Ta Chỉ Muốn Sống An Nhàn


Trung Thiên Sâm Lâm là rừng rậm lớn nhất ngay trung tâm Nguyệt Thiên đại lục, khu rừng này như một ranh giới tự nhiên phân ra hai nơi đông tây.

Ngay cả Nhật Nguyệt Thiên Sơn và Phong Linh Tông cũng phải đi vòng qua hai đầu bắc nam Trung Thiên Sâm Lâm, duy một vài cường giả siêu cấp mới có thể đi ngang.
Tại rìa Trung Thiên Sâm Lâm cách Quỳnh Hoa Cung khoảng hai ngàn dặm về phía đông bắc có hai tu sĩ một nam một nữ mặt đầy sẹo khoác áo choàng đen bay thẳng một đường.
“Bực quá, đi mấy ngày trời không bắt gặp con yêu thú nào, linh thảo cũng không có một cây.” Nữ nhân lầm bầm không vui.
“Ta nói nè Tử Nghiên, bên ngoài thanh lãnh bao nhiêu thì bên trong lại nóng nảy bấy nhiêu, vậy làm sao gả đi được?” Nam nhân cười tếu táo trả lời.
“Kệ ngươi liên quan gì đến ta, không phải ngươi là được.”
Nàng gầm gừ, miệng như muốn phun ra lửa.

Nàng là Điệp Tử Nghiên còn nam nhân là Trần Lãm, hai người đã sử dụng Mặt Nạ Biến Dạng thay đổi dung mạo trở nên xấu xí trước khi tiến vào Trung Thiên Sâm Lâm.
Mục tiêu là tìm mấy loại dược vật cho Lê Nhã Nhu luyện dược, số lượng không cần nhiều chủ yếu cho Trần Lãm làm cây gốc trồng trong trang trại.

Tuy nhiên Điệp Tử Nghiên sau vài ngày nhận ra tình hình có chút không đúng, yêu thú vắng vẻ lạ thường.
Đúng lúc này, nàng nghe được hàng loạt thanh âm đùng đùng chấn động truyền đến từ mặt đất, nghe như vô số tiếng nổ vang ở phía xa, nàng thậm chí có thể cảm thấy mặt đất mơ hồ chấn động, tựa hồ như cả đám yêu thú đang chạy.
Phóng nhãn lực về phía trước, một con hổ toàn thân xanh thẳm mang theo hai cánh màu xanh lam hùng hổ lao đến mà sau lưng nó đất bụi xới tung bốc khói cuồn cuộn.
“Yêu thú Tứ Tinh viên mãn Hắc Dực Thanh Hổ?” Điệp Tử Nghiên ngưng trọng.
Trần Lãm không nói lời nào nhanh chóng tế ra U Minh Thương trong tay, đáng ngờ là con hổ xanh này không có nhắm vào hai người mà phóng một đường chạy ngang không thèm để ý tới.
Lúc này Điệp Tử Nghiên mới phát hiện Hắc Dực Thanh Hổ không phải là đối phó nàng mà là đang chạy trốn một cái gì đó.

Nàng nghĩ ngay đến chướng ngại khiến yêu thú bậc này sợ hãi bỏ đi.
Trần Lãm tương tự như nàng, tim đập nhanh một nhịp, hắn đánh hơi thấy mùi bảo vật.

Tả nhãn lập tức kích hoạt, toàn bộ phạm vi bốn trăm dặm trước mặt lọt vào trong tầm mắt.
Một trận chiến giữa một nhóm người và một con yêu thú đang diễn ra.

Một con chó lớn giống như chó sói, toàn thân màu trắng, lớp lông trên lưng nhọn hoắc như gai băng đâm ra ngoài.


Đối diện với nó là ba người hai nam một nữ.
Đột nhiên mắt Trần Lãm sáng lên, ánh mắt rơi vào một gốc thảo dược bên cạnh sói băng.

Gốc thảo dược đó là một cây hoa, nụ hoa hơi mở ra có dấu hiệu chuẩn bị nở rộ.

Hắn theo trí nhớ trong Luyện Dược Toàn Thư có một loại hoa giống y như vậy là U Miên Hoa, là nguyên liệu cho nhiều loại đan dược Địa cấp và Thiên cấp.
“Một đám người đánh với một con sói băng U Miên Hoa.” Trần Lãm nói ra tình hình.
Điệp Tử Nghiên nhìn Trần Lãm một thoáng liền thu liễm toàn bộ khí tức cước bộ tiến tới, Trần Lãm cười thầm bám theo sau, hai người không nói mà hợp ý.
Tới gần, Điệp Tử Nghiên nuốt nước miếng, giọng điệu căng thẳng:
“Thanh Nhãn Băng Lang này đã là Ngũ Tinh sơ kỳ mà đám người kia chỉ toàn là Nguyên Anh hậu kỳ trong đó có một Nguyên Anh viên mãn.”
“A… đó là người Vô Ngân thương hội, tên Nguyên Anh viên mãn kia là Ưng Kiệt con trai của phó hội trưởng.”
Trần Lãm chớp chớp ánh mắt nói:
“Trước mắt án binh bất động, chờ bọn chúng lưỡng bại câu thương chúng ta xông ra.”
Hai người núp vào dưới một gốc cây, Trần Lãm với Dạ Hành Ngoa đã hòa mình vào bóng cây rậm rạp.

Điệp Tử Nghiên trố mắt kinh dị như Trần Lãm tiêu thất trước mặt, ngay lập tức nàng được phủ lên một áo bào lớn.

Đây là Ẩn Tức Bào có tác dụng che giấu khí tức từ Phân Thân kỳ trở xuống mà Trần Lãm nhận được từ phần thưởng pháp bảo Thiên cấp ngẫu nhiên.
Điệp Tử Nghiên áp chế sự kinh ngạc trong lòng, tập trung vào chính sự phía trước.
“Nhân loại khốn kiếp! Nếu không phải ta là Ngũ Tinh sợ rằng đã bị các người cắt thành từng mảnh.”
Thanh Nhãn Băng Lang nhe răng nanh dài ba thước quát lạnh.

Yêu thú Ngũ Tinh có thể hóa hình nhân loại đương nhiên có thể nói được như nhân loại.

Con ngươi long lên sòng sọc nhìn ba người Ứng Kiệt xơ xác trước mặt hiển nhiên đã trải qua trận chiến không nhỏ.
“Ưng ca mau phát tín hiệu, chúng ta mở đường máu cho ngươi thoát thân.” Nữ nhân nhăn nhó, sắc mặt khó coi.
“Ta lén đi không có mang theo.


Ứng Tâm, Ứng Lục cùng nhau đánh chia ra làm ba ai chạy được thì chạy, bằng tốc độ nhanh nhất tiến về thương hội.” Ứng Kiệt ảo não, pha này phải có người ngã xuống.
Ánh mặt Ứng Tâm tối sầm, bởi Thanh Nhãn Băng Lang đã lao tới.
Thanh Nhãn Băng Lang là một loài yêu lang, yêu lang có sở trường là tốc độ.

Hóa hình nên linh trí không kém nhân loại, thực lực cao hơn cũng không khinh thường, tận dụng thời gian đối đa không để cho đám người Ứng Kiệt hít thở, Thanh Nhãn Băng Lang vồ lên, thân thể to gần nửa cái nhà không hề có tí lực cản.
Ở trạng thái bản thể, ba phương diện sức mạnh, tốc độ và phòng ngự đạt đến tối đa.
“Băng Trảo.”
Hai trảo sắc nhọn úp xuống theo tiếng gầm rú, phía trên hiện ra hư ảnh băng trảo to lớn gấp đôi đồng thời chồng lên phong tỏa hướng đi.
“Thổ (Mộc) Thuẫn.”
Ba người Ứng Kiệt đồng thanh kết ấn, ba tầng khiên chắn xanh nâu chắn phía trước chống đỡ.
Ầm!
Ba lớp thuẫn phá tan, dư chấn cùng dư lực Băng Trảo ập tới nện lên ba người Ứng Kiệt văng tán loạn, máu tươi phun ra thành cột lớn.
Vù!
Không dừng tại đó, thân ảnh to lớn của Thanh Nhãn Băng Lang đã xuất hiện bên cạnh Ứng Kiệt, một hàm răng nhọn liễu nhắm cái đầu cắn tới.
“Không! Ứng ca.” Ứng Tâm bàng hoàng.
Một cái nhẫn bất ngờ xuất hiện ngay trước miệng Thanh Nhãn Băng Lang.
Đùng!
Một đòn tương đương lực lượng tu sĩ Xuất Khiếu sơ kỳ bạo phát.

Thanh Nhãn Băng Lang dội ngược hàng trăm thước, miệng đầm đìa máu tươi, đếm sơ sơ gần mười cái răng gãy rụng.

Mà Ứng Kiệt đập mạnh vào một gốc cây làm nó gãy đôi, chịu thiệt không nhẹ.
“Chạy!”
Ứng Kiệt hô lớn bỏ vào miệng một viên đan dược cấp tốc lao đi một hướng với chút hơi tàn, mà Ứng Tâm và Ứng Lục cũng không ngó ngàng gì đến chủ nhân của mình vội vã chia ra hai đường mà chạy.
“Khốn nạn!”

Thanh Nhãn Băng Lang gào thét, ánh mắt đỏ ngầu, từ từ ngẩn cái đầu lên, dưới ngực tróc ra một lớp da lớn thấy cả thịt đỏ bên trong bị linh lực phá hoại rợn người.
Nó nhắm về hướng Ứng Kiệt tẩu thoát, bốn chân đạp mạnh lao vụt.
Éc!
Một tiếng chim rít từ bầu trời vang vọng, Trần Lãm ở nơi ẩn nấp khẽ nhíu mày.

Động tĩnh vừa nãy đã kích thích một con yêu thu Ngũ Tinh khác tới đây.

Hắn vốn dĩ trông chờ Thanh Nhãn Băng Lang rượt theo Ứng Kiệt sau đó chính tay thu lấy U Miên Hoa rồi tẩu thoát, xem ra hiện tại suy tính không thành.
“Yêu thú Ngũ Tinh Hắc Sí Diên, làm sao bây giờ.” Điệp Tử Nghiên sốt ruột, nàng nhanh chóng nhận ra từ xa đang bay tới là một con diều hâu có thực lực tương đương Thanh Nhãn Băng Lang.
“Khoan vội, ngồi xem đi, coi hai tên này như thế nào đã.” Trần Lãm khẽ giọng.
Hắc Sí Diên to lớn như bóng ma giữa trời, toàn thân cánh chim đen kịch vỗ phần phật toát ra một tầng hư diễm u ám nhàn nhạt bao quanh lông vũ.
Vù!
Thân hình Hắc Sí Diên phảng phất như hư vô xuyên qua đám lá cây rừng, tốc độ nhanh như tia chớp, chớp mắt đã tới gần Thanh Nhãn Băng Lang.
“Địa bàn phân rõ, nước sông không phạm nước giếng, ngươi muốn xâm phạm?” Thanh Nhãn Băng Lang lạnh lùng quát.
“Khặc khặc, ta không xâm phạm, gốc U Miên Hoa kia giao cho ta là được.” Thanh âm Hắc Sí Diên trào phúng:
“Cũng phải cảm ơn đám nhân loại ngu xuẩn kia.”
Hắc Sí Diên biết rõ Thanh Nhãn Băng Lang đã trọng thương không có tí ti áp lực nào, nếu đối phương muốn chết thì sẵn sàng thành toàn.
Trong chốc lát, Hắc Sí Diên nghĩ lại quyết định diệt gọn đối phương, hấp thụ yêu đan còn tốt hơn.
“Liên Vũ Tiễn.”
Cánh chim đen cấp tốc chấn động, hàng chục nhánh lông vũ âm phong u ám lập tức đánh về Thanh Nhãn Băng Lang.
Đối mặt với công kích phạm vi rộng như vậy, Thanh Nhãn Băng Lang cũng không có giữ lại chút nào, nó nhổ một nhúm lông băng tập trung trong hai chân trước vò thành một khối cầu băng, đồng thời há miệng phun ra băng khí đắp nặn.

Trong nháy mắt, cầu băng đã lớn tới mấy chục trượng lơ lửng trên không, kích thước gần bằng bản thân.
“Băng Đạn Liên Kích.”
Thanh Nhãn Băng Lang phát rống một tiếng, hai trảo chợt vồ cầu băng nổ tung thành hàng trăm cầu băng nhỏ li ti bắn thẳng về phía Hắc Sí Diên.
Hai loạt hắc vũ và băng đạn va chạm không ngừng.
Ầm ầm ầm!
Tiếng nổ mạnh khủng bố vang động đất đai, không gian lắc lư giống như bị xé nứt, ngay cả nơi Trần Lãm và Điệp Tử Nghiên đang núp cũng đang rung lên từng đợt.
Hắc Sí Diên bay trên không tốc độ cao, nhờ vậy mà phạm vi bắn ra mưa lông vũ rộng hơn Băng Vũ Liên Kích rất nhiều, hoàn toàn không bị áp đảo bởi số lượng, liên tục đập phá xuống phía dưới.
Phốc!
Thanh Nhãn Băng Lang trong tình huống không linh hoạt như Hắc Sí Diên, hứng chịu không ít hắc vũ xuyên thấu cơ thể xuất huyết tràn lan, đỏ thẫm cả lưng, hai chân sau khụy xuống, trên đó cắm ít nhất mười cái lông đen kịch xuyên thẳng qua xương, mất cảm giác.
Hai con mắt Hắc Sí Diên sáng rực sáng rực, đảo cánh há miệng ra, một đạo hắc khí nhanh chóng ngưng tụ thành hắc cầu mỗi lúc một to.


Hắc cầu đen hun hút đến mức không thể nhìn xuyên bên trong, mà bên ngoài bắt đầu tụ tập lông vũ nhọn hoắc chĩa ra.
Nhìn cái cách tấn công của Hắc Sí Diên này có phần giống một loại máy bay ném bom ở thế giới hiện đại mà Trần Lãm đổ mồ hôi hột.

Khối cầu đen kia chi chít mũi nhọn đâm ra ngoài, lực lượng này hắn cũng dám ngạnh kháng, luyện thể thì luyện thể chắc chắn trọng thương.
“Nếm thử Ám Vũ Cầu của ta, lần đầu thi triển mong là ngươi còn mạng chiêm ngưỡng, khặc khặc.”
Hắc Sí Diên điên cuồng xà xuống phóng ra Ám Vũ Cầu về Thanh Nhãn Băng Lang đã mất khả năng né tránh.
“Chết cho ta!”
Thanh Nhãn Băng Lang máu tươi đầm đìa khắp thân rống lên một tiếng, sau đó trực tiếp vùng mạnh hai chân trước, bay thẳng lên trời.

Song trảo vươn ra, toàn bộ móng vuốt thoát ly tụ với lớp lông băng trên lưng bứng ra thành mũi tên băng bắn thẳng về hắc cầu.

Mũi tên băng này không có màu sắc trắng tinh như cầu băng lúc đầu, có vẻ Thanh Nhãn Băng Lang trọng thương đã khiến nó suy yếu.
Đột nhiên thân thể Thanh Nhãn Băng Lang run lên không ngừng trướng lớn, hai mắt màu xanh lam trợn lớn lộ ra mấy trăm tia máu đỏ rực.
"Mẹ nó hai thằng này có cây hoa cũng tự bạo."
Trần Lãm thầm mắng, trái tim nhảy lên, dưới hiệu quả của tả nhãn hắn nhận ra tình huống không ổn lập tức mang Điệp Tử Nghiên tiến vào trang viên.
“Không ổn!”
Ánh mắt Hắc Sí Diên tàn nhẫn biến sắc, nó không nghĩ tới Thanh Nhãn Băng Lang không tiếc thân muốn đồng quy vụ tận.

Hóa ra mũi tên băng vừa nãy chỉ là hư chiêu, nó phát hiện ra thì đã không còn kịp tránh né nữa rồi.
Ầm!
Một mảng rừng nổ tung, một đám khói đặc sệt khổng lồ bốc lên bao phủ toàn bộ mảng rừng hết thảy, dư chấn điên cuồng lan tỏa bốn phương tám hướng, hằng hà cây cối ngã lìa, ngay cả mấy cây cổ thụ chọc trời cũng đổ ập.

Mà hai loại công kích băng và ám của hai yêu thú như chìm vào hư không chưa từng xảy ra.
Trong làn khói bụi mịt mù tưởng như vô tận, Trần Lãm và Điệp Tử Nghiên lò dò xuất hiện.
Điệp Tử Nghiên nhìn khung cảnh hiện tại, thần trí hãi hùng, nàng còn chưa hiểu chuyện gì đã bị Trần Lãm kéo vào một không gian khác lạ, ngơ ngác chưa kịp nói gì đã bị hắn mang tới nơi khác.
Cảm giác chỗ mình đứng có phần quen thuộc, nhưng nơi này sao lại trở thành bình địa như vậy?
Bất ngờ này đến bất ngờ khác làm nàng không thể bình tĩnh nổi.
“Thanh Nhãn Băng Lang tự bạo, còn chưa xong đâu.” Thanh âm trầm thấp của Trần Lãm vang lên.
Điệp Tử Nghiên giật mình, lúc này mới nhận ra hắn tay đang bị hắn giữ chặt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận