Sống Lại Tôi Có Một Song Nhi Làm Phu Lang


Tác giả: Lũy Niên
Sau khi tản bộ xong, Trần Ninh Hoài nắm tay Dương An đến mảnh đất kia để giám sát.

Khi hắn đến thì mọi người cũng đã tập trung khá đầy đủ.
Ngày hôm nay có thêm hai đứa con trai của nhà trưởng thôn đến làm.

Hôm qua hai người kết thúc công việc trên trấn, cũng vừa lúc Trần Ninh Hoài đang cần người nên hai người đến đây xin làm việc.
Đúng giờ mọi người đều đã đến đông đủ, Trần Ninh Hoài chia 100 người thành bốn nhóm.

Mỗi nhóm gồm hai mươi lăm người, chia thành bốn phía bắt đầu làm việc.

Ngày hè, nắng lên rất sớm.

Trần Ninh Hoài dắt Dương An đứng dưới bóng cây nhìn mọi người làm việc.

Mặc dù nắng trước tám giờ là nắng tốt, nhưng hắn vẫn không dám để Dương An đứng dưới nắng quá lâu.

Chớp mắt đã qua ba phần tư thời gian buổi sáng, mặt trời cũng đã lên cao.

Những tia nắng chói chang chiếu xuống khiến cho không khí xung quanh trở nên nóng bức khó chịu.

Trên cổ mọi người đều có một chiếc khăn lạnh dùng để lau mồ hồi.
"Ninh Hoài, huynh uống miếng nước đi." Dương An đưa chén nước trên tay cho hắn, bên trên còn có chút ít đá lạnh mà khi nãy Trần Ninh Hoài đã nhờ phu quân của Lê Thành lên trấn mua hộ về cho mọi người uống.
Trời ngày hè nắng nóng còn gì sướng hơn việc được uống một chén nước được bỏ thêm đá lạnh mát lạnh.
Lúc mọi người nhận được những chén nước lạnh ai nấy cũng đều vui vẻ, họ nở nụ cười chân thành cảm ơn Dương An cùng Trần Ninh Hoài.

Trần Ninh Hoài nhận chén nước từ Dương An, khóe miệng khẽ nâng lên: "Cảm ơn An An." Nâng chén lên uống một ngụm hắn lại nói tiếp: " Cũng sắp trưa rồi, hôm nay em muốn ăn gì?"
Dương An không chút suy nghĩ trả lời hắn, ánh mắt cong cong tràn đầy ý cười: "Chỉ cần huynh nấu cái gì cũng được."
Động tác trên tay của Trần Ninh Hoài khẽ ngừng lại, lắc đầu nở nụ cười: "An An không sợ tôi nấu tệ sao?"
"Không có, những món huynh nấu cho ta ăn đều rất ngon." Dương An quay đầu nhìn về phía mặt của hắn: "Mà đồ ăn huynh nấu dù tệ thế nào đối với ta cũng rất ngon."
Dương An không hề nói dối, những đồ phu quân nấu y đều cảm thấy thật sự rất ngon.

Không chỉ mới mẻ, mà con rất đẹp mắt.

Khi bỏ vào trong miệng khiến cho y muốn nuốt luôn đầu lưỡi của mình vậy.

Trước đây đã đi làm ở tửu lầu những y vẫn chưa từng nhìn thấy những món ăn độc đáo như thế.

Nghe được câu trả lời của y, trái tim hắn bỗng chốc đập nhanh hơn.


Ý cười trong mắt của Trần Ninh Hoài càng sâu hơn, độ cong nơi khóe môi càng thêm rõ ràng: "Về nhà thôi, tôi nấu đồ ăn ngon cho em ăn."
Trần Ninh Hoài để Dương An đứng dưới bóng cây, còn mình đi ra bên ngoài nhờ Dương phụ, Dương đại ca cùng trưởng thôn giám sát lại đứng trò chuyện thêm một lát.

Sau đó mới quay đầu đi về phía y, nhẹ nhàng nắm lấy tay y cùng đi về nhà.

...
Ngày hôm qua, trước khi đi tìm bọn cướp Trần Ninh Hoài có dọn dẹp lại nhà.

Lúc này, bộ bàn ghế cũ ngoài sân cũng đã được dựng lên.

Đồ đạc vứt tùm lum dưới đất ngày hôm qua cũng đã được thu dọn lại, cái còn dùng được thì rửa sạch để lại chỗ cũ, còn cái không dùng được nữa thì ném đi.

Chú ngựa cũng cỗ xe kia cũng đã được mang về.
Khi bọn cướp đến nhà có lẽ chú ngựa đã phát giác được nên chạy đi tìm chủ, nhưng có lẽ không biết chủ đã đi đâu nên chạy đi loạn.

May mắn sao lại chạy vào đúng nhà của Dương phụ.

Sau đó, chú ngựa quậy nháo đòi dẫn ông đến đây bằng được.

Cái này Dương An nghe Dương phụ kể, y lại đem chuyện này kể cho Trần Ninh Hoài.
Y còn cảm thán rằng: "Chú ngựa thông minh!"
Hắn chỉ nhìn y không đáp lại, có lẽ do ngày ngày được hắn cho uống linh tuyền nên mới sinh ra linh tính?
...
Sau khi hai người ăn uống xong xuôi, Trần Ninh Hoài cùng Dương An lên trấn.

Bộ quần áo mấy ngày hôm trước đặt cũng đã làm xong.

Hiện tại đồ đạc trong nhà bị phá hủy gần hết, hắn tính mua lại mới một lượt.

Hắn tính lên trấn tìm nhà xường đặt một ít đồ, dù gì khi nhà mới hoàn thành cũng cần phải sắm.

Thôi thì cứ đặt làm từ bây giờ đi, sợ đến lúc đó có một số thứ hắn muốn lại tìm không thấy.
Công việc buổi sáng, khi nãy Trần Ninh Hoài đã bàn giao lại cho Dương đại ca, Dương phụ và trưởng thôn.

Ngoài ra, còn cố tình nhờ Hùng Ưng thế chỗ của hắn vừa làm vừa giám sát mọi người.
Buổi chiều.

Trần Ninh Hoài đánh xe ngựa men theo con đường quen thuộc để lên trấn.


Trần Ninh Hoài nhìn dòng người qua lại đông hơn mọi ngày rất nhiều nên quyết định gửi xe ngựa lại rồi đi bộ.
Trần Ninh Hoài dắt tay Dương An, hai người song vai cùng đi.

Ánh mắt người qua đừng nhin chằm chằm vào cánh tay của hai người họ, rồi lại nhanh chóng rời đi.

Có người nhiều chuyện thì quay lại xì xào bàn tán ngay trước mắt bọn họ.
Trần Ninh Hoài cũng quan tâm đến bọn họ, quay đầu nhỏ giọng trò chuyện với Dương An để thu hút sự chú ý của y, không để y phải nghe mấy thứ như vậy.
Hai người cùng nhau đi đến tiệm vải để lấy quần áo, sau khi thanh toán xong toàn bộ tiền bạc.

Dưới ánh nhìn lấp lánh của bà chủ, Trần Ninh Hoài hỏi bà chủ ở đâu có xưởng gỗ đặt làm theo yêu cầu?
Bà chủ nhiệt tình chỉ cho hai người xưởng gỗ nhà Đặng gia, cũng chính là cửa tiệm gỗ nổi tiếng nhất và tốt nhất ở trấn Mạch Hoa này.

Hơn nữa giá cả phải chăng rất được những người dân trên trấn yêu thích, ngay cả quan huyện cũng phải ở tít bên trên sai người xuống đây để đặt.
Trần Ninh Hoài gật đầu cảm ơn bà chủ, rồi nắm tay Dương An rời đi.
Hai người thong thả dạo chơi trên đường, Dương An đảo mắt nhìn những sạp hàng ven đường.

Ánh mắt Trần Ninh Hoài cong cong nhìn y: "An An, xòe tay ra."
Dương An nghe y gọi ngơ ngác ngước mắt nhìn hắn, vô thức xòe tay ra.
Trần Ninh Hoài nhìn vẻ mặt này của y cảm thấy vô cùng đáng yêu, hắn lấy một cái túi vừa vừa lớn hơn bàn tay một chú, có màu trắng bên trên được thêu những họa tiết vô cùng xinh đẹp hồng xanh đan xen nhau, đặt lên tay y: "Muốn mua gì cứ mua, tôi có thể nuôi em."
Khoảng khắc hắn đặt túi nên tay y, tay thiếu chút nữa không vững.

Y theo phản xạ dùng tay khác đỡ lấy.

Sau đó, nhanh chóng phảng ứng mở to hai mắt nhìn hắn.

Tính mở miệng nói gì đó đã bị Trần Ninh Hoài cắt ngang.
"Ngoan, chúng ta cùng đi thôi." Trần Ninh Hoài không để Dương An trả lời, bởi vì hắn biết y nhất định sẽ từ chối nên phải chặn miệng ngay lập tức.
Dương An nở nụ cười, biết ý của hắn cũng không mè nheo thêm điều gì nữa.

Cất túi hắn cho vào trong túi đươc may kín bên dưới quần.

Đi theo những bước chân của hắn, hai người cùng nhau đi đến tiệm gỗ Đặng gia.

Trên đường đi, Trần Ninh Hoài ghé vào sạp ven đường mua thêm một cái ô và một cái quạt.

Thời tiết chưa vào thu nên không khí vẫn còn oi nóng.

Dùng khăn tay lau mồ hôi cho Dương An rồi đưa cây quạt cho y.


Còn bản thân cầm ô che cho hai người.
Dương An nhìn bóng của hai người dính sát vào nhau trên mặt đất, khóe miệng cong lên nở nụ cười hạnh phúc.
....
"Này, này mụ nghe gì chưa? Đám trộm cướp hoành hành mấy tháng nay đã bị bắt rồi đấy."
"Cái gì? Thật không?"
"Thật mà, sáng này có một tên lính ở trong nha môn đi vào kiểm tra ở chỗ quan hay thẩm vấn thì thấy có một nhóm hơn hai mươi mấy người được trói chặt nằm ở dưới đất đấy.

Nghe nói bọn chúng lúc đó còn đang ngủ say sưa, có tên còn không mặc quần áo cơ."
"Eo ơi, ghê thế.

Đáng đời bọn chúng, mà ai bắt thế?"
"Không biết, quan huyện vẫn đang điều tra.

Nhưng lúc mấy cái rương bên cạnh bọn chúng được mở ra bên trong toàn tranh với đồ gốm sứ.

Không có tiền bạc."
"Bọn cướp này cùng văn vẻ phết nhở, toàn chọn thứ nhã nhặn để chơi."
"Mấy bà không biết quan huyện xử ra sao đâu."
....
Trần Ninh Hoài nghe được những lời bàn tán của người dân qua đường, không phản ứng vẫn thản nhiên dắt tay Dương An như thể chuyện này chẳng liên quan gì đến bản thân cả.
Dương An thì ngược lại, y cầu mong những tên cướp trong lời người kia nói là những tên phá nhà của y ngày hôm qua.

Cầu mong quan huyện bắt lấy bọn chúng, rồi ban hình phạt thích đáng.

Khi hai người đi đến tiệm gỗ của Đặng gia bên trong cũng không có bao nhiêu người.

Người làm trong tiệm nhìn thấy liền nhiệt tình chạy đến tiếp đãi.

Tuy rằng hai người chỉ mặc loại vải khá bình thường, nhưng khí chất trên người lại khiến cho người khác phải dè chừng.

Nhất là chàng trai cao hơn người còn lại một cái đầu kia, khí chất trên người khiến cho người khác cảm nhận được áp lực nặng nề, cảm giác mà hắn đem lại khiến cho người ta muốn quỳ xuống và phục tùng hắn.

Còn thiếu niên nhỏ nhắn bên cạnh, vừa nhìn đã biết y là song nhi.

Tuy rằng làn da hơn ngăm, nhưng ánh mắt to tròn trong trẻo khiến người ta nhìn phát đã thích, màu xàm bạc trên quần áo lại càng tôn thêm nước da ngăm của y, khiến cho y trở nên năng động đáng yêu.
"Hai vị khách quan, xin hỏi hai vị muốn gì ạ? Nơi đây từ bàn ghế, tủ hay đến những bộ trà cụ cùng những vật trang trí chúng tôi đều có." Người làm kia nhanh miệng nói.
Trần Ninh Hoài quay sang nhìn Dương An, nhẹ giọng hỏi: "An An, em nhìn xem có cái gì muốn mua không? Chúng ta đặt mua một lượt cho nhà mới."
Dương An gật đầu nhìn xung quanh, sau đó mới hỏi người làm: "Ở đây có đồ cho nhà bếp không?"
Người làm nhanh miệng đáp: "Có chứ, xin mời khách nhân đi theo ta."
Dương An nhìn Trần Ninh Phong, thấy hắn gật đầu mới nhấc chân đi theo người làm của tiệm.
Trần Ninh Hoài cũng vừa muốn đi theo lại nghe ai đó gọi mình phía sau.

Quay lại, liền nhìn thấy Đặng Phong, bên cạnh y còn có một thiếu niên như hoa như ngọc.

Nước da trắng trẻo xinh đẹp, mái tóc dài được buộc cao lên gọn gàng rồi dùng một dải lụa màu xanh ngọc buộc lại.

Trần Ninh Hoài gật đầu đáp lại y.
Từ khi Trần Ninh Hoài bước vào tiệm, Đặng Phong ngồi bên trên lầu đã chú ý đến hắn.

Người này không còn đen thui như ngày đầu tiên hắn gặp nữa.

Nước da màu đồng càng làm nổi bật khuôn mặt tuấn tú của hắn.

Không như ngày đầu gặp mặt, người này hiện tại càng nhìn kỹ Đặng Phong càng cảm thấy gương mặt của hắn khiến cho y thấy rất quen thuộc.

Nhưng Đặng Phong lại không nhớ ra bản thân đã nhìn thấy ở đâu.
Đặng Phong cùng thiếu niên kia đi về phía hắn, chào hỏi: "Ngươi đến đây làm gì vậy?"
Trần Ninh Hoài nhìn về phía Dương An đang tỉ mỉ nhìn ngắm món đồ trong tay, ý cười trong mắt càng đậm thêm: "Dắt phu lang đi mua chút đồ." Lại theo phép lịch sự mà hỏi lại: "Phú hộ đi đâu vậy?"
Khóe miệng của Đặng Phong khẽ giật: "Gọi ta là Đặng Phong đi, đừng gọi phú hộ.

Nghe chả sang gì hết."
Trần Ninh Hoài khẽ nhếch mép: "Vừa nghe phát biết ngươi giàu."
"À, cái này thì đúng." Đặng Phong mặt dày nhận định.
Trần Ninh Hoài nhìn y, mặt đúng dày.

Nhưng người ta giàu thì nhận cũng đúng.
Thiếu niên đứng bên cạnh nghe hai người trò chuyện, lại nhìn về phía Trần Ninh Hoài.

Y có cảm giác người này y đã gặp ở đâu rồi.

Gương mặt rất quen thuộc, nhưng giống như Đặng Phong dù nhìn thế nào y cũng nhớ không ra.
...
Đặng Phong cùng Trần Ninh Hoài lại trò chuyện hai ba câu thì Dương An cũng quay lại.

Dương An chào hỏi với hai người, dù y không biết hai người này là ai.

Nhưng theo phép lịch sự vẫn nên chào hỏi đàng hoàng.
Đặng Phong cùng thiếu niên cũng gật đầu chào hỏi lại y.
Trần Ninh Hoài cười hỏi Dương An: "Không chọn được sao?"
Dương An đứng bên cạnh hắn, nhẹ giọng đáp: "Không có, đồ rất đẹp."
Trần Ninh Hoài gật đầu, lại quay sang hỏi người làm đứng bên cạnh ông biết có thể gặp trưởng quầy không?
Người làm còn chưa trả lời, đã nghe Đặng Phong hỏi: "Ngươi tìm trưởng quầy làm gì?"
Trần Ninh Hoài nhàn nhạt đáp lại y: "Đặt đồ làm theo yêu cầu, số lượng lớn."
"Ồ, số lượng lớn à." Đặng Phong gật đầu, khóe miệng nâng lên: "Không cần trưởng quầy, bàn bạc với lão bản luôn này."
Trần Ninh Hoài quay sang nhìn Đặng Phong: "Ngươi?"
"Không, ta nào có giỏi thế." Đặng Phong xua tay, sau đó nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay thiếu niên bên cạnh: "Phu lang của ta, Dương Tĩnh."
Trần Ninh Hoài lúc này mới hiểu ra, nơi đây thuộc gia sản của phú hộ.

Chẳng trách...hắn thấy tên tiệm quen quen.
Thiếu niên tên Dương Tĩnh nhẹ nhàng gật đầu, nhìn hai người nói: "Hai vị xin mời lên lầu, ta bàn bạc."
Trần Ninh Hoài gật đầu, nắm tay Dương An cùng đi lên trên lầu..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui