Ta Có Hệ Thống Auto Tu Luyện


"Ngu xuẩn, còn làm gì nữa, đương nhiên là về tông môn trước!"
Lâm Tiên Nhi vốn tâm tình không tốt, vô cùng táo bạo, nghe vậy thì không kiên nhẫn quát lớn.

Vừa dứt lời thì hóa thành một luồng khói đen bay lên không, chớp mắt biến mất trước mắt Hoa Vân Phi.

Hoa Vân Phi ngáo!
Là sao?
Bỏ đi, để lại hắn ở đây!
Không có Lâm trưởng lão làm chỗ dựa, thân thể Hoa Vân Phi cứng đờ, sợ cao nhân đang ẩn núp đó ra tay nghiền chết mình.

Hoa Vân Phi thận trọng nhìn lầu một của quán rượu, phát hiện hoàn toàn không có người chú ý tới mình, Hoa Vân Phi thở phào nhẹ nhõm, sau đó vội vàng phi nước đại chạy trốn.

Bây giờ, ở trong mắt Hoa Vân Phi, quán rượu này còn kinh khủng hơn cả đại điện của Lâm Tiên Nhi!
Trong lầu một của quán rượu!
Kha Sương chén sạch một bàn mỹ thực và bánh ngọt mới hài lòng vỗ vỗ bụng.

"Quá no!"
Dáng vẻ vô cùng thỏa mãn, dựa lên ghế.

"Đồ tham ăn, ngoại trừ ăn ra thì cái gì cũng không biết!"
Kha Tuyết nhìn dáng vẻ của Kha Sương thì không nhịn được nhếch miệng lên cười, duỗi tay chỉ lên trán Kha Sương.

Kha Sương sửng sốt!
"Tỷ tỷ, ngươi cũng ăn không ít, một bàn đồ ăn này đâu phải chỉ có mình ta ăn!”

Sau một khắc, Kha Sương vẻ mặt ủy khuất đi tới bên cạnh Tô Tiểu Bạch, ra vẻ tội nghiệp ôm cánh tay Tô Tiểu Bạch nói.

"Tướng công, ngươi xem, tỷ tỷ khi dễ ta!"
"Quỷ ham ăn.

" Tiểu Bạch bẹo má Kha Sương, cười trêu.

"Bây giờ ăn no rồi, muốn làm gì không?"
"Ừm?" Kha Sương nháy mắt, nghĩ nghĩ rồi nói: "Không bằng chúng ta đi giám sát tiểu đồ đệ tu luyện đi!"
Nói tới đây, hai mắt nàng sáng lên nói: "Như vậy chơi mới vui!”
Mới vừa tới Độ Kiếp kỳ, Kha Sương đã muốn nhân tiên hiển thánh, đáng tiếc là không có được cơ hội.

Bây giờ vất vả lắm mới có được tên đồ đệ Diệp Thần này, vừa hay Kha Sương có thể thể hiện thực lực mạnh mẽ của Độ Kiếp đỉnh phong ra một chút!
Mặc dù Kha Sương đã tới Độ Kiếp đỉnh phong nhưng Kha Sương cũng mới vào Độ Kiếp kỳ không bao lâu, nàng còn không hiểu rõ về bình cảnh trên con đường tu luyện chứ đừng nói là giúp Diệp Thần.

Nhưng thấy Kha Sương vui vẻ như thế, Tô Tiểu Bạch cũng không ngăn cản, mà chậm rãi đứng dậy, cười trêu: "Với miến võ mèo quào của người mà cũng muốn chỉ dạy người khác, đừng có dạy hư đồ đệ!”
"Vậy! "
Nghe vậy, Kha Sương nhíu mày, chần chờ nói: "Bây giờ chúng ta làm gì?"
Kha Tuyết nghe vậy, nghĩ nghĩ một lát, sau đó mở miệng nói: "Đi dạo phố!"
Nói đến đây, hai mắt Kha Tuyết tỏa sáng, vẻ mặt chờ mong!
"Vậy thì nghe theo tỷ tỷ đi!”
Kha Sương nghe vậy thì mở to hai mắt nói.

Đối với Kha Sương thì dạo phố và thưởng thức mỹ thực là hai chuyện mà nàng thích nhất!
Cho dù làm bất cứ chuyện nào thì Kha Sương cũng sẽ giơ hai tay đồng ý!
Thấy hai người đều đồng ý, Tô Tiểu Bạch đứng dậy, nói: "Vậy thì đi dạo phố trước!”
"Được!"
Hai tỷ muội đồng thời gật đầu, sau đó đứng lên dựa vào hai bên Tô Tiểu Bạch.

Ba người đi ra khỏi quán rượu.

Bên trong Thanh Dương Thôn vẫn vô cùng náo nhiệt, trùng hợp hôm nay chính là ngày lễ trong Thanh Dương Thôn, rất nhiều người đi chợ.

Càng khiến cho Thanh Dương Thôn náo nhiệt hơn, người đông nghìn nghịt.

Mà trong lúc Tô Tiểu Bạch và hai tỷ muội Kha Sương Kha Tuyết đi dạo Thanh Dương Thôn thì Lâm Tiên Nhi đã cưỡi một luồng khói đen bay thẳng về Diệu Hoa Môn.

Lâm Tiên Nhi cưỡi khói đen bày vào hấp dẫn không ít ánh mắt nhìn trộm của các trưởng lão trong tông môn.

Nhưng khi bọn họ phát hiện người tới là Lâm Tiên Nhi thì vội thu tầm mắt lại, tỏ vẻ điềm nhiên như không có việc gì.

Lâm Tiên Nhi không hề che giấu hành tung của mình, bay thẳng tới chủ điện của Diệu Hoa Môn.

Trong chủ điện, không chỉ có chân dung của từng đời tông chủ của Diệu Hoa Môn được cung phụng ở chỗ này.


Còn có hai đại trấn tông chi bảo!
Phù Vân Đoạn Không Kiếm cùng Nhật Nguyệt Tam Túc Đỉnh.

Hai món pháp bảo đó đã đạt tới nửa bước Tiên Khí!
Chính là hai món pháp bảo tùy thân của tông chủ Diệu Hoa Môn đời trước.

Bởi vì trước khi tông chủ Diệu Hoa Môn đời trước vẫn lạc thì đã rót toàn bộ linh lực vào trong hai món pháp bảo đó.

Mới khiến cho hai món pháp bảo có sự thay đổi về chất!
Lâm Tiên Nhi đứng trong đại điện, nhìn hai món pháp bảo đang tỏa hào quang mịt mờ dưới chân dung của từng đời tông chủ, ánh mắt lấp lóe, không biết đang suy nghĩ cái gì.

"Mặc dù hai món pháp bảo đó còn chưa tới Tiên Khí, nhưng nếu dùng hương hỏa cung phụng ngàn năm thì có thể tiến thêm một bước!”
Đúng lúc này, một giọng nói lạnh nhạt vang lên trong đại điện yên tĩnh.

Nghe được giọng nói này, Lâm Tiên Nhi không thèm nhìn lấy một cái, vẫn nhìn chằm chằm vào hai món pháp bảo.

"Ta muốn dùng Phù Vân Đoạn Không Kiếm.

"
"Phù Vân Đoạn Không Kiếm và Nhật Nguyệt Tam Túc Đỉnh là trấn tông chí bảo của tông môn, nửa bước Tiên Khí, uy lực cực kỳ mạnh mẽ.

"
Sau lưng, Thôi Trường Phong nhìn chân dung của từng đời tổ sư, đi lên hai bước, lạnh nhạt nói.

"Độ Kiếp kỳ cầm nó thì có thể sáng ngang với cường giả Độ Kiếp đỉnh phong!" Nghe nói như thế, hai mắt Lâm Tiên Nhi sáng lên, trong mắt tràn đầy kích động! Nếu đúng như thế thì chẳng phải là chỉ cần nàng có thanh Phù Vân Đoạn Không Kiếm này thì có thể đối kháng chính diện với Độ Kiếp đỉnh phong? Sau đó có thể bắt ba người có thiên tư trác tuyệt đó đi?
Nghĩ tới đây, Lâm Tiên Nhi càng khó mà kìm nén được kích động trong lòng, tiếp tục nói: "Ta muốn dùng Phù Vân Đoạn Không Kiếm!"
"Có thể!"
Nhưng sau một khắc, tiếng Thôi Trường Phong vang lên sau lưng.

Nghe nói như thế, Lâm Tiên Nhi ngẩn người.


Vốn cho là ít nhất cũng phải lãng phí chút miệng lưỡi mới có thể mượn được Phù Vân Đoạn Không Kiếm từ trong tay Thôi Trường Phong.

Không ngờ Thôi Trường Phong lại sảng khoái đồng ý như vậy!
"Ngươi muốn dùng Phù Vân Đoạn Không Kiếm, được.

"
Thôi Trường Phong thấy Lâm Tiên Nhi ngẩn người thì tiếp tục nói.

"Được!"
Lâm Tiên Nhi cũng không nói nhảm, sau khi lấy lại tinh thần thì đưa tay muốn nắm lấy Phù Vân Đoạn Không Kiếm được cung phụng trên bàn!
Phù Vân Đoạn Không Kiếm như đã sinh ra linh tính, không ngừng lắc lư, giãy dụa trên bàn.

Nhưng vẫn bị Lâm Tiên Nhi nắm trong tay!
Cảm nhận được lực lượng vô tận trong Phù Vân Đoạn Không Kiếm trong tay, Lâm Tiên Nhi càng kích động hơn!
"Có Phù Vân Đoạn Không Kiếm này, ta cảm nhận được ta có thể chiến thắng Độ Kiếp đỉnh phong!"
Hai mắt Lâm Tiên Nhi nóng như lửa, cắn răng nghiến lợi nói: "Bây giờ, ta xem xem còn ai dám ngăn cản ta nữa!”
Nói xong thì không thèm để ý tới Thôi Trường Phong đứng bên cạnh nữa, sát khí đằng đằng đi ra khỏi đại điện!
Không lâu sau, Lâm Tiên Nhi biến mất trong tầm mắt Thôi Trường Phong.

Xoay người, thở dài một tiếng, nhìn mặt bàn trống rỗng, ánh mắt Thôi Trường Phong lấp lóe, cuối cùng nhắm nghiền hai mắt.

"Đều là số mệnh, chỉ có thể trách các ngươi bị Lâm Tiên Nhi để mắt tới!"
"Không thể trách ta được!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận