Song Quy Nhạn

Đó không phải là hành vi mà Thái phu nhân vốn thương
yêu Thanh Hề có thể làm, huống chi mẫu thân Thanh Hề mất sớm cũng là vì bị vợ
lẽ nàng hầu hại chết, về tình hay về lý Thái phu nhân đều không nên thúc giục
hắn nạp thiếp khi vẫn còn quá sớm thế này.

“Thanh Hề nói thế nào?” Phong Lưu hỏi Thái phu nhân,
với tính tình của Thanh Hề khẳng định nàng sẽ không đồng ý, con người nàng thế
nào hắn hiểu rất rõ, đồ chơi chơi chán rồi, nàng có thể mang đi đốt ra tro cũng
không chịu đưa người khác chơi cùng, sao có thể chịu cảnh chung chồng, hắn và
Thái phu nhân chỉ đối với Thương Nhược Văn tốt hơn bình thường một chút, nàng
đã phẫn nộ đến mất hết lý trí mà hại người suýt mất mạng.

“Ta đã hỏi Thanh Hề, nó cũng đồng ý.”

Phong Lưu nhớ rõ Thái phu nhân đã trả lời như thế.
Phong Lưu càng nghĩ càng thấy không thể, lần lượt đưa tới bên cạnh hắn bao hầu
gái xinh đẹp, Thanh Hề còn hỏi đi hỏi lại, nếu nàng không thể có con thì sao.

Lòng Phong Lưu trĩu xuống, đại khái là hắn có thể kết
luận rằng Thanh Hề không thể có thai.

Phong Lưu không thể không suy nghĩ về vấn đề nạp thiếp
một lần nữa, chuyện con nối dõi của hắn tất nhiên là chuyện đại sự, tuy rằng
hắn ở trên chiến trường nhìn cảnh sinh tử đã quen, đáy lòng không đặt nặng nữa,
nhưng về tổ tiên lễ pháp, hắn cần có một đứa con trai nối dõi.

Phong Lưu lẳng lặng ngồi trong vườn, xác định lại ý
nghĩ bản thân, vẫn quyết định đi gặp Thanh Hề, dù thế nào, hắn vẫn muốn nghe
lời nói thật của Thanh Hề.

Ánh trăng lẳng lặng soi xuống Lan Huân Viện, một bóng
đen hắt xuống sân trước, tựa như bóng ma trong lòng Phong Lưu. Trong sân im
lặng như tờ, chỉ có mấy bóng dáng yểu điệu hắt lên cửa sổ, mới khiến người ta
cảm thấy Lan Huân Viện vẫn có hơi người.

Phong Lưu đi đến trước cửa, tiểu nha đầu nhanh chóng
vén rèm, vấn an, trong phòng phía Tây Lâm Lang đang lặng lẽ gấp quần áo cho
Thanh Hề, thấy Phong Lưu tiến vào, vội đứng dậy, “Quốc công gia.”


“Phu nhân đâu?” Phong Lưu thấp giọng hỏi.

Lâm Lang chỉ cửa phòng tắm, “Để nô tỳ đi báo với phu
nhân.”

“Không cần.” Phong Lưu ngăn Lâm Lang, tự đi vòng qua
bình phong, đi đến cửa phòng tắm.

Đứng ở cửa đã nghe thấy tiếng nước dội ào ào, Phong
Lưu vén rèm lên, thấy Thôi Xán đang không ngừng múc nước rồi dội xuống, đó
chính là tiếng động mà Phong Lưu được nghe, Thanh Hề đang quay lưng về phía
hắn, vùi mặt vào nước, bờ vai run rẩy, mơ hồ tiết lộ tiếng khóc của nàng.

Nguyên nhân gì khiến Thanh Hề khóc cũng không dám để
người khác nghe thấy, phải dùng tiếng nước để át đi? Phong Lưu coi như đã xác
định được.

Phong Lưu vốn định buông rèm rời đi, nhưng nhìn đến bờ
vai gầy yếu kia lại không chịu đựng nổi. Thôi Xán thấy Phong Lưu tiến vào, nhất
thời quên dội nước, tiếng khóc của Thanh Hề lập tức vang lên một cách rõ ràng.

Thanh Hề sưng đỏ hai mắt ngẩng đầu nhìn Thôi Xán,
“Thôi Xán?”

Thôi Xán đưa mắt nhìn ra hướng cửa, Thanh Hề nhìn theo
thấy Phong Lưu, nàng bối rối kích động cười gượng gạo, vờ như tức giận vẫn
không giấu được nghẹn ngào, “Đình Trực ca ca, sao ngài lại tới, thiếp vẫn đang
tắm.”

Phong Lưu bảo Thôi Xán lui ra, đi đến trước mặt Thanh
Hề, xoa xoa mắt nàng, “Sao mắt nàng lại đỏ thế này, nàng khóc sao?”

Thanh Hề vội lau nước trên mặt, “Không phải, là nước
thôi.”

“Ta đang tưởng là có ai bắt nạt nàng, đang chờ nàng

cáo trạng.” Phong Lưu thản nhiên nở nụ cười.

Thanh Hề co ro, né tránh ánh mắt Phong Lưu, “Sao có
thể.”

Phong Lưu rút từ trên giá một khăn to, ý bảo Thanh Hề
nhanh ra khỏi thùng nước.

Thanh Hề dùng tay ôm vai, “Đình Trực ca ca ngài ra
ngoài trước đi, bảo Thôi Xán vào hầu hạ thiếp là được.”

“Ta đã ôm nàng đi tắm rất nhiều nàng, có gì mà nàng
phải xấu hổ.”

Thanh Hề bất đắc dĩ vừa giận vừa xấu hổ trừng mắt với
Phong Lưu, hắn không nhúc nhích, nàng không thể làm gì khác đành đứng lên, để
Phong Lưu dùng khăn phủ lên người, bế đi ra ngoài.

Phòng ngoài Lâm Lang và Thôi Xán đã tránh đi. Phong
Lưu đặt Thanh Hề lên ghế dài, cầm quần áo đưa cho nàng, Thanh Hề đang định cầm
quần áo để mặc, tay Phong Lưu lại đưa ra, buộc yếm cho nàng.

Thanh Hề như một con búp bê bị hắn chơi trò mặc quần
áo, xấu hổ đỏ mặt, mặc quần áo xong, Phong Lưu lại dùng khăn lau tóc cho Thanh
Hề. Động tác vẫn dịu dàng như trước, nhưng Thanh Hề cảm thấy so với dĩ vãng còn
như thương tiếc nhiều hơn.

Thanh Hề đưa lưng về phía Phong Lưu, để Phong Lưu đứng
sau lưng lau tóc cho nàng, hai người im lặng thật lâu, cuối cùng vẫn là Thanh
Hề không kiềm chế được lên tiếng trước, “Mẹ… đã nói với ngài chưa?”

“ừm.”

Thanh Hề đợi mãi vẫn không thấy hắn nói tiếp, đành
phải quay đầu, tức giận hỏi, “ừm là có ý gì?” “Ông chú” cũng nên biểu lộ chút
cảm xúc chứ, là cao hứng vui mừng, hay là không sao cả, hay là không đồng ý?


Phong Lưu dừng một chút, “Mẹ nói nàng đồng ý.”

Cơn giận của Thanh Hề lập tức tan thành mây khói, nàng
như một đóa hoa héo khô chỉ trong một giây, ủ rũ trong một nháy mắt.

“Nếu đồng ý thì nàng trốn trong phòng tắm khóc vì lý
do gì, không phải nàng nên giúp mẹ chuẩn bị cho Lan cô nương sao, định để cô ấy
ở đâu, đã cho người dọn dẹp sửa sang chưa, có định may thêm mấy bộ xiêm y mới
không, hôm đấy định đãi mấy mâm?”

Thanh Hề bị Phong Lưu làm cho giận muốn ngừng thở, mặt
cũng đỏ bừng, “Thiếp không khóc, thiếp đã nói đấy là nước rồi. Cô ấy vào cửa
tất là thiếp sẽ lo liệu, không cần ngài lo lắng, ngài an tâm chờ làm…” Thanh Hề
thật sự không nói được hai chữ “tân lang”.

Lời còn chưa nói xong, Thanh Hề đã thấy một bàn tay
đưa đến trước mặt nàng, đón được một giọt lệ vừa trào khỏi khóe mi.

Thanh Hề cắn ngón tay.

“Biến thành con cún rồi à?” Phong Lưu vỗ lên mông
Thanh Hề.

“Ai bảo ngài chọc giận người ta?” Người ta… người ta…
là đang làm nũng.

“Nếu không muốn, tại sao lại đồng ý cho cô ấy vào
cửa?” Phong Lưu ôm lấy Thanh Hề từ phía sau.

Thanh Hề cảm nhận cánh tay kiên cố mạnh mẽ của Phong
Lưu, mang theo ý tứ không được né tránh, Thanh Hề cũng biết giấy không thể gói được
lửa mãi, so với chuyện bị Phong Lưu phát hiện rồi giận dữ, chi bằng nàng tự thú
nhận với hắn cho xong.

“Mẹ lo lắng chuyện con nối dõi của ngài.” Thanh Hề cúi
đầu, xoa cánh tay Phong Lưu đang ôm nàng, ấm áp lại mạnh mẽ, muốn cảm nhận sự
ấm áp này thật lâu.

“Không phải ta đã nói sao, nàng còn trẻ, ta cũng không
phải bất lực, nhất định chúng ta sẽ có con.” Phong Lưu thu tay về, tiếp tục lau
tóc cho Thanh Hề.


Thanh Hề bỗng chốc cảm thấy Phong Lưu xa cách, cắn môi
hạ quyết tâm, nàng quỳ xuống, xoay người đối mặt Phong Lưu, nhưng cũng không
dám nhìn hắn, “Đình Trực ca ca, thiếp… có thể cả đời này không thể có con.”

Một hồi sau, Phong Lưu mới thở dài một tiếng kéo Thanh
Hề ôm vào lòng, nghe nàng khóc nghẹn ngào.

Chờ Thanh Hề khóc đủ, Phong Lưu mới vỗ nhẹ lên lưng
nàng, “Ai nói với nàng là nàng không thể có con?”

“Vương thái y, tháng nào ông ấy cũng đến bắt mạch.”
Thanh Hề đã chuẩn bị lời nói dối này từ lâu.

“Không thể cả tin như thế, chúng ta thỉnh Thái y
khác.”

Thanh Hề có chút sốt ruột, “Vì chuyện đó, mẹ đã thỉnh
rất nhiều đại phu, tất cả đều nói không còn cách nào khác.”

“Thế rốt cuộc các đại phu nói thế nào?”

“Nói là huyết mạch tắc nghẽn bẩm sinh.”

Phong Lưu xoa xoa mặt Thanh Hề, “Không sao hết, chúng
ta từ từ điều dưỡng, thiên hạ có rất nhiều thầy thuốc phụ khoa giỏi, nhất định
chúng ta sẽ gặp người chữa được, ta sẽ cho người hỏi thăm.”

Thanh Hề có chút nhụt chí.

“Nghe nói Quan Âm Miếu rất linh thiêng chuyện cầu tự,
ngày mai ta đưa nàng đi dâng hương, thành tâm nhất định linh nghiệm, được
không?”

Thanh Hề vùi mặt vào lòng Phong Lưu, “Thiếp không đi.”

Phong Lưu biết nàng lại bướng, vừa là cá tính, lại vừa
là tật xấu, khó trách nàng hay bị trầm cảm.

Phong Lưu chỉ ôm nàng, dùng cằm dụi trên đỉnh đầu
nàng, an ủi trong im lặng.

Cuối cùng, Thanh Hề mới thấp giọng hỏi, “Vậy để Lan cô
nương ở Tây Khóa Viện được không?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận