng nhiên náo động, có người vỗ tay hoan hô, cũng có người dáng vẻ lưu manh huýt sáo.Nhiếp Chiêu ngẩng đầu nhìn sang, chỉ thấy mấy cô nương khuôn mặt kiều diễm, hào quang chói lọi vén rèm đi ra, trên tay cầm nhạc khí, uốn người thi lễ với mọi người."Chư vị đi đường mệt nhọc, xin cho tiểu nữ tử hiến một khúc an ủi lòng quân."Có người ở bên cạnh khen ngợi nói: "Xuân Phong khách điếm quả thực danh bất hư truyền, không chỉ có rượu ngọt món ngon, còn có mỹ nhân xinh đẹp làm bạn.


Đúng là như tắm gió xuân!".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận