Ta Ở Mạt Thế Thu Thập Phế Phẩm


Về phần các thứ như kem đánh răng, sữa tắm này, hệ thống thật ra cũng có, sản phẩm thay thế kem đánh răng là một loại bột đánh răng, xem phối phương cũng là hợp thành từ các loại thực vật cùng một ít nguyên liệu không biết đã thu về từ khi nào.

Kỳ thật Trung Quốc cổ đại cũng có bột đánh răng, thành phần có thực vật, bột đá, dược thảo tạo thành, chỉ là sau này đã bị kem đánh răng thay thế, hệ thống bảo vệ môi trường này hiển nhiên là gần như dùng thành phần thực vật.

Bàn chải đánh răng tự nhiên là chế phẩm plastic phân giải hợp thành, không quá giống bàn chải đánh răng trên địa cầu, Thu Ngữ tự nhiên cũng lựa chọn tổng hợp ra, đây đều là đồ về sau cần dùng.

Mặt khác, sữa tắm, xà phòng thơm cũng đều là loại bảo vệ môi trường, đều là thành phần thực vật, nhưng hiện tại không hợp thành được, bởi vì bốn chữ to đùng: không đủ nguyên liệu.

Đồ thu về từ chung cư trước đó, hệ thống hết thảy đều phán định là rác rưởi, Thu Ngữ tỏ vẻ có nên tàn nhẫn như vậy hay không, tốt xấu gì người địa cầu cô cũng đã dùng gần 20 năm.


Ngày hôm qua sau khi phát hiện tình huống này, Thu Ngữ và Ân Diệc bất đắc dĩ chỉ đành lấy hai tuýp kem đánh răng ném vào cặp sách, đồ khác cũng chưa động, lưu trữ cho những người phía sau dùng.

Hôm nay vừa nhắc đến, hai người đều nhớ thương việc tắm rửa, hiện tại chỉ có kem đánh răng, sữa tắm gì đó chỉ có thể chờ hừng đông tìm chung quanh phòng một chút.

Đang nói thì hệ thống nhắc nhở quần áo đã làm xong, Thu Ngữ không có lấy ra, mà tiếp tục lựa chọn chế tác đệm chăn, từ ngày có hệ thống này, Thu Ngữ có hơi chút cảm giác giống như chơi đồ hàng khi còn nhỏ.

Phảng phất như chuẩn bị nguyên liệu làm nhà ở cho búp bê Barbie, đương nhiên, búp bê Barbie trong lòng Thu Ngữ cũng không phải là loại động một chút mấy trăm đồng, mà là loại mười mấy đồng một cái ở quầy bán quà vặt trong thôn, cô còn dùng khăn tay làm váy cho búp bê.

“Em muốn ngủ tiếp một lát không?” Nhìn thời gian, hiện tại mới hơn hai giờ sáng, Ân Diệc muốn cho Thu Ngữ ngủ tiếp một lát.

“Không được, em không ngủ được, cứ luôn trông mong.

” Thu Ngữ dứt khoát ôm con mèo vẫn luôn dụi đầu muốn chui vào chăn vào trong lòng ngực, vuốt ve bộ lông mềm mại của nó, tinh thần mười phần nhìn Ân Diệc.

Ân Diệc từ trước đến nay luôn chiều Thu Ngữ, tự nhiên sẽ không nói thêm gì, cũng rất lý giải, hiện tại có bảo hắn đi ngủ, hắn cũng không ngủ được.


Ân Diệc cũng bế Mặc Mặc đang ngáy ngủ lên, bàn tay to xoa cái bụng múp míp thịt của nó, Ân Diệc đối với hai con mèo ngoại trừ ăn chính là ngủ này thật là hết chỗ nói.

“Thỏ và Mặc Mặc có phải lại béo lên hay không?” Ân Diệc biết hai con mèo này là sau khi ba mẹ Thu Ngữ rời đi, cô mua về làm sủng vật, một con thuần đen, một con thuần trắng, giống mèo anh lông ngắn.

Hiện tại hai con mèo này cũng phải bốn, năm tuổi, nếu không phải tiến hóa, chỉ sợ cũng không ở bên bọn họ thêm được mấy năm, mấy năm hắn ở trong ngục giam thực cô độc, Thu Ngữ kỳ thật càng không vui vẻ gì.

Sau này mạt thế tiến đến, thời điểm bọn họ trốn chạy cũng không bỏ lại hai con mèo.

Có thể nói là với Ân Diệc và Thu Ngữ, hai con mèo cũng giống như người nhà.

Ân Diệc bởi vì đã trải qua nhiều, đối với bên ngoài hắn là một tên du côn tâm lạnh phổi lạnh, là một kẻ chẳng ra gì, cho dù có một gương mặt không tồi, nhưng khi nhíu mày cũng dọa khóc những đứa trẻ chung quanh.


Tuy nhiên, đối với hai con mèo trong nhà này, thật sự có chút chiều chuộng quá độ, luôn trộm ở sau lưng Thu Ngữ cho ăn đồ hộp, làm hai con mèo càng ngày càng béo.

“Béo cũng là do anh cho ăn, đừng nghĩ là em không thấy được anh vừa rồi lại đút cho bọn chúng ăn thịt khô.

” Thu Ngữ trước khi ngủ đã nhét thịt khô vào trong cặp sách của hai người, vừa mới tỉnh lại nói chuyện phiếm, Ân Diệc liền từ trong cặp sách cầm ra hai miếng to đút cho hai con mèo.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận