Trong lỗ mũi Lục Nham hừ khí lạnh, bình tĩnh nói với ông cụ Lục: "Ông nội, Lục Dương về ăn cơm cùng bàn với chúng ta, mọi người đều không có ý kiến. Nhưng cậu trai bên cạnh hắn......"
Lục Nham chỉ chỉ Lộ Dương, ý là muốn đuổi hắn đi.
Ông cụ Lục trợn mắt: "Người ta là khách."
Lục Dương cũng gật gật đầu: "Đúng vậy, Lục Nham, tôi và Dương Dương hôm nay đều là khách, cậu đừng đánh mất khí phách."
Những lời này vừa ra, trong lòng ông cụ Lục chấn động.
Lục Dương trực tiếp trói mình và Lộ Dương thành một thể, chỉ rõ là khách. Vậy nói cách khác, trừ khi ông thừa nhận thân Lộ Dương, nếu không Lục Dương sẽ không từ bỏ Lộ Dương một mình quay về Lục gia.
Trong lòng ông cụ Lục hơi sít chặt, ông hết sức do dự, dù sao Lục gia chưa từng xảy ra chuyện con dâu nam.
Nhưng nhìn Lục thị gần đây sa sút như vậy, Lục Nham lại là phế vật cơ hồ có thể đập nát vụn một nhãn hiệu tốt......
Lục Dương ăn một miếng đồ ăn, khẽ ngẩng đầu, trực tiếp nói rõ lời: "Ông nội, con cũng không muốn ép ông. Con biết ông nhìn vào tình thân, hôm nay đến cũng là hi vọng con có thể quay lại Lục gia. Nhưng mà, con cũng vẫn coi trọng tình yêu, Dương Dương là người con đích thân chọn, con hi vọng có thể đường đường chính chính ở bên em ấy, ít nhất con hi vọng nhận được đồng ý của người nhà con."
Ông cụ Lục dùng ánh mắt dọa lui những người muốn lên tiếng phản bác, sau đó thở dài với Lục Dương: "Nói tiếp đi."
"Ngồi trên bàn này, căn bản đều là người Lục gia, vậy cũng không cần cố kỵ cái gì," Lục Dương khẽ cười một tiếng, "Ông nội, con tin ông cũng có thể nhìn thấy tình hình gần đây của Lục thị. Kinh tế thực đã tiến vào lỗ vốn cấp độ nhẹ, lợi nhuận là mấy sản nghiệp lớn con mới khai phá. Nhưng Lục Nham không có chút năng lực nào, mấy sản nghiệp lớn bị hắn làm hỏng bét!"
"Lục Dương, mày!" Lục Nham bị hắn phê bình trước mặt mọi người như vậy, nhất thời cảm thấy khí nóng tuôn ra xông lên đầu, tức giận đến trực tiếp đứng lên.
"Ngồi xuống!" Ông cục Lục vỗ bàn một cái, đoi mắt khí thế cường đại kia trực tiếp quét qua Lục Nham, "Lục Dương có nói sai chỗ nào sao? Lục Nham, ta vốn là đầy hi vọng giao Lục thị cho con, nhưng con cho ta nhìn thấy kết quả gì?"
Lục Nham tức đến phát run, lại chỉ có thể cố nhịn ngồi xuống.
"Ông nội, con không ngại nói thẳng, tiếp tục làm theo Lục Nham, mắt xích tài chính của Lục thị đứt gãy là chuyện sớm muộn thôi," Lục Dương gắp một đũa cá Lộ Dương thích ăn, bỏ vào bát con trước mặt Lộ Dương, "Những sản nghiệp này đều là con khai phá, con biết lợi và hại, cũng biết thao tác thế nào. Là người của Lục gia, con đương nhiên sẽ giúp đỡ công ty nhà mình, xử lý tốt những sản nghiệp này, nhưng nếu là người ngoài...... con đương nhiên sẽ chèn ép Lục thị để cướp đoạn số định mức thị trường."
Ông cụ Lục híp mắt: "Nói điều kiện có thể hấp dẫn con quay trở lại Lục gia?"
"Ông nội," Lục Dương buồn cười ôm Lộ Dương qua, "Con hôm nay dẫn Dương Dương tới, chính là đưa ra điều kiện của con. Lục gia, nếu vẫn còn cần con, vậy thì phải đồng thời chấp nhận con và Lộ Dương, nếu như không được...... vậy thì con cảm thấy làm một mình cũng là sự lựa chọn không tồi."
"Tiểu Dương," Giang phu nhân vẫn luôn không nói chuyện rốt cục không nhịn được lên tiếng, "Trước mặt ông nội con, con không nên làm loạn, con muốn......"
"Được rồi! Đừng nói chuyện!" Ông cụ Lục không nhịn được nghiêm túc hô một tiếng, sau đó đợi đến khi yên tĩnh, mới nói với Lục Dương, "Tiểu Dương, con phải biết, chuyện lập gia đình, không thể vội cũng không thể kích động nhất thời."
Lục Dương gật gật đầu: "Ông nội, con hiểu."
"Con xác định sau này dù giàu nghèo, dù sinh lão bệnh tử, dù ở dưới cám dỗ nào, con cũng bằng lòng bầu bạn với nó? Con còn trẻ như vậy, con còn......"
"Ông nội nói câu này, sao giống mục sư trong hôn lễ vậy chứ," Lục Dương không nhịn được trêu chọc, sau đó bỗng nhiên cúi đầu, nhìn Lộ Dương ngồi bên cạnh, "Con sẵn lòng."
Ông cụ Lục không còn lời nào để nói.
Lục Dương đã nói đến đường cùng rồi.
Nếu như Lục Dương là đứa chơi bời, vậy thì đuổi ra khỏi Lục gia thì đuổi. Nhưng Lục Dương lại không phải, là tiểu bối ưu tú nhất của Lục gia!
Y dẫn dắt xí nghiệp Lục thị khai cương thác thổ, mở ra sản nghiệp lợi nhuận mới. Những sản nghiệp mới này, đều là thiên hạ của người trẻ, mấy người trung niên người già bọn họ đã không thể lo liệu. Tổn thất Lục Dương, có lẽ là tổn thất tương lai của Lục thị cũng không chừng.
Cả đời ông cụ Lục chưa từng làm quyết định khó khăn như vậy.
Ông vân vê qua lại chuỗi Phật châu trong tay, trầm ngâm thật lâu, mới nói với quản gia sinh hoạt bên cạnh mình: "Đi, đưa đồ tôi đã chuẩn bị cho Lộ Dương."
Quản gia sinh hoạt kia sửng sốt, nhưng vẫn hành động, đặt một cái hộp vào trước mặt Lộ Dương.
Lộ Dương trong ánh mắt của mọi người mở ra nhìn, là một vòng tay ngọc bích.
"Ta vốn dĩ, định giữ lại làm quà đính hôn cho vợ Tiểu Dương," Ông cụ Lục cười lắc đầu, cả người lại già nua hơn, "Rốt cuộc cũng già rồi, đã không theo kịp bước đi của thế giới nữa. Thôi vậy thôi vậy, các con cháu vui là được......"
Ánh mắt Lục Dương liếc qua, ra hiệu Lộ Dương nhanh nói cám ơn.
Lộ Dương kinh ngạc nhìn vòng tay ngọc bích vừa nhìn đã thấy đắt kia......
Đây là nói, ông cụ Lục chấp nhận thân phận của hắn?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...