“ A, Chiến vương, ngươi không thể mang phạm nhân đi a!”
Những nha dịch kia thấy Ân Dạ Ly ôm Phượng Khinh Vũ bay đi không thấy bóng dáng nữa, mới lớn tiếng kêu lên
Tử y vệ ẩn một bên không khỏi cười lạnh, mọi người đi xa rồi, còn ở đây nói cho ai nghe a?
Mạc Ngôn đi lên phía trước, nghe tin nên đến đại lý tự nói :
“ Yên tâm, vương gia nhất định sẽ mang Phượng tiểu thư trả lại”
Mạc Ngôn liếc nhìn phương hướng mà Ân Dạ Ly với Phượng Khinh Vũ biến mất, màu mắt trở nên sâu hơn, phân phó với trợ thủ Tề Thanh bên cạnh đôi câu sau đó trực tiếp rời đi
Hộ Thành hà ngoại ( Sông bảo vệ thành), Bá Kiều
Màn đêm buông xuống, ánh sao lấp lánh, làm cho nước sông ánh lên tầng nước trong veo
Trên cỏ bên cầu , Phượng Khinh Vũ đứng ở một đống trúc phiến đang bận rộn với giấy tuyên thành, rất nhanh một chiếc cốc dùng gậy trúc cùng giấy tuyên thành làm nguyên liệu chế đèn khổng minh được làm xong, Phượng Khinh Vũ đem cây nến cố định ở bên trong đèn khổng minh, sau đó vỗ tay một cái, nghiêng đầu nhìn về phía Ân Dạ Ly, cười nói : “Tốt lắm!”
Nàng vừa ngẩn đầu liền nhìn thấy con ngươi sáng quắc của Ân Dạ Ly, hơi không được tự nhiên xoa xoa mặt : “ Thế nào, trên mặt ta dính gì sao?”
Ân Dạ Ly thu hồi ánh mắt, chuyển hướng nhìn về phía đèn lớn to trước ngực, ngạc nhiên nói : “ Đây chính là khổng minh đèn như lời ngươi nói sao?”
“ Ừ” Ánh mắt Phượng Khinh Vũ trong suốt, dưới ánh sao càng làm nổi bật hơn, có vẻ cực kì linh động
“ “Tại sao đèn này gọi là đèn Khổng Minh?”
Loại này đèn lớn hắn chưa thấy qua, cũng không có nghe nói qua, trong lòng suy đoán càng ngày càng đến gần.
“ A, cái này xuất phát từ một truyền thuyết, truyền thuyết năm đó kể rằng lúc Gia Cát Lượng bị Tư Mã Ý vây khốn, toàn quân trên dưới bó tay hết cách, thì Gia Cát Lượng nghĩ ra diệu kế, sai người lấy ra giấy trắng, sau đó làm thành vô số thiên đăng, lợi dụng khói sương mù và gió để thả bọn chúng lên trên không, từng cái đèn thiên đăng nhỏ bay lên, cộng thêm bên trong doanh trại có người gào to : Gia Cát Lượng tiên sinh ngồi trên thiên đăng phá vòng vây a!, vì vậy Tư Mã Ý tin là thật, bị lừa gạt. Kế này cứu một mạng của Gia Cát Lượng. Sau này mọi người viết lên đèn nguyện vọng của mình, cho nên đèn Khổng Minh còn có tên là Ước nguyện đèn…”
Phượng Khinh Vũ không ngừng nghỉ nói xong, lúc này mới phát hiện ánh mắt của Ân Dạ Ly nhìn nàng có chút kì quái, trái tim lập tức cảnh tỉnh, nàng xuyên qua thế giới này cũng không phải là cổ đại Trung quốc chân chính, Ân Dạ Ly dĩ nhiên không biết Gia Cát Lượng
“Ngươi hiểu được thật nhiều!” Ân Dạ Ly nhếch môi.
Phượng Khinh hắng giọng, cầm bút lên chuẩn bị đưa cho Ân Dạ Ly : “ Ngươi đem nguyện vọng của mình viết trên mặt đèn đi”
Ân Dạ Ly theo lời nhân lấy bút, viết hai hàng chữ trên mặt đèn : Sớm ngày gặp được Nguyệt nhi, đời đời kiếp kiếp vĩnh viễn không chia lìa
Phượng Khinh Vũ nhìn hai hàng chữ này, hốc mắt nhịn không được nóng lên
“ Ta viết xong rồi, ngươi cũng có nguyện vọng nào chưa đạt thành không?”
“ Ta…”
Phượng Khinh Vũ không phải không có tâm nguyện, nhưng nàng cũng không tin có thể thành hiện thực, chỉ là nếu Ân Dạ Ly đã nhắc đến, nàng viết lên cũng không sao, ngộ nhỡ có thể thành hiện thực thì sao
Phượng Khinh Vũ nhận lấy bút trong tay của Ân Dạ Ly, trên mặt đèn viết xuống dòng chữ : Hy vọng có thể trở về bên cạnh ba mẹ
Ân Dạ Ly nhìn chằm chằm hai chữ ba mẹ này, ánh mắt thâm thúy
Phượng Khinh Vũ dùng hộp diêm đốt nến, sau đó đem cây nến đốt đặt lại bên trong đèn, thản nhiên cười với Ân Dạ Ly “ Thả đi”
Đèn khổng minh do Phượng Khinh Vũ làm, Ân Dạ Ly cùng nàng viết tâm nguyện lên đó, mượn đó thả đèn Khổng Minh bay lên trời, càng bay càng xa
Khi đèn Khổng Minh hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt, ánh mắt 2 người mới thu hồi
“ Hiện tại thời gian còn sớm, không bằng chúng ta đi dạo chợ đêm đi?”
Phượng Khinh Vũ nghe vậy, động lòng, nàng xuyên qua mấy ngày nay, mỗi ngày đều xảy ra quá nhiều chuyện, căn bản không được đi dạo chợ đêm một vòng, không biết có phải phồn hoa giống hiện đại không!
Chợ đêm ở Long Thành thật phồn hoa, náo nhiệt, quán trà, quán rượu bán thâu đêm không đóng cửa, người bán hàng rong cũng có thể tùy ý thấy được, mùi thịt phiêu tán trong không trung. Bán đồ chơi làm bằng đường, phấn bột nước, y phục tơ lụa, chơi xiếc ảo thuật, chỉ cần ngươi có thể nghĩ ra, là có thể tìm được chỗ này
Phượng Khinh Vũ giống như đứa trẻ chưa từng thấy qua những cảnh này, cái này xem một chút, cái kia sờ sờ, ăn một chén mì thịt bò đặc sắc, lại ăn một chén chè. Bụng căng lên giống như cái núi nhỏ, đi từ đầu đường đến cuối phố đều cười cười nói nói
Đã quá lâu rồi nàng không cảm thấy thoải mái như vậy. Khó được Ân Dạ Ly nguyện ý bồi nàng đi. Đêm thất tịch, là lễ tình nhân của Trung quốc, không có tình nhân bồi ở bên người, có bằng hữu đi cùng cũng tốt a!
“ Ừ, cầm”
Nàng đem đồ chơi làm bằng đường mới mua đưa cho Ân Dạ Ly, cũng coi như khao công lao của hắn
Ân Dạ Ly chần chờ một chút, sau đó nhận lấy món đồ chơi làm bằng đường
“Ăn a, ăn thật ngon .” Phượng Khinh Vũ thấy Ân Dạ Ly cầm món đồ chơi bằng đường bất động không khỏi nói
Ân Dạ Ly nhìn món đồ chơi bằng đường, khẽ nheo mắt lại. Hắn từ nhỏ đến lớn, không ăn đồ chơi bằng đường bán ở quán ven đường này. Nhìn ánh mắt mong đợi của nàng, Ân Dạ Ly đem món đồ chơi bỏ vào trong miệng, quả nhiên ăn thật ngon
Phượng Khinh Vũ cười cười lại tiếp tục đi về phía trước.
Mấy tên Tử y vệ ẩn trong tối nhất thời ngẩn mặt ra, người mới vừa ăn đồ chơi bằng đường chính là vương gia luôn luôn lãnh khốc vô tình ư?. Hôm nay vương gia cùng Phượng Khinh Vũ thả đèn Khổng Minh, rồi theo nàng đi dạo chợ đêm đã đủ làm cho bọn họ giật mình, họ không ngờ gia của bọn họ còn có thể ăn thứ mà trẻ con mới ăn dưới sự yêu cầu của nàng
Lại đi thêm một đoạn, âm thanh khua chiêng gõ trống truyền đến rõ ràng, sau đó vang lên thanh âm thanh thúy của một cô gái
“ Các vị phụ lão, huynh đệ, đại thúc đại thẩm, đại ca đại tủy. Ta cùng với đại ca mới đến đây, vòng vo đã dùng hết lộ phí. Ở chỗ này xin biểu diễn, hy vọng mọi người có tiền thưởng tiền, không có tiền thì thôi. Cám ơn!”
Lời kịch kinh điển a!
Phượng Khinh Vũ chớp chớp mắt, trong mắt lộ ra ý cười, nàng bước 2 bước, xâm nhập vào trong đám đông, người nói chuyện là một nữ tử mặc bố y màu xanh lá cây, chỉ thấy nàng ngũ quan tinh xảo, lông mày, mũi đều rất đẹp, mắt to thật có hồn, mặc dù không vô cùng xinh đẹp nhưng có thêm vài phần thùy mị
Kế tiếp chính là trường hợp cổ trang thường gặp trong ti vi, nàng cùng với huynh trưởng chơi mấy bộ quyền pháp, sau đó cầm lên một mâm thiết hướng quần chúng vây xem xin tiền
Vừa thấy nữ tử bưng mâm đến gần, những quần chúng vừa rồi tâm tình còn dâng cao, nay đã lui 7 8 phần, chỉ có ít người cho nên nàng đồng tiền vụn. Cô gái kia cung không có bất kì oán giận gì, vẫn cười hì hì như cũ, bưng mâm đến trước mặt Phượng Khinh Vũ
Phượng Khinh Vũ chống lại đôi mắt dịu dàng của thiếu nữ, nội tâm khẽ động, lấy ra một thỏi bạc bỏ vào trong khau của nàng. Nén bạc rơi xuống khay truyền đến tiếng vang, cô gái nhìn nén bạc chằm chằm, tựa hồ nhìn đến ngây ngốc, hồi lâu, mới không ngừng gật đầu cảm ơn Phượng Khinh Vũ
“ Tạ ơn cô nương, tạ ơn cô nương, cô nương thật là một người tốt”
Phượng Khinh Vũ mím môi cười một tiếng, khẽ gật đầu, sau đó xoay người chuẩn bị rời đi. Lúc này, nàng chợt phát hiện một tia không đúng
Nàng nhìn bốn phía xung quanh, rốt cuộc ý thức được tại sao không bình thường. Ân Dạ Ly một mực yên lặng làm bạn bên cạnh nàng, bây giờ đã không thấy bóng dáng đâu hết?
Không phải là lạc rồi chứ?. Nàng mới vừa rồi chỉ lo xem biểu diễn lại quên mất hắn. Nhưng Ân Dạ Ly cũng nên theo sát nàng mới phải a!. Chỉ là người trong chợ đêm quá nhiều, lạc nhau cũng là chuyện bình thường
Phượng Khinh Vũ vội vàng xuyên qua đám người, hy vọng có thể mau chóng tìm được hắn. Bỗng dưng hô hấp của nàng ngưng trệ, đôi mắt trong suoodt nhìn chằm chằm quán nhỏ ven đường, trước quán bày một cái bàn thấp, bên cạnh cắm một cái buồm trên đó viết là “ Thiên cơ thần toán”, phía dưới bốn chữ to còn có hàng chữ : “ Bói hết chuyện trong thiên hạ, không đúng không lấy tiền”
Vừa nhìn người ngồi bên cạnh bàn, Phượng Khinh Vũ lập tức nổi giận, rống to : “ Thần côn đáng chết”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...