Ta Chỉ Muốn Sống An Nhàn


Khói bụi tản đi dần lộ ra Hắc Sí Diên nằm bẹp dí đứt lìa một cánh cách đó ba dặm.

Nó bị đứt gần một nửa phần thân, máu tươi không ngừng chảy ra.
“Nó chưa chết?” Điệp Tử Nghiên ôm miệng.
“Sao chết được, ngươi để ý trước ngực nó đi.” Trần Lãm tiến tới gần quan sát.
Trước ngực Hắc Sí Diên có một miếng ngọc nhỏ, bề mặt của nó xuất hiện vài vết nứt.

Theo suy đoán của Trần Lãm, chính miếng ngọc này đã giữ lại một chút hơi tàn cho Hắc Sí Diên, lúc này cũng chưa có hư hại hoàn toàn.
Đôi mắt Hắc Sí Diên nhìn về đôi nam nữ trước mặt, rõ ràng là chỉ mới Nguyên Anh kỳ nhưng không có vẻ gì tổn hại.

Hai người này chỉ vô tình đi qua? Không, nếu như vậy thì chắc chắn bị thương.

Hay nói cách khác hai người này vốn dĩ đã có mặt từ trước, nhưng làm sao không phát hiện ra?
Nghĩ tới đây Hắc Sí Diên cảm thấy thê thảm, đặc biệt là đối với tên nhân loại mặt sẹo kia.

Trên mặt hắn nhếch lên nụ cười quỷ dị.
Hắc Sí Diên không còn lực để lết đi, ngay cả mở miệng nói cũng không được, nó chỉ có thể miễn cưỡng nằm đây chờ khôi phục, còn có yêu thú khác tấn công bất ngờ thì chịu chết, sống chết mặc bay.
Phụt!
Nó trừng lớn hai mắt vàng rực, bởi Trần Lãm đã một tay sờ lên cái đầu còn một tay đâm vào bụng móc ra yêu đan.

Kinh hoàng, không cam lòng là ý nghĩ cuối cùng của Hắc Sí Diên trước khi triệt để mất đi ý thức.
“Di tích cổ, yêu địa, được nha.” Trần Lãm cười khẩy:
“Hấp Hồn Đại Pháp.”
Luồng linh hồn lờ mờ của Hắc Sí Diên thoát ra chưa tiêu tán bị lực hút mạnh mẽ trút vào đầu vào đầu Trần Lãm.
“A!” Lần đầu hấp thụ linh hồn của yêu thú hơn một đại cảnh giới khiến Trần Lãm đau nhức đại não như có búa tạ đập vào.
Trong đan điền, hồng liên rung động như gặp phải thức ăn bổ dưỡng, một phần linh hồn của Hắc Sí Diên bị tách ra hút thẳng về hồng liên dung nhập vào nó, mà Trần Lãm cũng dễ chịu hơn không ít.
Hấp thụ linh hồn yêu thú Ngũ Tinh, hồn lực của Trần Lãm gia tăng đáng kể, niềm vui hưởng lạc sau cơn đau.

Hắn dám chắc sử dụng Hấp Hồn Đại Pháp chính là nhờ có hồng liên này.
Cơn đau tiêu tan, Trần Lãm mỉm cười thỏa mãn, bắt gặp ánh mắt nhìn đăm đăm của Điệp Tử Nghiên hiểu ngay chuyện gì.
“Thủ đoạn của ngươi cũng thật tàn độc.” Điệp Tử Nghiên quắt mắt nói.
“Sao bằng con chim này, tham thì thâm thôi.” Trần Lãm nhún vai.
Điệp Tử Nghiên vừa rồi đương nhiên biết được hắn làm gì, hút hồn, một trong ba loại tu luyện tà ác nhất bên cạnh hút máu và ăn thịt sống, không khác gì ma đạo.
Trong mắt nàng, tu sĩ hút linh hồn kẻ khác chỉ có thể là ma tu, bởi vậy mà tâm lý đề phòng đối với Trần Lãm có phần giảm đi chút ít nay lại tăng thêm.
“Ngươi cũng thiệt là, nơi này là địa bàn của Thanh Nhãn Băng Lang, con Hắc Sí Diên này tham lam U Miên Hoa bức Thanh Nhãn Băng Lang đến mức tự bạo, ta chỉ ra tay diệt ác mà thôi.” Trần Lãm chép miệng.
“Không phải ngươi cũng muốn gốc U Miên Hoa này?” Điệp Tử Nghiên trợn mắt.
“Ta có thể thương lượng với con sói kia.”
Trần Lãm ung dung trả lời không thèm để ý tới Điệp Tử Nghiên, tiến tới gốc U Miên Hoa.
“Có quỷ mới tin ngươi.” Điệp Tử Nghiên làu bàu rồi cũng cất bước theo hắn.

“Mẹ nó muốn trụi luôn rồi.”
Trần Lãm hốt hoảng, chấn động của trận tự bạo hồi nãy quá lớn, gốc U Miên Hoa ngã lặc lìa một bên thiếu chút nữa gãy hoàn toàn.
“May quá chưa chết hẳn.” Hắn thở phào một hơi, cẩn thận đào một phần đất ôm trọn rễ U Miên Hoa nâng lên.
Đột nhiên hắn nhếch miệng, đầu ngẩng lên trời nói:
“Lén lén lút lút, người đến rồi còn không bước ra.”
Điệp Tử Nghiên sững người, trên các đầu ngón tay xuất hiện một lớp vỏ mỏng ánh bạc bao phủ, sẵn sàng chiến đấu.
Trong khoảng cách năm dặm phía trước xuất hiện ba thân ảnh bao gồm hai nam một nữ.

Chính là nhóm người Ứng Kiệt, Ứng Tâm và Ứng Lục bỏ chạy lúc trước.
Ứng Kiệt không giấu nổi sự tham trong mắt, vốn dĩ hắn đã cao chạy bay xa nhưng ngay tại nơi này phát sinh vụ nổ khủng khiếp nên quyết định kêu gọi thuộc hạ quay lại kiểm tra một phen chuyện gì.
Thanh Nhãn Băng Lang không thấy đâu, thay vào đó là xác con Hắc Sí Diên, Ứng Kiệt không tin hai người phía trước có thể làm ra động tĩnh lớn như vậy, chỉ có thể là hai con yêu thú kia lưỡng bại câu thương.
Cho rằng phán đoán của mình là đúng, Ứng Kiệt buông lỏng cảnh giác, đối phương chỉ có một Nguyên Anh sơ kỳ còn nữ nhân kia không rõ tu vi là gì nhưng cảm giác không thực sự mạnh cho lắm.

Bên hắn có ba người nếu chúng không ngoan ngoãn thì diệt sạch.
“Để gốc U Miên Hoa đó xuống cho ta!” Ứng Kiệt liếc đôi mắt sắc lạnh trầm giọng.
Trần Lãm đảo ánh mắt, cảm nhận khí tức ba người ba người Ứng Kiệt còn chưa khôi phục được phần nào, hững hờ nói:
“Thiếu gia Ứng Kiệt nói là cây hoa này?”
Ánh mắt của Ứng Kiệt quét qua của Điệp Tử Nghiên, dưới tác dụng của Mặt Nạ Biến Dạng có thể nói dung nhan khá xấu nhưng thân thể mềm mại vòng nào ra vòng nấy của nàng đả đủ khiến hắn thèm nhỏ dãi.

Hắn cười khinh thường nói:
“Ha ha, biết bổn thiếu là ai thì để gốc U Miên Hoa và nữ nhân này lại, ta cho các ngươi 50 linh thạch cực phẩm, có thể đi.”
Điệp Tử Nghiên nghe lời cợt nhả mà lửa giận tăng xông, đối với nhan sắc nữ nhân thì chính nữ nhân hiểu rõ nhất.

Nàng biết rõ dụng ý Ứng Kiệt muốn giữ nàng lại làm gì, lại còn có giá 50 linh thạch cực phẩm, điều này càng khiến nàng cảm thấy bị sỉ nhục hoàn toàn.

Bàn tay khẽ run lên muốn xuất chiêu thì đã nghe Trần Lãm truyền âm:
“Bình tĩnh nghe ta, phối hợp diễn kịch, ta làm gỏi mấy thằng này.”
Nàng cố gắng áp chế cơn giận, giữ mình thanh tĩnh.

Trước mặt là ba người hơn về số lượng, vọng động chỉ có thiệt.

Trong lòng bất giác nảy ra ý định mong chờ xem Trần Lãm sẽ làm trò gì.
“À thiếu gia ngươi nói nữ nhân này.” Trần Lãm híp mắt nhìn sang Điệp Tử Nghiên.
Bộp!
Bàn tay của hắn vỗ mạnh vào kiều đồn vểnh lên bóp thành từng khối làm Điệp Tử Nghiên “á” lên một tiếng, ánh mắt tràn đầy phẫn nộ.
“Cặp mông này ta chơi chán rồi cho ngươi, linh thạch thì không cần, chỉ mong Ứng thiếu chiếu cố ta một chút.” Trần Lãm cười sảng khoái xoa nắn thịt ngọc trong tay.
“Ha ha tốt, ngươi tên gì?” Ứng Kiệt lại liếc nhìn Điệp Tử Nghiên, cái mông tròn bị bóp khiến con mắt muốn lọt ra ngoài.
“Tại hạ Dao Nhất ra mắt Ứng thiếu.” Trần Lãm chấp tay.
“Ứng Lục lấy gốc U Miên Hoa cho ta.” Ứng Kiệt ra lệnh đồng thời bước tới Điệp Tử Nghiên.

Điệp Tử Nghiên biết rằng diễn kịch nhưng không ngờ Trần Lãm làm tới mức này, lực đạo của hắn rất mạnh, không hề thương hoa tiếc ngọc, lại là bộ vị nhạy cảm của nàng.

Giận dữ, xấu hổ, lòng như có lửa, xưa giờ chưa có nam nhân nào dám phi lễ với nàng như vậy, tất cả những kẻ có ý định chạm vào nơi này đã bị nàng đánh đến xương cũng không còn.
Bất quá lấy đại cục làm trọng, nàng cắn răng giương ánh mắt uất nghẹn nhìn về phía Trần Lãm.

Ứng Kiệt hồ hởi lao tới mà tới mà không để ý Trần Lãm đang giấu tay sau lưng làm gì đó.
“Cảm tạ.” Thanh âm đếm ngược của Trần Lãm lọt vào tai Ứng Lục.
Hắn không hiểu sao Trần Lãm lại cảm tạ, bị đoạt nữ nhân còn cảm tạ, đột nhiên phát hiện tình thế không ổn, bàn tay Trần Lãm đã điểm tới, hai đạo Tụ Lực Phù phá không bắn tới.
Phốc!
Không chỉ Ứng Lục mà Ứng Kiệt bên cạnh và Ứng Tâm phía sau mở to mắt, một cái lỗ máu to như nắm tay nằm giữa ngực Ứng Lục.
“Ngươi…”
Bị tấn công bất ngờ, Ứng Lục may mắn tránh được không bị xuyên tim, hắn hô lớn chợt phát hiện tầm mắt cao hơn một khoảng, máu tươi bắn ra xối xả từ chính cái cổ hắn dưới đất.

Toàn bộ không gian trước mắt trở nên đen kịt, hai mắt của hắn mất cảm giác, ý niệm cuối cùng đọng lại là không tin nổi Dao Nhất này thật sự ám toán.
Trần Lãm lập túc hấp thụ linh hồn của hắn, sảng khoái vung cao Lãnh Nguyệt Bảo Đao không dính bất kỳ giọt máu.
Thời điểm Ứng Lục chuẩn bị cầm lấy U Miên Hoa thì Trần Lãm đã vẽ xong hai khối Tụ Lực Phù sau lưng, đồng thời bắn ra và thu lại U Miên Hoa vào trang viên.

Lãnh Nguyệt Bảo Đao xuất hiện ngay sau đó chưa tới một cái chớp mắt khiến Ứng Lục vốn không có cảnh giác phản ứng càng không theo kịp.

Kết quả chết tươi trước mắt.
Trần Lãm thuận thế xuất U Minh Thương lao về phía Ứng Tâm mà bên này Điệp Tử Nghiên đã múa mấy ngón tay tinh xảo ngưng tụ linh lực.
“Khán Chu Thành Bích.”
Trên mỗi đầu ngón tay nhấp nháy ánh sáng rực rỡ, mỗi lớp bạc bao phủ đốt tay xuất hiện một kim châm bắn ra.
“Khốn kiếp ngươi lừa bổn thiếu, còn giết người Vô Ngân thương hội, chết cho ta.”
Ứng Kiệt điên tiết, thời điểm Điệp Tử Nghiên bộc phát thế công đã bại lộ tu vi Nguyên Anh hậu kỳ, hắn không tưởng nổi hai con chuột này ngang nhiên giết người Vô Ngnâ thương hội.

Trường kiếm xuất hiện trong tay, Ứng Kiệt lẩm nhẩm khẩu quyết chém ra mấy chục kiếm rối loại.
“Phong Vũ Kiếm Pháp – Bách Loạn.”
Phong linh lực thông qua trường kiếm hóa thành kiếm khí tuôn trào không theo quy tắc nào ngạnh kháng kim châm.
Keng keng!
Toàn bộ kim châm bị đánh bật mà số lượng kiếm khí áp đảo, vô tình ngang thân thể Điệp Tử Nghiên.
“Á!” Điệp Tử Nghiên trúng phải kiếm khí, thân thể bức ngược lại phía sau.
Nụ cười vừa chớm nở trên môi Ứng Kiệt vội chợp tắt, một bộ y phục màu vàng cam đẹp mắt lộ ra trong mắt.
“Pháp bảo phòng ngự Thiên cấp?” Kiến thức của Ứng Kiệt đầy đủ, nhìn ra ngay cấp bậc của Hi Chiếu Đông Huy Y.
Chỉ có pháp bảo phòng ngự Thiên cấp mới có thể dễ dàng ngăn chặn tấn công của tu sĩ Nguyên Anh kỳ, trên người của Điệp Tử Nghiên rõ ràng không có một vết thương.

Nàng đạp chân giang hai cánh tay siết chặt quát:

“Ngọc Lôi Châm Tụ.”
Kim châm đánh bật lúc này đồng loạt quay ngược bắn về Ứng Kiệt, bao phủ kim châm là một tầng lôi quang màu vàng rực rỡ, uy thế kinh người, kim châm trong nháy mắt bùng nổ tốc độ, mơ hồ truyền đến tiếng rít gào trong không khí.

Đây là chiến kỹ mạnh nhất trong Châm Mộ Đại Pháp nàng luyện tới.
“Không tốt!”
Ứng Kiệt thất kinh, linh lực hắn đã tiêu hao hơn một nửa từ lúc đánh với Thanh Nhãn Băng Lang, nhất định phải đánh nhanh rút gọn.

Hai tay nắm chươi kiếm vẽ hình bát quái lưỡng cực trước mặt.
“Phong Vũ Kiếm Pháp – Lưỡng Cực Phản Chấn.”
Keng keng keng!
Tầng khiên hình bát quái xoay tròn chặn đứng tất cả kim châm bật lại, lúc này trông như Ứng Liệt đang đứng giữa mưa sao sáng giữa ban ngày, chói lóa nhưng thập phần nguy hiểm.

Hắn biết cần chạm phải một mũi sẽ tổn thất cỡ nào.
“Xem ngươi có cười nữa không?” Lỗ tay hắn vang lên thanh âm trêu đùa của Điệp Tử Nghiên.
Âm thanh rất gần, lại không phải từ hướng nàng đứng trước đó, Ứng Kiệt ngẩn đầu lên đã thấy Điệp Tử Nghiên chụp một trảo xuống.
Từ bao giờ ả xuất hiện chỗ này?
Ứng Kiệt lòi ra hai mắt tự hỏi, khoảng cách quá gần không thể chạy, hắn chỉ có thể chấp nhận chịu thiệt đối chiêu, xem ai chết ai thương.

Chân đạp mạnh nhảy lên đâm trường kiếm về ngực Điệp Tử Nghiên úp xuống.
“Ngu ngốc.” Điệp Tử Nghiên nhếch miệng lẩm bẩm:
“Dĩ Châm Hoán Đổi.”
Thân ảnh nàng trong tích tắc đã biến xuống dưới hạ bộ Ứng Kiệt, năm ngón tay điểm tới.
Ứng Kiệt khiếp sợ, người đã phóng lên đâm vào không khí thoát lực, Điệp Tử Nghiên bất ngờ thay đổi vị trí lần nữa.

Kinh sợ ở chỗ năm mũi kim châm vàng chóe kia xuyên thủng đũng quần của hắn.
Phụt phụt!
Năm dòng máu chảy ra đỏ thẩm cái quần xám, Ứng Kiệt rớt xuống đất như bị thịt quằn quại ôm lấy hạ bộ.
“A… Tiện nhân… độc ác…”
Hắn gào thét thất thanh, rú lên như điện dại.

Năm mũi kim châm đâm sâu vào dương căn tự hào của nam nhân, ngay cả hai bao đạn cũng tan nát.

Sự tự tôn của nam nhân bị đập vỡ, đau thấu trời xanh.
Điệp Tử Nghiên không ngừng lại, tiếp tục phóng ra kim châm mà ở bên này Trần Lãm đã tiến tới giai đoạn chiến đấu kịch liệt.
Đối mặt với Ứng Tâm mang tu vi Nguyên Anh hậu kỳ, hắn có thể dễ dàng làm thịt nàng ta.

Đối thủ là Nguyên Anh hậu kỳ hắn từng đánh là Dương Minh Tu, mà Ứng Tâm này so với Dương Minh Tu còn không bằng.

Trong khi Trần Lãm nay đã khác xưa, hắn muốn thử sức mạnh thân thể, có thể nói Ứng Tâm là bao cát tập luyện thì đúng hơn.
“Phong Vũ Kiếm Pháp – Bách Loạn.”
Ứng Tâm hét lớn một tiếng, đâm một kiếm tới ngực Trần Lãm.
Trần Lãm không lùi còn tiến một nhịp, U Minh Thương chĩa thẳng cường ngạnh đối cứng với kiếm khí của Ứng Tâm.

Một thương quét ngang, hương vạch ra một đường cong như trăng lưỡi liềm hòng chém tất cả kiếm khí.
Ầm Ầm!
Hắn đơn thuần dùng lực lượng thân thể đạt tới Luyện Tạng viên mãn lại có thể chém nổ mấy chục tia kiếm khí một lúc.


Tuy nhiên kiếm khí số lượng lớn lại chuyển động hỗn tạp, một thương nhất thời không thể phủ hết.
Phốc phốc phốc!
Kiếm khí đâm xuyên cơ thể hắn nhưng tựa như không có bất kỳ tổn hại nào, Tàn Dương Ảnh Huyết Giáp đã chống đỡ tất cả, hắn chỉ bị bức lui vài bước.
“Phong Vũ Kiếm Pháp – Bách Loạn.”
“Phong Vũ Kiếm Pháp – Liên Hoàn.”
Ứng Tâm chớp thời cơ đột tiến, một kiếm nối tiếp một kiếm, trong số ba người Ứng Kiệt thì nàng là người lành lặn nhất, toàn lực chém ra kiếm khí ngập trời liền thành một mảng lớn gần như không có bất kỳ khe hở nào.

Nếu là người thực lực yếu một chút sớm đã bị lượng kiếm khí này cắt thành trăm mảnh.
Nhưng mà Trần Lãm chỉ đơn giản là đâm ra từng thương quét ngang quét dọc.

Hành Vân Lưu Thủy, Phá Linh Huyết Diễm và Song Ảnh Hợp Phong dung nhập vào U Minh Thương cường hóa thế công.

Không sử dụng bất kỳ chiến kỹ nào khác.
Hắn nhìn qua thong thả lại ẩn chứa đại thế vững vàng như núi, kiếm khí của Ứng Tâm tầng tầng như gió xuân thổi ở trên núi, cơ bản không thể tạo nên biến hóa gì.
Mặt mày Ứng Tâm tối sầm, tên Dao Nhất này thấp hơn hai cảnh giới lại không hề suy suyển một chút nào.

Lần đầu tiên nàng gặp phải một tu sĩ yếu hơn lại áp lực như vậy.

Đương nhiên rồi, ba loại Thiên Địa Dị Vật gia cố làm sao có thể so sánh.
Nàng chỉ là thuộc hạ của Ứng Kiệt không có đãi ngộ quá nhiều, chiêu số chỉ tới đây là hết cỡ.

Nhìn qua Ứng Kiệt đang thảm hại dưới tay Điệp Tử Nghiên, nàng thoáng lên một tia sợ hãi.
Ngay cả thiếu gia cũng xong rồi.
Trong một hơi lơ đễnh, thanh âm trầm thấp của Trần Lãm đã truyền tới tai:
“Thất Thương Quyền.”
Một quyền cứng rắn nện thẳng lên lồng ngực Ứng Tâm, khóe miệng phun ra mấy ngụm máu tươi, thân thể bay xa đổ rập như diều đứt dây.
“Hự!”
Hai mắt Ứng Tâm trợn tròn, hơi thở thoi thóp, trái tim muốn ngừng đập, lục phủ ngũ tạng nát nhừ, gần như sắp chết tới nơi.
Trái qua luyện Thất Thương Quyền, bản chất của nó đả thương chính mình kích phát lực lượng áp đặt lên đối phương, đối phương gánh chịu những gì tương tự chính mình.

Mà đối với người luyện thể tới mức Luyện Tạng như Trần Lãm, hắn chỉ ra chiêu đối với bốn quyết đầu, bản thân không có ảnh hưởng gì.
Ứng Tâm nhìn hắn trong hoảng loạn, biết chắc bản thân sẽ chết tại đây, nhưng nàng tựa như có điều muốn nói nhưng lại không nói được, cơ quan nội tạng gì đã bị phá hư hết.

Chỉ biết trưng ánh mắt không cam lòng.
Trần Lãm vốn không định giết nữ nhân Ứng Tâm này, nàng ta vẫn còn có chỗ sử dụng, hơn nữa trông cũng xinh xắn, giết đi uổng phí quá.
Ứng Tâm nhìn gương mặt xấu tệ của hắn cười mà lòng thắt lại.

Không lẽ… hắn muốn?
Nghĩ tới chuyện xấu nhất, Ứng Tâm không khỏi tuyệt vọng, muốn cắn lưỡi tự vẫn.

Đột nhiên miệng nàng bị nhét vào mấy viên Ngũ Hoa Ngọc Lộ Hoàn, chưa kịp hiểu chuyện gì thì ánh mắt tắt lịm.
Trần Lãm nhanh chóng thu Ứng Tâm vào trang viên, nhìn sang bên kia Điệp Tử Nghiên đang đá Ứng Kiệt như trái banh, đá tới mức không ra hình người, đặc biệt nhìn vào chỗ cái quần nơi bị dẫm lên thấm đẫm máu tươi mà hai chân Trần Lãm vô thức co quắp lại, bàn tay khẽ che lại hạ bộ.
Sao thốn quá! Má nó nữ nhân này còn độc hơn ta!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận