Song Quy Nhạn

Thái phu nhân thấy Thương Nhược Lan nghĩ chu đáo như
thế, lại càng thêm thiện cảm, nhất thời nhớ tới sự ngây thơ của Thanh Hề, tuy
rằng khiến người khác thương yêu, nhưng rốt cuộc vẫn là thiếu tâm tư quan tâm
tới người khác, Phong Lưu nặng gánh hai vai, thật sự cần một người quan tâm
nâng khăn sửa túi. Chung quy là bà có phần bạc đãi lão Đại, Thái phu nhân âm
thầm thở dài.

Thêm nửa tháng, Thương Nhược Văn một mình đến trước
mặt Thái phu nhân tố khổ. “Mẹ, mẹ khuyên Lan biểu muội đi, em ấy vừa khỏe được
một chút đã đòi đi.”

“Đấy là lòng hiếu thảo của con bé, chúng ta không ngăn
được, con bé là một cô nương tốt, thật đáng tiếc.” Thái phu nhân cũng không còn
cách nào khác.

“Tôi thấy Lan cô nương rất tốt, cô ấy đến phủ ta, từ
trên xuống dưới không ai không yêu, hễ là người trong phủ, không cứ chị họ hay
chị dâu, cô ấy đều dốc lòng chăm sóc, bà già này cũng là nhờ phúc của cô ấy mới
đi lại được thế này, z, sao nỡ lòng nào nhìn cô ấy đi chịu khổ.” Viên mama nghe
nói Thương Nhược Lan muốn đi, cũng rất lo lắng.

“Không có cách nào có thể giữ được em ấy sao?” Thương
Nhược Văn nhìn Thái phu nhân đầy trông chờ.

“Gái lớn gả chồng, nếu có thể tìm cho Lan cô nương một
hôn sự thỏa đáng, chẳng phải ai cũng vui vẻ sao.” Viên mama thở dài.

“Viên mama nói rất đúng, lần trước con đi thăm dượng,
dượng cũng dặn con nhớ khuyên nhủ Lan biểu muội, đừng để em ấy theo dượng đến
phía Nam, nhớ tìm cho em ấy một hôn sự thỏa đáng. Chỉ có điều dượng không muốn
gả em ấy cho gia đình nghèo hèn, nói là vì không muốn em ấy bị quý nhân coi
thường chèn ép như dượng.” Thương Nhược Văn nói xong hai mắt liền đỏ hoe.

Nức nở một hồi, Thương Nhược Văn lại nói tiếp: “Dượng
cũng biết mẹ là người có tấm lòng Bồ Tát, thế nên nhờ con cầu xin mẹ giữ Lan
biểu muội lại phủ ta, chị em con có thể chiếu cố nhau, dì mất sớm, nay dượng
lại vướng vòng lao lí, em ấy chẳng còn người thân nào, nếu gả cho nhà khác chỉ
sợ nhà họ khinh thường hành hạ.”

Giữ lại, giữ lại như thế nào, bốn vị Gia trong phủ đều

đã thành thân, chẳng lẽ giữ Thương Nhược Lan làm thiếp?

Thái phu nhân bỗng nhiên nghĩ đến chuyện gì đó, lại
giống như là đã từng cân nhắc rồi, bà hỏi: “Hai người nói ta giao Nhược Lan cho
lão Đại có được không? Phụ thân Nhược Lan đã nói thế, chỉ sợ ông ấy nói chúng
ta bắt nạt cô gái mồ côi.”

Viên mama ngẩn người, “Nhưng Thanh Hề…”

Kỳ thật ba người đang ở trong phòng đều biết rõ chuyện
rồi, cũng biết lý do gì khiến Thái phu nhân nói thế, “Thanh Hề cũng là đứa trẻ
hiểu chuyện, tuy con bé có chút tùy tiện nhõng nhẽo, nhưng thời gian gần đây ta
thấy con bé đã sửa đổi nhiều, con đừng sợ Nhược Lan phải chịu khổ, hiện tại chỉ
còn thăm dò xem ý tứ Nhược Lan thế nào.”

“Sao có thể nói chuyện đó với một cô nương chưa chồng
như cô ấy.” Viên mama nói.

“Con biết tính Nhược Lan, em ấy không có thói tranh
giành, con từng nghe em ấy nói, nhà người ta kỳ thị em ấy, cũng chưa chắc là em
ấy để ý con cháu nhà họ, điều em ấy muốn làm nhất là được ở phủ ta chăm sóc cho
mẹ, để báo ân cho trọn.” Lời đó của Thương Nhược Văn hiển nhiên là nói hộ
Thương Nhược Lan.

“Lan cô nương xưa nay thoả đáng, có thể ở lại phủ ta
thì thật tốt.”

Chuyện Thái phu nhân vẫn luôn canh cánh trong lòng
cuối cùng cũng coi như dàn xếp xong, Phong Lưu không để bọn hầu gái vào mắt,
nay giao Nhược Lan cho hắn, đúng là một lựa chọn không tồi, có người chăm sóc
cho Phong Lưu, Thái phu nhân coi như bồi thường cho hắn.

Sau đó Thái phu nhân bóng gió hỏi Thương Nhược Lan, cô
ta xấu hổ đỏ mặt, nhưng không hề phản đối, “Nhược Lan không yêu cầu điều gì,
chỉ hy vọng có thể ở bên cạnh Thái phu nhân hầu hạ người cả đời.”

Việc này được quyết định như thế.

Ngày hôm đó, Thái phu nhân giữ lại một mình Thanh Hề
để nói chuyện đó với nàng.


“Con thấy Nhược Lan được không?”

Thanh Hề cảm thấy trái tim nhức nhối như bị cả một quả
núi đè lên, từ khi Thái phu nhân nói muốn nạp cho Phong Lưu một người thiếp,
nàng đã biết không tránh được chuyện này, nhưng ba chữ Thương Nhược Lan khiến
Thanh Hề như bị nuốt phải ruồi, không thể nào thở được.

“Nhất định phải là Lan cô nương sao, cô ấy xuất thân
trong sạch, lại là biểu muội của Tứ đệ muội, cũng coi như có quan hệ thông gia
với nhà ta, người ngoài thấy thế sẽ đánh giá nhà ta và nhà họ Thương ra sao?”
Thanh Hề không trả lời mà hỏi ngược lại.

“z, ta cũng rất khó xử, nhưng phụ thân Nhược Lan cũng
có ý này, huống chi tính tình lão Đại thế nào con cũng biết rồi đấy, người bình
thường sao có thể lọt vào mắt nó, lựa chọn đã mấy năm nó có đồng ý người nào
đâu, tuổi nó cũng…” Thái phu nhân chỉ nói đến đấy, Thanh Hề cũng tự hiểu. Thế
gia đệ tử đồng lứa với Phong Lưu đã làm cha từ mười năm trước.

“Mẹ nói được là được.” Thanh Hề có chút rầu rĩ.

Thái phu nhân sao không hiểu tâm sự của Thanh Hề, “Con
cũng đừng cả nghĩ, Nhược Lan sinh con sẽ lấy danh nghĩa của con, mặc dù có quan
hệ thân thích, nhưng nếu đã làm di nương thì sẽ không còn là người của chi thứ
Tư nữa, con cũng đã lớn, chuyện trong phủ con cũng nên trông nom, từ nay về sau
con nên theo ta học cách quản lý chuyện trong phủ.” Thái phu nhân nói thế là tỏ
thái độ, một khi Thương Nhược Lan thành di nương của Phong Lưu, sẽ thấy không
thể giúp Thương Nhược Văn quản lý chuyện trong phủ nữa, quyền lợi đang ở trong
tay Thương Nhược Văn sẽ về tay Thanh Hề.

“Vâng, lần này con sẽ chịu khó học tập.” Thanh Hề ôm
tay Thái phu nhân, vùi mặt vào vai bà không nói gì.

“Việc này… mẹ nói với Đình Trực ca ca đi.” Thanh
Hề ngẩng đầu nói.

Thái phu nhân xoa đầu Thanh Hề, “ừ.”


Phong Lưu hồi phủ, việc đầu tiên là tới chỗ Thái phu
nhân vấn an, khi đi ra khỏi phòng, lòng rất hoang mang.

Chuyện như thế gạt Thanh Hề còn được, sao gạt nổi
Phong Lưu.

Phong Lưu nghĩ lại lời Thái phu nhân nói, “Ta biết năm
đó bảo con cưới Thanh Hề là bắt con phải chịu thiệt thòi.”

Thái phu nhân vốn định gả Thanh Hề cho Phong Cẩm, khi
Phong Lưu từ biên quan trở về, Thái phu nhân dự định là lo hôn sự cho Phong Lưu
xong, sẽ lo tiếp hôn sự của Phong Cẩm và Thanh Hề.

Người mà Thái phu nhân chọn cho Phong Lưu chính là
Thương Nhược Văn, nhưng vì muốn đứa con phải gánh vác cả nhà cưới được một
người vợ ưng ý, Thái phu nhân lén an bài cho Phong Lưu gặp Thương Nhược Văn.

Phong Lưu vẫn nhớ lần đầu tiên hắn gặp Thương Nhược
Văn, là hội đèn lồng tết Thượng Nguyên (23). Nhìn
từ xa, thấy Thương Nhược Văn có ngoại hình đoan chính, xem ra là một cô gái nhu
mì hiền thục, Phong Lưu lại nhìn đến bài thơ vịnh tết Thượng Nguyên của Thương
Nhược Văn viết, câu chữ không tầm thường, một cô nương tài mạo song toàn, lại
là người mẫu thân chọn lựa, Phong Lưu tất nhiên đồng ý.

Nhưng Thanh Hề càng lớn càng điêu ngoa khó chiều,
Phong Cẩm lại chẳng phải người chịu nhường nhịn, chết sống không đồng ý cưới
Thanh Hề, thời gian đó Thái phu nhân lo âu đến ăn không ngon ngủ không yên, thứ
nhất là không đành lòng ép uổng Phong Cẩm, thứ hai lại không muốn Thanh Hề gả
đến nhà người khác phải chịu khổ, càng nghĩ, Thái phu nhân không còn cách nào
khác, đành thương lượng cùng Phong Lưu, muốn hắn cưới Thanh Hề. Con của bà
đương nhiên bà hiểu rõ nhất, bà biết hắn sẽ không làm trái ý bà.

Sau khi làm thế Thái phu nhân vẫn luôn cảm thấy bản
thân bắt Phong Lưu phải chịu thiệt thòi, sau đó Phong Lưu dọn ra khỏi Lan Huân
Viện, Thái phu nhân cũng không nói gì, coi như một cách bồi thường.

Nay Thái phu nhân bảo Phong Lưu nạp Thương Nhược Lan
còn có một tầng ý tứ khác, Thương Nhược Văn và Thương Nhược Lan là biểu tỷ
muội, dung mạo, tính nết đều có năm phần tương tự.

“Luận tướng mạo, Nhược Lan không hề kém Tứ đệ muội của
con, không khiến con phải thiệt thòi.” Thái phu nhân đã nói thế.

Phong Lưu có chút nóng mặt, không biết mẫu thân nghĩ
thế nào lại cho rằng hắn tơ tưởng em dâu, nhưng chuyện kiểu đấy càng xóa càng
đen, Phong Lưu cũng không tiện nói gì.


Nhưng nay Phong Lưu càng nghĩ càng cảm thấy có chỗ
không hợp lý.

Hắn vẫn nhớ rõ bản thân đã trả lời Thái phu nhân thế
nào, “Lan cô nương tướng mạo hơn ngươi, việc gì phải chịu ấm ức làm làm thiếp
cho người, huống hồ con cũng chưa có dự định nạp thiếp. Từ nhỏ con đã thấy mẫu
thân phải buồn bực vì chuyện vợ lẽ nàng hầu, mẫu thân của Thanh Hề cũng là vì …
Con chưa từng có dự định nạp thiếp.”

Thái phu nhân nghe xong vừa có chút cảm động, lại có
chút sốt ruột, “Bên cạnh con cần một người quan tâm chăm sóc, tuy Thanh Hề là
đứa bé tốt, nhưng vẫn tùy tiện nhõng nhẽo, sau này có Nhược Lan chăm sóc con,
ta cũng được yên tâm.”

Phong Lưu cười cười, “Nàng đã tốt hơn trước nhiều rồi,
ngày thường còn chải đầu cho con, khi con đi làm nhiệm vụ cũng là nàng chuẩn bị
hành lý, suy tính rất chu đáo, nếu mẹ vẫn lo lắng, thường ngày dặn nàng thêm
mấy câu là được.”

“Nhưng mà…” Thái phu nhân vẫn muốn khuyên.

“Có phải Thanh Hề lại làm chuyện gì khiến mẹ giận?” Phong
Lưu bất ngờ chen ngang.

Nhìn thái độ của Thái phu nhân, Phong Lưu cảm thấy có
chút ý tứ chột dạ, “Làm sao có thể, từ sau chuyện lần trước, con bé chưa từng
phạm lỗi, nhưng con không còn nhỏ, cùng lứa với con giờ đã có đứa con tám chín
tuổi, con bảo ta sao có thể không sốt ruột?”

“Con cái là lộc trời cho, mẹ đừng nghĩ nhiều.” Phong
Lưu đương nhiên cũng biết Thái phu nhân rất quan tâm vấn đề con nối dõi của
hắn, chịu đựng hai năm qua tất nhiên là vì thương Thanh Hề, lúc này tất là đã
sốt ruột khó kiềm chế nổi.

“Ta sao có thể không sốt…” Thái phu nhân lo lắng nhíu
nhíu mày, “Ta đã cho người xem qua, dáng người như Nhược Lan rất dễ đẻ dễ…”

Theo Phong Lưu thấy, dáng người như Thanh Hề mới là dễ
đẻ dễ nuôi, da thịt mượt mà, thắt đáy lưng ong, ngực nở eo thon…

Dễ đẻ dễ nuôi? Phong Lưu dừng bước, cảm thấy Thái phu
nhân như không tin tưởng là Thanh Hề có thể sinh con, thế nên mới không ngừng
đưa người đến gán cho hắn, trước Thương Nhược Lan, bà từng mấy lần nói hắn đến
Giang Nam nên tìm một hai cô nương vừa mắt xuất thân tốt, chuyện Cần Họa, rồi
cả Lương Thần Mỹ Cảnh…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận