Sư Tôn Xin Lỗi Là Ta Sai


Mấy vị đồng môn tham gia khảo sát là bị Hướng Minh Uyên đánh tới hộc máu, còn Hướng Minh Uyên là bị Túc Huyền Quân nhà hắn làm cho tức hộc máu a.Tiếng trống vừa vang lên, Thủy Yên lao thẳng về Hướng Minh Uyên đánh áp không ngừng.

Do sàn đấu bị y phá tanh bành nên cả hai phải dùng khinh công để di chuyển trên mặt nước.Lúc nãy đánh với Thiên Phong Dật mất quá nhiều sức nếu cứ đánh như vậy người thua chắc chắn là Hướng Minh Uyên.

Hướng Minh Uyên nhảy bật lên cao, cầm Loạn Bích thổi lên một khúc Liên Hoa.

Ngay lập tức toàn bộ nước bên dưới mặt hồ biến thành băng.

Thủy Yên thấy vậy được đà nhảy lên áp sát Hướng Minh Uyên vung kiếm khí đánh y ngã xuống nền băng.Hướng Minh Uyên nhanh chóng lấy lại cân bằng, thu Loạn Bích trở về thế phòng thủ.

Tạm thời nếu gặp trung tấn công Thủy Yên chỉ khiến y rơi vào bất lợi.

Theo nguyên tác nói, Thủy Yên chuyên về thế tấn công tuy nhiên sức chịu đựng và khống chế là quá kém.

Nếu kéo dài được thời gian chắn chắn sẽ lộ ra sơ hở.Quả nhiên, không phụ lòng y.

Thủy Yên lập tức bật về sau thở hổn hển.


Hướng Minh Uyên nhếch mép cười một cái, điều khiển Hận Tình chưa ra khỏi vỏ không ngừng tấn công ngược trở lại.

Hướng Minh Uyên được thế tiền phong nhanh chóng nhảy tới tung một cước vào phần eo của Thủy Yên.

Thủy Yên bị đánh bất ngờ không kịp trở tay.

Lập tức bị một cước đó của Hướng Minh Uyên đá bay ra khỏi khu vực thi đấu va chạm với tường chắn trên khán đài mà ngất đi.

Hướng Minh Uyên nhẹ nhõm cười, hô hấp có chút khó khắn nhưng ít nhất là đã thắng.

Các vị đồng môn đứng nín thở quan sát bên trên thấy Hướng Minh Uyên đã thắng không ngừng reo hò.

Trên đài quan sát, các vị tôn thượng vừa ngạc nhiên vừa vui mừng.

Riêng Túc Huyền Quân mặt tối sầm tức giận bỏ đi, Thiên Phong Dật thấy hắn như vậy cũng vội vàng đuổi theo.

Miệng gọi sư tôn."Sư tôn!"Túc Huyền Quân nghe thấy Thiên Phong Dật gọi mình quay người nhìn cậu.

Thiếu niên nhỏ tuổi dùng đôi mắt yếu đuối nhìn sư tôn."Sư tôn...!Dật Nhi xin lỗi, lúc nãy..." Thiên Phong Dật ấp úng vài câu.Túc Huyền Quân thở dài, mỉm cười trìu mến an ủi Thiên Phong Dật:"Không sao, lúc này không thắng được có thể đợi lúc khác.


Quân tử trả thù 10 năm chưa muộn."Khung cảnh hai người sư đồ âu yếm nhìn nhau trong khung cảnh hoa rơi thật là cẩu huyết mà.Bên này, lúc mọi người đang vây quanh chúc mừng Hướng Minh Uyên.

Hướng Minh Uyên đã kiệt sức, vô thức ngã khụy xuống.

Tinh Mộng nhìn thấy vội vàng chạy lại ôm lấy sư huynh.Hướng Minh Uyên tuy tài giỏi hơn người nhưng thể chất có chút yếu nên vẫn bị hạn chế ở nhiều mặt.

Vì vậy nói về vóc dáng, Hướng Minh Uyên tuy là bậc đàn anh nhưng vẫn nhỏ nhắn và lùn hơn Tinh Mộng nửa cái đầu.

Tinh Mộng vóc dáng cao khỏe dễ dàng ôm sư huynh của hắn nằm gọn vào vòng tay.

Bế trong tay liền chạy về trúc xá.Trên đường trở về trúc xá Tinh Mộng khẽ cười cười ôn nhu, ghé sát má hai người vào nhau nói."Sư huynh, huynh vất vả rồi."Phía trước không xa là trúc xá, nhưng gương mặt không mấy thân thiện của Túc Huyền Quân làm Tinh Mộng khựng lại.

Ánh mắt đầy sát khí trừng trừng nhìn Túc Huyền Quân.

3 giây trôi qua vẫn không một tiếng động, Tinh Mộng chủ động đi trước lúc đi lướt qua, Túc Huyền Quân nói nhỏ một câu :"Đừng quá tin tưởng hắn."Tinh Mộng dừng lại quay đầu nhìn hắn, lúc đầu là ánh mắt nghi ngờ nhưng ngay sau đó là ánh mắt cương trực quyết đoán.

Cứ vậy Tinh Mộng nhìn Túc Huyền Quân dần đi khuất.Tối hôm đó, lúc ăn mọi người không ngừng đua nhau chúc mừng Hướng Minh Uyên , từng câu chữ đều là nịnh nọt.

Thiên Phong Dật từ sau nhóc đến, cười đầy giả tạo, miệng nói chúc mừng Hướng Minh Uyên.

Đúng là khẩu phật tâm xà.

Miệng tụng nam mô, bụng bồ dao găm..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận