Sự Ấm Áp Của Tổng Giám Đốc Ác Ma
“Đi đi! Đừng có tới phiền tôi! Đi đi!”
“Vâng, vâng…”
Bác Thái sợ tới nhe răng, nhanh chóng đóng cửa lại.
Kim Lân lại quay sang nhìn Tiêu Mộng lần nữa, không nhịn được mà nhíu chặt mày.
“Bé con, xin em đó, xin em nhất định đừng bỏ rơi tôi… Tư Khải không cần em, nhưng tôi cần! Tư Khải không có em, cậu ấy vẫn có thể sống như thường, nhưng tôi không thể, không có em tôi không thể sống được, xin em đó…”
Kim Lân nhăn mặt lại, khuôn mặt đẹp trai nhíu chặt, anh ta chầm chậm ngồi xuống, hai tay ôm lấy mặt.
*** Hồi lâu, tận 5 phút, anh ta mới từ từ tìm lại lý trí.
Kim Lân mệt mỏi đi ra khỏi phòng ngủ, bác Thái ở phòng khách giật mình, ông ta đã tắt đèn chính ở phòng khách rồi.
“Cậu chủ?”
“Ừ, bác Thái, vừa rồi… xin lỗi… Bác bảo thím Lưu dẫn vài nữ giúp việc vào tắm rửa giúp Mộng đi.”
“Á? Haha, cậu chủ, không sao, giờ tôi bảo thím Lưu qua đó.”
Mộng? Đây là tên của cô gái mà cậu chủ dẫn về sao?
Mấy nữ giúp việc lần lượt đi vào trong phòng ngủ của Kim Lân.
Còn Kim Lân thì lại ngồi dưới ánh đèn ấm áp trong phòng khách, ngây người.
Phải làm sao với người phụ nữ trên tầng đây?
Kim Lân không ngừng tự hỏi.
Khi cô không còn tỉnh táo, ăn sạch cô sao?
Có phải… như thế có chút không có tính người không?
Sau đó, có khi nào Mộng sẽ căm hận anh ta không?
Kim Lân không khỏi lắc đầu.
Vậy… Anh ta cứ ngoan ngoãn ôm cô, làm Liễu Hạ Huệ sao?
Trời ạ, suy nghĩ này… hơi buồn cười, anh ta là một người đàn ông bình thường thành thục chuyện tình cảm, kỹ thuật về mặt này còn siêu như thế, anh ta nào có thể làm Liễu Hạ Huệ chứ? Đùa sao?
Vậy thì… Hai người bọn họ mỗi người một phòng?
Kim Lân lại méo mặt… Như thế, không phải quá ác với chính bản thân mình sao?
“Ôi, phiền chết đi được, rốt cuộc là phải làm thế nào?” Kim Lân tay chống cằm, thở dài thườn thượt.
Quản gia im lặng nhìn cậu chủ như này, cũng không nhịn được mà thở dài theo.
Nửa đêm nửa hôm, vậy mà còn thấy cậu chủ buồn bực ở đây.
“Cậu chủ, cô gái kia đã tắm xong rồi.” Thím Lưu cười hihi lau tay, đứng ở cầu thang báo cáo.
“Á? À! Tắm xong rồi à, vậy được, mọi người đều nghỉ đi, đi ngủ đi.”
“Vâng, cậu chủ.”
Thím Lưu dẫn mẫy nữ giúp việc đi ra khỏi căn nhà này, đi tới một tòa nhà khác.
Ánh mắt Kim Lân mang theo vẻ hoảng hốt không biết làm sao.
Anh ta thật sự muốn tát cho mình vài cái!
Quá kém cỏi!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...