Nàng chỉ muốn hắn trở thành một thiếu niên bình an như bao thiếu niên khác, có hy vọng có mong ước có điều muốn làm, an ổn sống..
Nhưng hắn có thứ nàng không rõ, vậy nên nàng chỉ hy vọng hắn bình bình trải qua hết thảy, an an sống hết một đời.
Tố Khinh Ly nhìn ánh nước trong ly trà làm bằng men sứ trắng, nơi cổ họng lại như có gì đó nghèn nghẹn, bàn tay dấu bên trong tay áo khẽ run rẩy, ánh mắt tựa như hồ nước tĩnh lặng lại khẽ xao động, môi mấp máy hồi lâu lại chẳng nói nên lời.
Gió thổi, đưa hương trà lan tỏa vào không gian.
Chẳng biết qua bao lâu.
Hắn khẽ thở ra, nói: "Được."
–------
Truyện up duy nhất tại dembuon.vn.
Thuộc bản quyền của tác giả Nhất Niệm Du.
Túc Hàm Ân thay một thân y phục lam nhạt, khoác áo choàng sẫm màu.
Tóc được vấn lên bằng kim quan.
So với dáng vẻ tùy tiện hờ hững ngày thường lại toát lên vẻ khí khái bất phàm.
Y vừa tới đã có người đứng đợi sẵn.
Tào Dĩnh tay cầm phất trần, đội mũ chóp cao, thân khoác áo bào màu đỏ sẫm đứng ở cửa cung.
Thấy y tới liền nhanh chân bước lại, tươi cười ra mặt.
Gã quy củ cúi người hành lễ, giọng nói the thé bất phân nam nữ: "Túc Vương, ngài tới rồi.
Bệ hạ vừa rời Trà Dung Uyển, đang đợi ngài đấy.
Để ta dẫn ngài đến Minh Lí Cung."
Túc Hàm Ân nhích khóe môi, không đáp lại, thả chậm tốc độ theo gã.
Đi qua hành lang rộng dài nơi cửa cung, lại qua một ngự hoa viên, tiếp đến chính là Minh Lí Cung.
Trên đường, từng tốp cung nữ, thái giám tới tới lui lui, gặp y đều len lén ngước nhìn.
Đối với vô vàn ánh mắt đánh giá, tò mò, kinh ngạc của bọn họ.
Y đều như không thấy, độ cung khéo môi trước sau đều không đổi.
Cảm giác như trở thành một nam tử hào hoa, phong nha lại mang đôi phần tùy tiện, phóng khoáng.
Trong cung đối với vị vương gia này tò mò nhiều hơn là sợ hãi..
Túc Hàm Ân vừa đi tới, chỉ thấy trong điện một nam nhân mặc y
Phục của thái y viện vừa vặn bước ra.
Lục Tâm Ca tới cửa, thấy y liền cúi người hành lễ: "Túc Vương."
Túc Hàm Ân khẽ gật đầu, bước vào.
Lục Tâm Ca cũng nghiêng người rời đi.
Trong phòng, ánh sáng mặt trời chiếu qua cửa sổ lại bị ngăn trở bởi mành cửa, ánh sáng yếu ớt mơ hồ chiếu vào phòng, trầm hương tỏa ra lượn lờ bao trùm trong không gian một mùi hương an thần.
Gọi là Minh Lí Cung thực chất ban đầu nơi đây chính là nơi nghị sự của hoàng thượng với các quan thần trong triều, ba tháng qua sức khỏe hoàng thượng ngày một suy yếu, nên nơi này mới kê thêm một cái trường kỷ, cùng mấy tấm màn nhung.
Trời đông gió không lọt, ngày hè nắng chẳng tới..
Mà hiện tại trên trường kỷ bọc gấm thêu rồng, nam nhân mặc y phục sẫm màu, được may thủ công tinh xảo đến từng đường kim mũi chỉ.
Áo choàng đặt bên cạnh hẳn là ở bên Trà Dung Uyển cả một đêm.
Mặt nam nhân hình chữ điền, tóc cài kim quan.
Vẻ mệt mỏi chống tay lên bàn, nhắm mắt dưỡng thần.
Hai bên là cung nữ cầm quạt phe phẩy.
Túc Hàm Ân đi tới, quy củ hành lễ: "Tham kiến hoàng thượng."
Nam nhân không mở mắt, giọng nói khàn khàn vang lên: "Được rồi.
Đứng dậy đi."
"Tạ ơn hoàng thượng."
Hàn Hiên đế đưa tay day day mi tâm đau nhức, nhẹ giọng nói: "Hàm Ân, mới sáng sớm đã lệnh ngươi vào cung ngươi sẽ không ở trong lòng mà chửi bới trẫm đấy chứ?"
Túc Hàm Ân khẽ cười, đối vời lời nói đùa này chỉ như thường mà đáp: "Thần không dám.
Nhận hoàng ân của bệ hạ, cùng bệ hạ phân ưu đây chính là bổn phận."
Lời này nghe qua chính là mười phần có lệ, qua miệng người khác lại có phần nịnh nọt, lấy lòng tầm thường.
Nhưng hắn lại nói đến thập phần nghiêm túc, khiến người khác khó nghe ra thật giả.
Hàn Hiên đế đối với mấy lời này của y cũng chẳng ý kiến gì, mặt lại thoáng hòa hoãn, nhìn hắn nói: "Biên cương vừa truyền tin quân Nhưỡng Nam có điều bất thường, đóng quân cách Thùy Túc ta chỉ năm trăm dặm.
Không thể không phòng.
Hàm Ân, trẫm tin tưởng ngươi nhất.
Ngươi có suy nghĩ gì?"
Ý đều đã quyết, lệnh cũng sắp thông qua, hiện cũng chỉ cần người đứng ra đảm nhiệm.
Hiện tại lệnh y vào cung lại muốn nghe ý kiến của y.
Suy cho cùng chính là cần một lời xác nhận thỏa đáng mà thôi.
Trong lòng y đã thấu tỏ như gương, ngoài mặt lại như cái gì cũng chưa biết, y hơi suy tư, nói: "Nhưỡng Nam nay thay chủ tướng, ngày càng áp sát biên cương Thùy Túc.
Ắt có ý riêng."
Hàn Hiên đế khẽ gật đầu như tán đồng, nói: "Trương Thanh Hàn đã điều binh đóng quân đến bên kia sông Trường Thủy được nửa tháng.
Quân Nhưỡng Nam lại án binh bất động, hiện tại việc cấp bách trước mắt chính là trù tính đề cao phòng bị."
Túc Hàm Ân yên lặng nghe.
Trong lòng lại đã đoán trước được, tiếp đó hẳn sẽ là việc điều binh..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...