Sở Tổng Ngày Ngày Theo Đuôi Vợ Cũ FULL


Bốn chữ “diệt cỏ tận gốc” thực sự dọa mẹ con Hà Mỹ Kiều đến phát run cả người.

Thẩm Oánh Oánh liếc nhìn mẹ mình, Hà Mỹ Kiều chỉ biết cắn răng, cố gượng cười rồi nói với Sở Thiên Trạch.“Dật Nhiên là người của Sở gia cũng là người Thẩm gia, chúng tôi… nhất định sẽ dốc sức cùng cậu.”“Tốt nhất là vậy!” Sở Thiên Trạch cười gằn, rồi tắt máy.Hà Mỹ Kiều và Thẩm Oánh Oánh lấm lét nhìn nhau, sợ hãi nuốt nước bọt.“Chuyện này có kín kẽ không đấy?”Hà Mỹ Kiều rốt cuộc chịu không được áp lực, liền sốt sắng hỏi Thẩm Oánh Oánh.

Kỳ thực Thẩm Oánh Oánh cũng sợ hãi không kém, cô ta chỉ là giỏi giả vờ hơn mẹ mình.“Mẹ lo gì chứ? Ai mà biết được chuyện này liên quan đến ai.”“Nhưng cái tên Hàn Hải Dương kia…” Hà Mỹ Kiều cắn môi, trong mắt tràn đầy nghi hoặc.“Mẹ đừng lo.” Thẩm Oánh Oánh liếc nhìn đi nơi khác, lúng túng, lộ rõ vẻ sợ sệt.

“Tóm lại là… hắn sẽ không nói với ai đâu.”Nói rồi, Thẩm Oánh Oánh bỏ lên lầu, để lại một mình Hà Mỹ Kiều với sự hoang mang tột cùng.


Đúng lúc đó thì ông Thẩm về, hôm nay ông ta cũng nghe đủ loại tin tức, động thái đầu tiên chính là mắng chửi Thẩm Dật Nhiên một trận.“Đồ hư thân mất nết! Đi đêm làm cái gì? Để gặp một đám ô hợp nó đè ra nó hi.ếp cho như thế? Đúng là cái đồ… chẳng khác con mẹ nó là bao! Đúng là làm ô uế danh dự nhà họ Thẩm!”Hà Mỹ Kiều vì nghe được mấy lời khốn nạn kia mà thở phào sung sướng.

Chỉ cần Thẩm Dật Nhiên và mẹ cô bị sỉ nhục, ả ta liền thấy rất thoải mái.Lúc này, Thẩm Dật Nhiên vẫn còn thoi thóp ở trên giường bệnh, chỉ có một mình Sở Thiên Trạch chăm sóc cho cô, còn nhà họ Thẩm tuyệt nhiên không ai đến.

Sở Thiên Trạch vốn biết trước bọn họ vô tình lạnh lùng, nhưng không ngờ bọn họ lại có thể lạnh lùng đến mức này.Đến đêm hôm sau, Thẩm Dật Nhiên mới có chút động tĩnh.

Lúc Sở Thiên Trạch đang nắm lấy bàn tay cô thì mấy ngón tay thon dài có chút cử động.

Sở Thiên Trạch mừng rỡ như điên, vội vã bấm chuông gọi y tá, sau đó quay trở lại giường bệnh, nhìn chăm chăm vào khuôn mặt xanh xao nhợt nhạt của Thẩm Dật Nhiên, hốc mắt cay xè.“Dật Nhiên, em tỉnh đi, làm ơn hãy tỉnh dậy đi, xin em đừng dày vò tôi nữa…”Hình như nghe được lời thỉnh cầu của Sở Thiên Trạch, Thẩm Dật Nhiên từ từ nâng mí mắt rồi tỉnh dậy.

Cô nhìn về phía người đàn ông đang ngồi bên cạnh giường, anh đang gục mặt vào bàn tay cô.

Lúc này, cô đột nhiên cảm thấy trong lòng trống hoác.Sở Thiên Trạch có lẽ đã biết, Thẩm Dật Nhiên thật sự dơ bẩn rồi! Tuy rằng lúc đó không biết được chuyện gì sẽ xảy ra, nhưng với bản năng của một người phụ nữ, Thẩm Dật Nhiên biết chắc chắn rằng sau khi mình ngất đi, cô không thể nào thoát khỏi đám ô hợp kia.“Dật Nhiên, em thật sự tỉnh rồi.

Trời ơi, em làm tôi sợ quá!”Sự lo lắng và sợ hãi của Sở Thiên Trạch càng khiến cho lòng Thẩm Dật Nhiên thêm đau đớn và tủi nhục.


Cô thẫn thờ nhìn vào khoảng không trước mặt, cả người không còn chút sức lực mà chỉ còn cảm thấy nỗi đau đớn đến tột cùng.“Thật nhục nhã! Chẳng thà anh để tôi chết quách đi cho xong.”Không ngờ câu nói đầu tiên của Thẩm Dật Nhiên sau khi tỉnh dậy lại là câu nói này.

Sở Thiên Trạch sửng sốt không nói nên lời.Chẳng biết trải qua bao lâu, cho đến khi bác sĩ và y tá làm xong công việc của mình tại phòng bệnh, Sở Thiên Trạch và Thẩm Dật Nhiên vẫn chẳng nói với nhau câu nào.Mãi một lúc sau, khi thấy Thẩm Dật Nhiên từ từ rơi nước mắt, Sở Thiên Trạch liều đau xót ôm cô vào lòng.“Dù em có ra sao, tôi vẫn yêu em!”Nghe Sở Thiên Trạch nói như vậy, Thẩm Dật Nhiên càng thêm đau lòng.

Mãi một lúc sau, cô mới khóc nấc lên, rồi ôm chầm lấy Sở Thiên Trạch.“Thiên Trạch, em không xứng với anh nữa, thực sự không xứng với anh nữa rồi.

Em… chúng nó… lúc đó có đến tận bốn đứa…”Thẩm Dật Nhiên vừa nói vừa khóc đến mức nghẹt thở.

Sở Thiên Trạch ôm cô vào lòng, xoa xoa tấm lưng gầy của cô, khẽ nói:“Dật Nhiên, đứa nào đánh đập em ra nông nỗi này, tôi nhất định khiến nó sống không bằng chết!”Thẩm Dật Nhiên vẫn không thể nhất thời nguôi ngoai, cô ôm ghì lấy Sở Thiên Trạch, uất nghẹn.“Nhưng bọn chúng… chắc chắn là bọn chúng đã c.ưỡng hi.ếp em rồi.


Thiên Trạch… em chỉ muốn ch.ết quách đi.”Sở Thiên Trạch thở hắt ra một hơi, cúi đầu không muốn nhìn vào đôi mắt đẫm lệ của Thẩm Dật Nhiên.

Sau đó, dùng hết dũng khí, anh đưa tay ôm lấy khuôn mặt đang đỏ ửng vì khóc của Thẩm Dật Nhiên, dịu dàng nói:“Không phải đã nói rồi sao, bất kể có chuyện gì xảy ra, tôi vẫn yêu em.”Thẩm Dật Nhiên sửng sốt nhìn Sở Thiên Trạch, không bao giờ nghĩ rằng anh có thể bao dung đến như vậy.

Sở Thiên Trạch thấy cô đã bình tĩnh lại, liền tiếp tục ôm cô vào lòng.

Đúng lúc đó…“Sở Thiên Trạch, cậu con mẹ nó thật biết lợi dụng cơ hội!”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận