Thành Huyền Kinh, Trạng Nguyên Lâu.Cả đám thư sinh tụ tập một chỗ để quan sát những quyển sách cổ làm thiên hạ chấn động mấy ngày qua.Mấy ngày trước, sau khi sách cổ hiện thế, các hiệu sách trong thành đã không ngừng sao in, Dù như vậy, thư tịch được xuất bản ra vẫn cung không đủ cầu.
Một vài thư sinh hôm nay mới vất vả mua được mấy quyển, cố tình mời bạn tốt đến đây cùng nhau thưởng thức."Thượng thiện nhược thuỷ, thuỷ thiện lợi vạn vật nhi bất tranh.
(1) Hay, hay a!"(1) Đạo Đức Kinh chương 8: ."Đạo sanh nhất, nhất sanh nhị, nhị sanh tam, tam sanh vạn vật.
(2) Rải rác vài chữ nhưng đọc vào lại cảm thấy vô cùng huyền diệu, kinh này thực sự bất phàm!"(2) Đạo Đức Kinh chương 42: ."Theo ta thấy, chỉ ba nghìn chữ này đã sánh bằng mọi áng văn chương mà ta đọc qua từ nhỏ đến lớn!""Ta cũng thấy như vậy!""Không không không, trong mắt ta, quyển "Dịch" so với "Đạo Đức" càng thêm tinh diệu.
Tuy rằng văn tự tối nghĩa khó hiểu nhưng chữ nào cũng là châu ngọc, bao hàm đạo lý của thiên địa.""Đúng là như vậy.
Thiên hành kiện, quân tử dĩ tự cường bất tức! (3).
Đây quả là tiếng lòng của chúng ta.”(3) Sự vận chuyển của trời đất là rất mạnh (không lúc nào nghỉ), người quân tử cũng theo trời mà tự cường không nghỉ.
(Đại Tượng truyện – quẻ Khôn)Các thư sinh luôn mồm hào hứng thảo luận, dáng vẻ đầy say sưa.Đúng vào lúc này, có người chợt thở dài: "Không nghĩ đến những luận văn tuyệt diệu như vậy thế mà bị chôn sâu dưới đất mấy nghìn năm không người biết đến.
Mỗi khi nghĩ đến chuyện này, lòng ta đều đau như cắt!"Lời nói đó đẫn đến nhiều người đồng tình."Đúng vậy, thầy ta lúc còn sống rất thích đọc sách.
Nếu ông có thể đọc được những quyển kinh thư này thì sẽ sung sướng biết bao.""Người đọc sách trước đây trong thiên hạ không được đọc kinh thư này quả thật là bất hạnh a!""Thế nhưng, phải chăng những kinh thư này thực sự được viết bởi tiền nhân, sau đó do trải qua chiến tranh loạn lạc mà chỉ còn lại tàn quyển trong mộ cổ? Ta thấy những nhân vật được nhắc đến "Nam Hoa", "Luận Ngữ" đều không phải nhân vật được ghi trong sách sử a." Trong đám người, một giọng nói đột ngột vang lên.Mọi người yên tĩnh một hồi, sau đó đều khẳng định như đinh đóng cột."Chắc chắn là vậy.
Những văn tự như thế này không phải là thứ mà người thời nay có thể giả tạo.
Sách sử hiện tại cũng chỉ ghi lại lịch sử gần ba nghìn năm trở lại, thời đại xa xưa hơn nữa thì không để lại ghi chép nào.
Nếu nghĩ lại thì những kinh điển này chắc chắn là được sáng tác từ những thời xa xưa ấy.""Ta còn nghe nói, phái khảo cổ học kia khi gặp vua thì từng đề cập, vào thời thượng cổ, trăm nhà đua tiếng, kinh điển được sinh ra nhiều như sao trời, không sao kết xiết.
Những kinh thư mà chúng ta đang đọc này chỉ là một bộ phận nhỏ trong đó mà thôi."Lời này vừa ra, mọi người trong tửu lâu đều thốt lên một tràng."Lại có việc này!""Vừa nghĩ tới vẫn còn nhiều văn chương kinh điển như vậy bị chôn sâu dưới đất, không thấy ánh mặt trời mà lòng ta đau như cắt, đêm không thể ngủ!""Không biết những kinh điển còn lại có nội dung ra sao."..."Nhưng dù sao những quyển sách này cũng được cất giấu sâu trong cổ mộ.
Tìm kiếm kinh điển là một chuyện, phái khảo cổ học còn nói muốn trắng trợn khai quật mộ cổ, thật là trái với luân thường đạo đức."Chúng thư sinh muốn lên tiếng đồng tình theo bản năng, nhưng nghĩ đến vô số văn chương vẫn còn đang chờ đợi được khai quật, ngữ khí của bọn họ liền không còn kiên quyết như vậy."Người đứng đầu phái khảo cổ chẳng phải đã giải thích hay sao, việc khai quật mà bọn họ làm là bảo tồn, nghiên cứu.
Không phải là hành động phá hoại.""Đúng vậy, ta nghe nói bọn họ không phá hư trắng trợn để khai quật cổ mộ như đám trộm mộ chỉ biết cướp bóc vàng bạc.
Họ luôn cẩn thận khai quật cổ vật ra để bảo tồn, cất giữ.
Nếu xảy ra hư hại thì luôn có người phụ trách việc sửa chữa.""Đúng vậy, không thể đánh đồng với bọn trộm mộ được."Tuy nhiên, trong bọn họ vẫn có không ít người phản đối như cũ."Đó chẳng qua là lời dễ nghe mà thôi.
Có gì khác nhau đâu? Các vị đang ngồi ở đây ai chẳng có tổ tông? Nếu như mộ tổ tông của các ngươi mà bị khai quật như vậy thì các ngươi cảm thấy như thế nào?""Việc này tuyệt đối không thể được khơi mào, bằng không tất hậu hoạ khôn lường.
Chúng ta phải hết sức khuyên can.""Đúng phải như vậy."...Có vài người cũng không nêu quan điểm mà đứng ra làm người hoà giải."Thánh thượng và các đại thần trong triều tất nhiên sẽ đưa ra phán xét đối với việc này, chúng ta không cần quan tâm quá mức.""Tạm thời quan sát, tạm thời quan sát."...Sau khi "Đạo Đức" và những kinh văn khác truyền khắp thiên hạ, nhiều nơi trong nước Đại Huyền đều phát sinh tranh luận kịch liệt.Cảnh tượng giống với Trạng Nguyên Lâu hôm nay cũng phát sinh ở nhiều nơi không kể xiết.Lý Phàm cũng biết muốn thay đổi tư tưởng của thế nhân trong khoảng thời gian ngắn là điều không khả thi.Hiện tại chẳng qua là khởi đầu mà thôi.Lý Phàm không lo lắng mình không làm được chuyện này.Trong cả thiên hạ, người nắm giữ quyền nói chuyện vẫn là người đọc sách.Dùng vô số kinh điển làm mồi, Lý Phàm không tin những kẻ đọc sách này không cắn câu.Huống hồ, Lý Phàm cũng không cần sự ủng hộ từ những người này, chỉ cần họ không nhảy ra cản đường là được....Song song với việc âm thầm chiếm lấy thiên hạ, Lý Phàm từng bước đẩy mạnh sự ảnh hưởng của phái khảo cổ đối với công chúng.Điểm mốc năm 6, Thiên tử đột ngột bệnh nặng, nằm liệt trên giường.
Chúng thái y vô kế khả thi.
Nhưng vào lúc này, phái khảo cổ học xin yết kiến nhà vua, dâng lên một viên thuốc.
Họ nói rằng viên thuốc này được tìm thấy trong một ngôi mộ cổ, nghi do được tiên nhân lưu lại, có thể trị bách bệnh.
Ăn vào là khỏi ngay.Tuy ban đầu không để ý đến, nhưng khi thân thể ngày càng suy bại, mắt thấy phải chầu trời, cuối cùng, Thiên tử đành uống đan dược này với tâm thái không còn gì để mất.Không ngờ, đan dược hiệu nghiệm vô cùng, chỉ qua mấy ngày, Thiên tử đã hoàn toàn khỏi bệnh.Vua dân rúng động, quần thần bàn luận ầm ĩ.Hoàng đế còn hạ chiếu mời lãnh tụ của phái khảo cổ vào cung hỏi han về chuyện tiên nhân, mấy ngày không lên triều.Từ đó về sau, hoàng đế hết lòng tin rằng tiên nhân thật sự tồn tại, cho thân tín trong quân đội âm thầm phối hợp với phải khảo cổ học tìm kiếm vết tích tiên nhân trong những mộ cổ.Điểm mốc năm 9, phải khảo cổ tổ chức triển lãm trong thành Huyền Kinh, mời đại thần trong triều và vương công quý tộc đến quan sát.Tuy những người này đều phi thường giàu có, kiến thức rộng rãi, nhưng sau khi được chứng kiến từng kiện trân bảo hiếm có, tất cả bọn họ đều chìm đắm trong mê mẩn, lưu luyến không muốn về.Sau đó, phái khảo cổ dỡ bỏ hạn chế, dân chúng bình thường chỉ cần mua vé vào cửa là được vào trong xem triển lãm.Thành Huyền Kinh lập tức sôi trào.Vô số người đứng xếp hàng, muốn đi vào xem thử báu vật.
Nhiều người xếp hàng đến mức làm ùn tắc cả kinh đô.
May mà thánh thượng phát lệnh cho thủ vệ doanh dẫn đầu duy trì trật tự nên rối loạn lớn hơn mới không xảy ra.Chuyện này diễn ra rầm rộ, một mực kéo dài hơn nửa tháng.Cũng sau đó, triển lãm không những không kết thúc mà còn phát triển chi nhánh ra khắp nước Đại Huyền.Điểm mốc năm 11, phủ Giang Hoài phá vụ án về một đường dây trộm mộ, bắt được một toán gồm hơn trăm tên trộm.Những kẻ này trắng trợn khai quật mộ cổ, gây nên tổn thất không thể đo lường.Theo luật lệ, toàn bộ những kẻ này đều phải chịu cực hình.Tuy nhiên, phạm nhân vụ án này quá nhiều, liên luỵ quá rộng, Tri Phủ phủ Giang Hoài Lý Phàm không dám tự ý làm chủ, dâng một phong thư đến thành Huyền Kinh, xin thánh thượng phán xử.Có đại thần nghe thấy mà tức giận dị thường, dâng tấu xin vua xử trảm bọn này.Nhưng quỷ dị thay, đa số đại thần trong triều lúc này lại giữ im lặng.Hoàng đế cũng ém xuống một đám tấu chương, không tỏ thái độ.Qua một tháng sau, ý chỉ của hoàng đế mới từ từ truyền về.Không tên trộm nào bị xử cực hình, tất cả đều bị phán làm nô, phân vào trong kinh.Các đại thần trong triều vậy mà chẳng ai dâng thư phản đối.Lý Phàm nhìn chiếu thư, mỉm cười, biết đại thế đã thành..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...