Sống Lại Tôi Có Một Song Nhi Làm Phu Lang


Tác giả: Lũy Niên
Dương Tĩnh dẫn ba người lên một căn phòng lớn trên tầng hai.

Lại sai người lấy trà mới ngồi xuống bên gặp Đặng Phong, nói: "Không biết, hai vị xưng hô thế nào?"
Trần Ninh Hoài vẫn chưa mở miệng, Đặng Phong đã giành nói trước: "Phu nhân, người này chính là người đã bán nhân sâm cho nhà chúng ta.

Trước ta cũng đã nhắc với em, tên Ninh Hoài.

Gọi hắn là Ninh Hoài cũng được." Xong lại nhìn về phía Dương An: "Còn vị này là phu lang của hắn, tên là..."
Dương An gật đầu với hai người nói: "Dương An."
Dương Tĩnh nghe thấy tên Dương An, sắc mặt hơi đổi nhưng rất nhanh liền trở lại bình thường.

Thế nhưng, điều ấy lại không qua nổi mắt của Đặng Phong, bởi vì y luôn chăm chú nhìn Dương Tĩnh.

Trần Ninh Hoài không chú ý đến biến đổi nhỏ của hai người, trà được người làm mang lên rất nhanh.

Hắn đặt chén trà nhỏ lên phía bàn của Dương An.

Y quay lại nở nụ cười với hắn.
Dương Tĩnh cùng Đặng Phong có thể nhìn thấy tình cảm tốt đẹp giữa hai người, Đặng Phong nhìn Trần Ninh Hoài nói: "Huynh đệ, ngươi muốn đặt số lượng như thế nào?"
Trần Ninh Phong lấy từ trong người ra một bảng danh sách đưa về phía hai người: "Đây là những đồ mà ta muốn đặt, rơi vào khoảng tầm sáu mươi phòng."
Hai người quay lại nhìn nhau, Đặng Phong cầm bảng danh sách hắn đưa lên xem qua một lượt rồi đưa cho Dương Tĩnh.

Đặng Phong cảm thán: "Nhà ngươi có nhiều người thế cơ à?" Đừng trách Đặng Phong tò mò, nhà hắn cũng được coi là đầu người phong phú.

Đặng gia ở đây có thể nói giàu có nhất huyện Nam Phương cũng không quá.

Nhưng cũng chỉ có ba mươi phòng là nhiều, không biết nhà hắn có bao nhiêu người mà lại đặt nhiều như vậy.
Trần Ninh Hoài nhàn nhạt đáp lại: "Chỉ có hai chúng ta."
Đặng Phong ngạc nhiên: "Có hai người thôi ấy hở?"
Trần Ninh Phong gật đầu.
Dương Tĩnh đặt tờ giấy xuống bàn: "Số lượng khá lớn, không biết bao giờ Hoài công tử và An công tử cần?"
Trần Ninh Hoài nghĩ một chút mới đáp lại: "Chậm nhất là ngày 13 của ba tháng sau."

Dương Tĩnh gật đầu: "Được, để lại địa chỉ và 50% tiền cọc chúng ta sẽ giao cho ngươi đúng hẹn."
Trần Ninh Hoài lại lấy từ trong người ra một xấp giấy khác: "Ta nghe nói tiệm gỗ của các vị có nhận đặt theo yêu cầu.

Ở nơi này của ta có tổng cộng ba mươi bản vẽ, từ bản vẽ bàn, bàn, ghế, giường tủ này ra." Trần Ninh Hoài vừa nói xong liền đặt mười bản vẽ sang một bên lại nói tiếp: "Nhưng thứ khác ta muốn đặt khoảng tầm ba mươi cái.

Còn có bộ dụng cụ bếp khi nãy phu lang của ta chọn, ta muốn đặt một bộ."
Còn tại sao chỉ một bộ, Trần Ninh Hoài nghĩ đồ của phu lang hắn chọn chỉ nên để hai người cùng nhau dùng.
Hắn một lần nữa khiến Đặng Phong ngạc nhiên, tên này đặt nhiều đồ như thế về làm gì vậy?
Dương Tĩnh nhìn những bản vẽ lạ mắt được đặt trên bàn, bản thân y tự nhận đã đi nhiều nới từ kinh thành phồn hoa đến những thôn xóm nghèo nàn xa xôi.

Nhưng chưa từng thấy những bức vẽ kỳ lạ như thế này.

Hơn nữa kiểu dáng rất đẹp mắt, nếu như có thể sản xuất ra thành phẩm đưa lên kinh thành nhất định sẽ kiếm được rất nhiều bạc.
Dương Tĩnh nhìn về phía Trần Ninh Hoài: "Hoài công tử, không biết có ý định bán những bản vẽ này hay không?"
Trần Ninh Hoài nhìn về phía y: "Không có ý định."
Dương Tĩnh nghe hắn trả lời hơi tiếc nuối, y cố gắng thuyết phục Trần Ninh Hoài một lần nữa nhưng vẫn không được.

Dương An nhìn thấy vậy, nhẹ nhàng kéo tay kéo hắn, Trần Ninh Hoài hiểu ý cúi đầu xuống.
Dương An thì tầm vào tai hắn: "Chia phần trăm."
Trần Ninh Hoài ngạc nhiên nhìn về phía y, hắn không ngờ phu lang của mình có thể nghĩ đến cái này.

Bàn tay dưới bàn nhẹ nhàng lắm lấy tay y, môi khẽ mấp máy ý muốn y nói lại với hai người kia.
Dương An mở to mắt nhìn hắn, nhưng dưới cái ánh nhìn của hắn cũng ngoan ngoan quay sang phía hai người kia nói: "Thật ra việc này không hẳn là không thể, nếu như Dương lão bản đồng ý chia phần trăm."
Dương Tĩnh nghe y nói lập tức nhìn về phía y: "An công tử mời nói."
Dương An gật đầu: "Như thế này, chúng tôi tuy rằng không thể bán bản vẽ cho hai người.

Nhưng chúng ta có thể hợp tác như vầy mỗi một sản phẩm được tiệm làm ra đem đi bán chúng tôi sẽ lấy 10% giá bán của chúng.

Ví dụ, các vị bán một cái bàn với giá 100 văn chúng tôi sẽ lấy 10% giá trị là 10 văn.

Cứ vậy tính lên tiếp."
Không chỉ hai người kia ngạc nhiên, mà ngay cả Trần Ninh Hoài ngồi bên cạnh cũng bi y làm cho giật mình.

Hắn không ngờ phu lang của mình có thể nghĩ đến cách này, thật sự quá xuất sắc.


10% tuy nhìn thì ít nhưng với một tiêm gỗ lớn như Đặng gia thì không thể nào chỉ bán ở nơi thôn quê trấn nhỏ này được.

Nên lợi nhuận nhận dược từ 10% này một năm không thể nào thấp hơn một nghìn lượng.

Khóe miệng Trần Ninh Hoài khẽ nâng lên, phu lang của thật sự rất thông minh.
Dương Tĩnh phải thay đổi cách nhìn về Dương An, bản thân của Dương Tĩnh là một con buôn nên đương nhiên y hiểu giá trị 10% mà Dương An nói.

Chỉ cần bán ra một nghìn cũng thu về được một trăm.

Nếu nhân với 10% giá trị mỗi sản phẩm thì chắc chắn sẽ hơn nhiều so với việc bán đứt đi.

Đặng gia chuyên làm về gỗ, cửa hàng ở triều Đặng không sao đếm hơn.

Thật sự là một cú lớn.

Ban đầu Dương Tĩnh nhìn y chỉ có cảm nhận rằng người này là một song nhi ngoan ngoãn, không nghĩ đến khi mở miệng làm ăn lại là một con người khác như vậy.

Dương Tĩnh suy nghĩ về chi phí sản xuất, chi phí vận chuyển không cần nhắn đến.

Mỗi một nơi Đặng gia đều có xưởng, chính vì vậy không đáng là bao.

Hơn nữa, y có thể nhìn ra được tiền tài mà những bản thiết kế này đem lại cho y.

Nhưng y vẫn đang đợi...một câu từ Trần Ninh Hoài.
Quả nhiên không để Dương Tĩnh đợi lâu Trần Ninh Hoài nói: "Nếu như Dương lão bản đồng ý, mỗi tháng chúng tôi sẽ cung cấp hai bản vẽ mới cho quý tiệm."
Dương Tĩnh nghe được câu mà bản thân mình muốn, ngay lập tức đáp: "Thành giao."
Dương An quay đầu mỉm cười với hắn, ánh mắt sáng lấp lánh.

Y có thể kiếm được một khoản cho phu quân rồi này.
Trần Ninh Hoài mỉm cười, xoa đầu y.
Đợi Dương Tĩnh sai người lấy giấy bút, đôi bên làm khế ước qua lại.


Cam kết bên Dương An và Trần Ninh Hoài chỉ cung cấp cho tiệm gỗ Đặng gia, nếu sai phạm sẽ phải bồi thường thiệt hại.
Dương An nghe Dương Tĩnh nói xong, liền đáp: "Thật ra bên ngoài có rất nhiều tiệm có thể phỏng chế lại giống như của các ngươi.

Nếu như vậy cũng không thể trách được chúng ta."
Dương Tĩnh gật đầu, viết thêm vào.
Trần Ninh Hoài kiến nghị: "Thật ra, quý tiệm cũng có thể làm ra ký hiệu gì đó ở trên mỗi thành phẩm.

Chỉ cần nhìn là người ta sẽ biết đó là cái thật và cái thật chỉ có mình Đặng gia làm ra.

Với những người có tiền không phải họ sợ nhất chính là mất mặt sao? Mà khi bị phát hiện dùng họ dùng đồ giả sẽ là thứ mất mặt nhất."
Đặng Phong nghe hắn nói liền vỗ tay: "Ý kiến hay, sao ta chưa bao giờ nghĩ ra nhỉ?"
Dương Tĩnh nhìn phu phu hai người mỉm cười, y cho rằng bản thân mất 10% mỗi sản phẩm cũng không lỗ.

Không chỉ có thể thu về được lợi nhuận khổng lồ trong tương lai, mà cũng có thể hợp tác với hai người thông minh.

Làm ăn chẳng ai muốn hợp tác với kẻ ngu, đôi bên cùng có lợi đó mới là bền vững.
Hai bên kiểm tra một lần, khi ký tên cùng ấn vân tay.

Hăn để cho Dương An ký.

Theo lý của hắn, mối làm ăn là do Dương An giành về nên để phu lang của hắn ký.

Trần Ninh Hoài tỏ vẻ trong mối làm ăn này y chỉ đảm nhiệm với vai trò là người vẽ thiết kế cho Dương An thôi.
Dương An nhìn hắn, y biết hắn muốn nhường cơ hội này cho y để y có thể có việc làm được tự do phát triển theo ý của y.

Bản thân Dương Hoài từ khi còn nhỏ đã rất thích những con số.

Khi chưa gặp đại nạn, gia đình cũng cũng khá giả.

Có của dư của để, đại ca và y đều được cha mẹ cho đi học.

Đại ca và y đều thích những con số, lắm hôm còn trốn cha nương đến xin làm chân tính toán ở tửu lầu.

Tửu lầu là nơi thường gặp những người buôn bán nhất, Dương An cũng từ đó mà có thể đúc kết được ra chút ít kinh nghiêm.

Nên y mới có thể biết đến những thứ kia để nói cho Ninh Hoài ý kiến của mình.
Dương An ký tên, ấn dấu vân tay.


Hai bên cũng kiểm tra lại lần nữa, mỗi bên cầm một bản.

Trần Ninh Hoài lại để lại trước 10% tiền cọc.

Số còn lại, ngày mai hắn sẽ chuyển thẳng đến biệt viện của Đặng Phong.
Hai bên thỏa thuận xong, Trần Ninh Hoài nắm lấy tay của Dương An cáo từ rời đi.
...
Hai người nắm tay nhau cùng đi trên đường lớn, Dương An nhìn nghiêng đầu nhìn về phía Trần Ninh Hoài.
Cảm nhận được tầm mắt của cậu, Trần Ninh Hoài cười cười hỏi y: "Mắt tôi dính gì sao?"
Dương An lắc đầu, hai má lặng lẽ đỏ lên: "Không có." Ngập ngừng một lát, y lại nói: "Huynh không muốn hỏi gì ta sao?"
Trần Ninh Hoài suy nghĩ một chút mới lắc đầu: "Không có."
"Huynh không hỏi tại sao một kẻ tiền ăn còn không có như ta lại biết những thứ đó hay sao?" Dương An nhẹ giọng, rũ mắt nhìn bước chân của hai người.
"Tôi chỉ cần biết em là phu lang của tôi thôi." Trần Ninh Hoài khi nói câu này bất giác nắm chặt lấy tay y, ngay cả bản thân hắn cũng không biết trong ánh mắt của mình chứa đựng bao nhiều niềm vui.
Ánh mắt Dương An hơi lo lắng nhìn hắn, tay kia nắm chặt lấy cây quạt trong tay: "Huynh không sợ ta làm ăn thua lỗ sao?"
Trần Ninh Hoài giả bộ hơi suy nghĩ, đắn đo.

Hành động này của hắn khiến ánh mắt của y tràn ngập lo lắng, mím chặt môi.
Đột nhiên y nghe thấy hắn nói: "Thua lỗ cũng được, bại sản cũng được.

Chỉ cần em vui vẻ là được." Sau đó, hắn lại nói thêm: "Mà cho dù lỗ, tôi cũng sẽ bù lại cho em."
Nghe lời này của hắn, y thiếu chút nữa bật cười ra tiếng.

Y biết phu quân của y là người có bản lĩnh.

Y cái gì cũng không giỏi, nhưng y sẽ học.

Y sẽ cố gắng làm việc kiếm thật nhiều tiền cho phu quân của mình.
"Phu quân..." Dương An nhỏ giọng gọi hắn một tiếng.
Trần Ninh Hoài đang suy nghĩ nghe y gọi theo thói quen đáp lại một tiếng, sau đó mới cảm thấy có gì sai sai.

Hắn quay lại nhìn về phía y, bước chân cũng ngừng lại.

Ngay lúc hắn định mở miệng hỏi, lại y nghe y nói:
"Phu quân...huynh sẽ luôn ở bên ta chứ?"
Trần Ninh Hoài không đáp lại ngay, hắn cứ đứng im lặng lẽ nhìn khuôn mặt của Dương An, mãi đến khi y nghĩ hắn sẽ không trả lời mình.

Khóe mắt Dương An buồn bã rũ xuống thì khóe môi Trần Ninh Hoài khẽ nâng lên, chắc nịch đáp lại:
"Sẽ.".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận