Sở Tổng Ngày Ngày Theo Đuôi Vợ Cũ FULL


Trước mặt Thẩm Dật Nhiên, một chiếc xe tải đỗ xịch lại, cô hoảng hốt lùi xe, nhưng sau lưng cô cũng có một chiếc xe khác tiến đến.

Thẩm Dật Nhiên sợ hãi tột độ, cô cảm nhận được mối nguy hiểm hơn bao giờ hết.Hàn Hải Dương và đồng bọn dùng gậy đánh bóng chày phá vỡ kính xe của Thẩm Dật Nhiên khiến cô không dám tiến về phía trước cũng chẳng dám lùi về phía sau.

Lúc này kính xe của Thẩm Dật Nhiên đã vỡ vụn, đồng bọn của Hàn Hải Dương lập tức lao vào túm lấy cô gái bé nhỏ tội nghiệp lôi ra ngoài.“Cứu tôi với, cứu tôi với! Có ai không? Cứu tôi với!”Thẩm Dật Nhiên luôn miệng kêu cứu mặc cho Hàn Hải Dương và đồng bọn của hắn ra sức kìm kẹp cô.

Thấy cô vẫn liên tục giãy giụa không chịu khuất phục, Hàn Hải Dương tức giận đạp vào bụng Thẩm Dật Nhiên một cái sau đó đánh mạnh vào đầu cô.

Thẩm Dật Nhiên đau đớn ngất đi.Trời đất quay cuồng.Không biết trải qua bao lâu nhưng cảm thấy toàn thân mình điều đau nhất hai mắt cô nặng trĩu không thể nâng lên nổi mí mắt.Lúc này, Sở Thiên Trạch đang làm việc ở công ty, bỗng dưng điện thoại hắn đổ một tầng chuông.


Sở Thiên Trạch nhìn số điện thoại lạ lẫm trên màn hình, bỗng có dự cảm không lành.“Sở tổng, tôi nhìn thấy phu nhân… hình như là…”“Cái gì?”Sở Thiên Trạch đứng bật người dậy, hoảng hốt đến mức đánh rơi điện thoại.

Anh không dám chậm trễ, lập tức lái xe lao ra đường.“Dật Nhiên, Dật Nhiên, tôi xin lỗi, là tại tôi…”Sở Thiên Trạch vừa đi vừa tự trách chính mình.

Ban này người gọi đến cho anh nói là, Thẩm Dật Nhiên bị một đám đàn ông kéo đi, vào trong bụi rậm ngay bên đường cao tốc.

Đã trôi qua lâu như vậy rồi, chỉ e là…Sở Thiên Trạch vội đến hiện trường nơi có người báo với anh là Thẩm Dật Nhiên gặp nạn, lúc này trời đã tối đen.

Bỗng dưng trước mắt Sở Thiên Trạch hiện ra một thân ảnh quen thuộc, nằm sóng soài dưới đất.Trái tim Sở Thiên Trạch đập nhanh đến mức đau đớn khôn cùng, anh run rẩy đạp chân thắng, sau đó chậm rãi dừng xe ở giữa đường.

Phía trước mặt Sở Thiên Trạch là thân ảnh nhỏ bé đang nằm trơ trọi ở bụi rậm gần đó, không ai khác chính là Thẩm Dật Nhiên.“Dật Nhiên, tôi đến rồi, tôi đã đến rồi.

Xin lỗi em, là tại tôi không đưa em về… Tất cả là lỗi của tôi.”Sở Thiên Trạch bàng hoàng một lúc, sau đó lao đến ôm thân hình bé nhỏ mỏng manh của Thẩm Dật Nhiên vào lòng, nước mắt từ hốc mắt khô khan chảy xuống cằm và cổ.

Nhìn cô nằm giữa đường lạnh lẽo, cơ thể bầm dập đầy vết thương, Sở Thiên Trạch đau đớn đến mức nghẹt thở.Thẩm Dật Nhiên của anh, ai đó là làm hại cô đến mức này…“Dật Nhiên, em tỉnh lại đi, Dật Nhiên.”Sở Thiên Trạch khổ sở thì thầm vào tai Thẩm Dật Nhiên, sau ót cô có một vết thương tụ máu, sưng tấy lên, tay chân cô đầy vết xước.


Càng nhìn thấy thảm trạng của Thẩm Dật Nhiên, Sở Thiên Trạch càng thêm căm hận kẻ đã hãm hại cô.Một cô gái bé nhỏ bị tổn thương, bị vứt bỏ giữa đường, chắc hẳn đã phải trải qua chuyện tồi tệ nhất trong đời.

Nghĩ đến đó thôi, Sở Thiên Trạch đã ân hận đến mức muốn tự đánh ch.ết chính mình.Thẩm Dật Nhiên vẫn còn chút hơi thở, Sở Thiên Trạch bình tĩnh lại một chút, sau đó vội vã bế thốc Thẩm Dật Nhiên lên, đưa cô vào bệnh viện.

Kỳ thực lúc này, Sở Thiên Trạch chỉ mong mỏi một điều duy nhất…“Dật Nhiên, em nhất định phải bình an.

Dù cho đã xảy ra chuyện gì, dù hậu quả tồi tệ đến đâu, tôi cũng sẽ cùng em gánh vác.

Dật Nhiên, em đừng sợ, có tôi ở đây.”Sở Thiên Trạch lầm bầm bên tai Thẩm Dật Nhiên, quanh đi quẩn lại cũng chỉ nói được mấy câu đó mà thôi, hệt như người mất trí.

Mãi cho đến khi Thẩm Dật Nhiên bị đẩy vào trong phòng bệnh, Sở Thiên Trạch vẫn thẫn thờ đứng ở cửa, lầm bầm một mình.Cả đêm hôm đó, Thẩm Dật Nhiên không tỉnh lại.

Bác sĩ nói vết thương trên đầu cô khá nghiêm trọng, cần phải theo dõi thêm.


Lúc này, nhà họ Thẩm gọi điện đến cho Sở Thiên Trạch, anh chán nản bắt máy, bên tai là tiếng khóc lóc nỉ non vô cùng giả tạo.“Sở tổng, Dật Nhiên, con bé bị làm sao vậy? Tôi nghe một vài người bạn báo tin, nó bị… bị một lũ đàn ông khốn nạn cưỡ.ng hi.ếp.”“Đúng vậy, Sở tổng, chị Dật Nhiên có làm sao không ạ? Dù sao chuyện cũng đã rồi, chuyện này… tuy rằng đáng xấu hổ, nhưng chị ấy thực sự không có lỗi, mong là anh đừng chấp nhất chuyện chị ấy đã bị người khác làm cho dơ bẩn.”“Đúng đúng, Sở tổng, con bé không có lỗi, mong cậu đừng chấp nhất con bé.

Nếu con bé làm ảnh hưởng danh dự của nhà họ Sở, chúng tôi sẽ đón nó về Thẩm gia.”Hai mẹ con Hà Mỹ Kiều vừa nói lại vừa khóc lóc thảm thương, khiến Sở Thiên Trạch càng thêm chán ghét.

Anh liếc nhìn Thẩm Dật Nhiên đang thoi thóp thở trên giường bệnh, gằn từng chữ:“Dật Nhiên là người của tôi.

Kẻ nào hãm hại Dật Nhiên, tôi nhất định diệt cỏ tận gốc!”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận