Hoa Vân Phi vừa mới cuống quít chạy trốn trở lại Diệu Hoa Môn, còn chưa kịp thở một cái thì nhìn thấy trên bầu trời đang có một đạo hắc sắc quang mang bay qua, trong giây lát thì đã biến mất khỏi tầm mắt.
"Sao.
.
.
sao Lâm trưởng lão lại đi rồi?"
Hoa Vân Phi nhận ra luồng hào quang màu đen này chính là Lâm Tiên Nhi đã vứt hắn lại, một mình về Diệu Hoa Môn!
Mờ mịt, lẩm bẩm nhìn hào quang màu đe đó, Hoa Vân Phi không hiểu gì cả.
"Nàng muốn làm gì? Chẳng lẽ không phải về tông môn cầu viện?"
Dựa theo ý nghĩ của Hoa Vân Phi thì nếu hắn là Lâm Tiên Nhi, nhất định sẽ về tông môn gọi người!
Gọi những trưởng lão khác và tông chủ cùng đi tới Thanh Dương Thôn.
Hắn không tin không thể bắt được ba người đó đi, sau đó trấn áp người đang âm thầm ẩn núp!
Nhưng bây giờ, chờ nửa ngày mà vẫn không thấy có độn quang nào khác từ trong Diệu Hoa Môn bay ra.
"Chẳng lẽ Lâm trưởng lão muốn một mình đối phó những người đó?”
Nghĩ tới đây, sắc mặt Hoa Vân Phi càng khó coi hơn, cười khổ nói: "Không phải là đang đùa chứ!"
Mà đúng lúc này, trong một sơn cốc âm u cách Thanh Dương Thôn chừng ba mươi dặm.
Chỗ này toàn là rắn độc, bọ cạp, rết và các loại động vật có độc khác.
Trong sơn cốc âm trầm đáng sợ, có vô số tiếng kêu thảm thiết thê lương không ngừng từ sâu trong thung lũng vọng ra.
Nhìn một cái thì cảm thấy sơn cốc này tựa như là Ma Quật!
Lúc này, trong sơn cốc, mấy vạn nam tử mặc áo bào đen, trên người tỏa ra vô tận ma khí và huyết sát chi khí, đang kích động, ánh mắt nóng bỏng nhìn vào trong sơn cốc.
Chỗ đó đang có hơn mười tên cũng mặc áo bào đên, tỏa ra uy áp kinh khủng.
"Ma triều sẽ bộc phát sau ba canh giờ, đến lúc đó sẽ có vô số yêu ma từ trong Địa Quật Ma Vực xông ra, quét sạch bốn phương!"
"Chúng ta may mắn tới trước một bước, tách ra khỏi ma triều, giấu ở trong nhân gian, thời khắc mấu chốt cùng nhau châm ngòi đại chiến!”
"Không sai, đến lúc đó ba ngàn ma tử dưới trướng bản tọa cũng sẽ động thủ!"
"Quyết định như vậy đi, đến lúc đó cùng nhau ra tay, giết long trời lở đất trước rồi nói!"
Lúc này, hơn mười tên nam tử này lạnh lẽo nói, trong lời nói tràn đầy sát khí!
"Vậy bây giờ lập tức hành động!"
Một người trong đó mở miệng nói.
Những người khác cũng liên tục gật đầu, sau đó đồng loạt dẫn theo người mình đi ra khỏi sơn cốc này.
Bên trong Thanh Dương Thôn, Diệp Thần đang dựa theo dặn dò của Tô Tiểu Bạch, ở trong phòng cố gắng tu luyện Độ Kiếp Thiên Công được khắc họa trong óc.
Theo hắn không ngừng tu luyện, linh lực trong cơ thể không ngừng vận chuyển theo con đường được ghi lại trong Độ Kiếp Thiên Công, không ngừng chạy dọc theo cơ thể.
...!.
.
.
Không lâu sau, Diệp Thần cảm thấy thân thể khô nóng, giống như muốn thiêu cháy hết tất cả.
Phịch một tiếng, một tiếng vỡ vụn vang lên trong cơ thể Diệp Thần!
Sau một khắc, Diệp Thần cảm nhận được lực lượng như dòng suối nhỏ đang thân thể mình vận chuyển trong cơ thể mình đột nhiên tăng vọt!
Giống như có vô tận linh lực điên cuồng tràn vào trong cơ thể!
Sau đó linh lực như dòng suối nhỏ đó hóa thành một dòng sông mênh mông!
Kết Đan trung kỳ!
Mới tu luyện không bao lâu thì đã từ nhất khiếu bất thông, vượt qua cảnh giới Trúc Cơ, vọt thẳng vào Kết Đan sơ kỳ!
Bây giờ, chỉ dùng ba ngày thì từ Kết Đan sơ kỳ đột phá đến Kết Đan trung kỳ!
Nếu tốc độ tu luyện của Diệp Thần truyền ra thì e là sẽ không có người tu hành nào tin tưởng.
Cảm nhận được lực lượng không ngừng tăng vọt trong thân thể, Diệp Thần bỗng nhiên mở hai mắt ra, sau một khắc, từ bồ đoàn đứng phắc dậy.
Mặt mũi hưng phấn, sau đó như nghĩ tới điều gì, lại chuyển qua thấp thỏm, lo âu.
"Xong, tốc độ đột phá lần này quá chậm, chắc chắn là như vậy mới khiến cho sư phụ cảm thấy ta quá ngu ngốc, mới nghiêm khắc với ta như vậy…”
Nghĩ tới đây, Diệp Thần mê mang và uể oải, không biết nên làm như thế nào mới đúng.
Hắn cũng rất muốn tăng tốc độ tu luyện lên, có thể không ngừng đột phá cảnh giới, nhưng đây cũng là tốc độ cao nhất mà hắn làm được rồi.
Như vậy thì làm sao mới để cho sư phụ hài lòng!
Diệp Thần khổ não đặt mông ngồi xuống bồ đoàn.
Diệp Thần không biết là thiên phú của hắn đã vượt qua không biết bao nhiêu người trên thế giới này.
Là thiên phú vạn người khó được.
Thiên phú trác tuyệt đến nổi ngay cả trưởng lão Lâm Tiên Nhi của Diệu Hoa Môn cũng muốn cướp đoạt.
Mà tốc độ tu luyện của hắn hoàn toàn không chậm, thậm chí phải nói là nhanh.
Trên đời này không được mấy ai khi mới bước vào con đường tu hành và Kết Đan kỳ mà có tốc độ đột phá cảnh giới nhanh như hắn.
Khổ não suy nghĩ nửa ngày mà Diệp Thần cũng không biết nên làm sao cho tốt, đành phải chậm rãi đứng dậy, chuẩn bị đi ra ngoài xem thử.
Báo cáo tin tốt mình đã đột phá cảnh giới cho sư phụ.
Nhưng khi Diệp Thần vừa mới đẩy cửa ra thì mắt hoa một cái, một lão phụ nhân lưng còng đột nhiên xuất hiện ở trước mặt hắn.
Trong nháy mắt, Diệp Thần nhận ra lão phụ nhân này là người tới quán rượu vào buổi sáng nhưng không biết tại sao lại đột nhiên bỏ đi!
Vừa định mở miệng hỏi thử xem lão phụ nhân này muốn làm gì nhưng Diệp Thần còn chưa kịp nói gì thì lão phụ nhân đó mặt mũi âm trầm, dữ tợn cười lạnh một tiếng, vọt lên chộp vào bả vai Diệp Thần!
"Sao chỉ có một mình người? Chẳng lẽ biết bản tọa trở lại, biết đại nạn lầm đầu cho nên mới dẫn theo hai nữ nhân đó cuống quít chạy trốn, để ngươi lại làm kẻ thế tội?”
Diệp Thần nghe vậy thì vẻ mặt mờ mịt, hoàn toàn không biết lão phụ nhân này đang nói gì.
"Nói, hai nữ nhân đi chung với ngươi hồi sáng đã đi đâu rồi!"
Lâm Tiên Nhi thấy Diệp Thần vẻ mặt mờ mịt thì mất hết kiên nhẫn, tiếp tục gặng hỏi…
"Hai nữ nhân?"
Diệp Thần nghe nói như thế thì lập tức chau mày, trong lòng nghi ngờ, nhìn lão thái bà này thì biết nàng là người xấu, thêm dáng vẻ hung thần ác sát thì càng chắc chắn lão thái bà này không có ý tốt!
Mắt sáng lên, Diệp Thần chuẩn bị giả bộ ngốc: "Ta không biết...!ngươi nói hai nữ nhân hồi sáng đó là nữ nhân như thế nào?”
"Hừ!" Lâm Tiên Nhi cười lạnh một tiếng, hai mắt sắc bén, dường như đã nhìn thấu tất cả tâm tư của Diệp Thần.
"Muốn giả ngu? Ở trước mặt bản tọa mà cũng dám giả ngu? Buồn cười!”
Lời vừa dứt, Diệp Thần cảm thấy không ổn, chỉ thấy cánh tay lão thái bà đang chộp lên bờ vai mình giống như kìm sắt, đau đớn kịch liệt từ trên bờ vai truyền đến!
Trong nháy mắt, Diệp Thần kêu thảm thiết!
"Bây giờ biết bản tọa lợi hại chưa?"
Lâm Tiên Nhi thấy Diệp Thần kêu thảm, mặt mũi tràn đầy thống khổ thì cười lạnh một tiếng nói: "Mau nói, không thì bản tọa sẽ khiến cho ngươi muốn sống không được, muốn chết không xong!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...