Ta Có Hệ Thống Auto Tu Luyện
"Như vậy, xin tạm biết ở đây!”
Tô Tiểu Bạch sắp rời khỏi nơi đây, chắp tay tạm biết bọn họ.
"Lên đường cẩn thận." Trưởng lão Hà Chấn Đông đi lên vài bước, dặn dò: "Nếu như xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì rất sẵn lòng hoan nghênh ngươi tới bàn bạc với chúng ta."
"Không sai." Tông chủ Thôi Trường Phong còn nói: "Nếu là Thanh Khâu Hồ Tộc không còn chỗ để đi thì có thể dẫn bọn họ đến Diệu Hoa Sơn ở tạm một thời gian, sau đó chậm rãi nghĩ cách."
"Lòng tốt của Thôi tông chủ ta xin nhận, nhưng Thanh Khâu Hồ đời đời kiếp kiếp đều ở trong Thanh Khâu, nếu phải rời xa quê hương thì không ai muốn cả.
Bởi vậy, ta nhất định phải đuổi bọn người xâm nhập đi, giết sạch bọn chúng, như thế mới có thể bảo đảm chu toàn cho bọn họ." Tô Tiểu Bạch nói: "Lần này đến Diệu Hoa Môn, học được cách bố trí đại trận hộ sơn, được lợi rất nhiều.
Bởi vậy, ta cũng định bố trí một cái ở bên kia, kể từ đó, chắc chắn có thể giải quyết tai nạn."
"Ừm.
.
.
đại trận hộ sơn căn cứ theo những địa hình, linh khí khác nhau mà cũng có cách bố trí khác nhau." Tông chủ Thôi Trường Phong gật gật đầu, nói: "Nếu là Thanh Khâu lần đầu bố trí đại trận hộ sơn thì sợ là cần tốn không ít tài nguyên.
Nếu như cần chúng ta hỗ trợ thì hãy dùng Thiên Lý Truyền m, thông báo cho chúng ta một tiếng."
Thiên Lý Truyền m chính là một loại thần kỹ.
Chỉ có một số ít người mới có thể thi triển được, mà Tô Tiểu Bạch chính là một trong số đó.
Sở dĩ hắn có thể dùng Thiên Lý Truyền m là vì hắn nắm giữ lực lượng pháp tắc, có thể khiến cho nguyên tố tự nhiên đem lời nói của mình truyền tới chỗ xa ngàn dặm.
Có thể là nước chảy, có thể là thanh phong.
Thậm chí có thể là phích lịch lôi đình và liệt hỏa dung nham! Hắn gần như đã hòa thành một thể với tự nhiên! Giống như là hóa thân của một vị thần tự nhiên!
Đây là chỗ kinh khủng của Tô Tiểu Bạch.
Có thể nói, chỉ cần tự nhiên chi lực vẫn còn tồn tại thì hắn có thể trở nên càng ngày càng mạnh.
Cuối cùng cũng có một ngày hắn sẽ đứng ở thế bất bại! Tô Tiểu Bạch, là người mạnh mẽ như vậy.
Có lẽ bây giờ hắn đã là truyền kỳ sống, nhưng mà như thế vẫn chưa đủ.
Sau này hắn sẽ có thành tự càng huy hoàng hơn!
Thôi Trường Phong có thể khẳng định như vậy, bởi vì hắn có thể cảm nhận được sự kiên quyết trong ánh mắt của Tô Tiểu Bạch.
Đó là sự cứng cỏi từ sâu trong linh hồn.
Tô Tiểu Bạch thực sự quá mạnh mẽ.
Không chỉ có nhục thể mà còn có linh hồn bất hủ cứng cỏi, lòng thiện và chính nghĩa của hắn sẽ khiến cho hắn trở thành một truyền thuyết vĩ đại!
Có lẽ, hắn sẽ trở thành người duy nhất phi thăng trong năm trăm năm qua! Thôi Trường Phong hi vọng mình có thể tận mắt thấy một khắc này.
Hắn cũng quyết định, sẽ vĩnh viễn lưu truyền sự tích Tô Tiểu Bạch anh dũng cứu vớt Diệu Hoa Môn, nói cho mỗi một đệ tử của Diệu Hoa Môn sau này nghe, để cho bọn họ vĩnh viễn không quên được chuyện này!
Ba người Tô Tiểu Bạch và Kha Sương Kha Tuyết cáo từ.
Sau đó hắn dẫn hai người dùng khinh công nhảy xuống vách núi, không ngừng thấp thoảng giữa từng mỏm núi đá, từ từ đi xa, cuối cùng biến mất ở dưới khe núi.
Nhìn bọn họ rời đi, Thôi Trường Phong không nhịn được xúc động.
Hắn đang nghĩ, không biết khi nào mới có cơ hội gặp lại nhau một lần nữa, cũng không biết đến khi nào thì mối uy hiếp đến từ người trong Ma Vực mới hoàn toàn biến mất?
Nghĩ tới đây, Thôi Trường Phong cảm thấy, không thể tiếp tục nghĩ nữa, nên bắt đầu hành động.
Nam nhân mới đi khỏi đây là một thiên tài, có lẽ những người khác có cố gắng cả một đời này thì cũng không thể nào đạt tới được tiêu chuẩn của hắn bây giờ.
Nhưng như vậy không có nghĩa là bọn họ không cần phải cố gắng! Người tu tiên vốn là nghịch thiên mà đi, sao lại có thể buông bỏ dễ dàng như vậy được chứ?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...