Sở Tổng Ngày Ngày Theo Đuôi Vợ Cũ FULL


Thẩm Oánh Oánh bừng bừng lửa giận, ánh mắt chứa đầy hận thù, khiến HMK càng thêm hưng phấn.

Thứ bà ta muốn đoạt được, nhất định phải đoạt được, càng tốt hơn nữa chính là Thẩm Oánh Oánh cũng đoạt được.Sau buổi tối ngày hôm đó, Thẩm Dật Nhiên gần như đã tiếp nhận tình cảm của Sở Thiên Trạch.

Thẩm Dật Nhiên chỉ cảm thấy là, hình như giữa bọn họ cũng không có gì mới mẻ.

Bởi vì, bọn họ từ trước đến nay vẫn là vợ chồng, sống cùng nhà, ăn cùng bữa cơm… nhưng chưa ngủ cùng giường.Đột nhiên có một hôm, Sở Thiên Trạch trở về nhà, nhìn thẳng vào mắt Thẩm Dật Nhiên rồi nói:“Dật Nhiên, tôi muốn ngủ với em.”Thẩm Dật Nhiên ngơ cả người, khóe miệng giật giật.“Sở tổng, anh uống lộn thuốc phải không?”“Không!”Sở Thiên Trạch khăng khăng áp sát Thẩm Dật Nhiên vào tường, Thẩm Dật Nhiên phát hiện trong hơi thở của anh có chút men say.


Đợi Thẩm Dật Nhiên thôi trừng mắt nhìn mình, Sở Thiên Trạch rốt cuộc cũng chịu nói ra lời thật lòng:“Thật con mẹ nó bất công! Tôi đường đường là Sở tổng danh chấn thương giới, lại vì em mà ăn chay suốt mấy năm.

Em nói xem, tên Uông cẩu kia cười tôi đến thối mũi rồi, em nói xem… tôi không ngủ với em thì làm sao lấy lại được danh dự?”Thẩm Dật Nhiên mở to mắt nhìn Sở Thiên Trạch, trong lòng thầm đếm từ một đến mười để tránh cảm giác tức giận muốn kí đầu anh.“Sở tổng, anh cũng biết anh đường đường là Sở tổng danh chấn thương giới, lại bị Uông tổng kích động dễ dàng như vậy sao?”Tất nhiên là không! Sở Thiên Trạch có thể tự mình kiềm nén cảm xúc của chính mình đến mức nào chứ? Vấn đề là…“Vấn đề là tôi muốn ngủ với em!”Sở Thiên Trạch khăng khăng, không nói hai lời, ánh mắt hừng hực dục vọng, khuôn mặt nam tính cương nghị, nhưng giọng điệu cố chấp không khác gì trẻ con đòi kẹo.Thẩm Dật Nhiên thật muốn đầu hàng.

Không phải vì anh cố chấp hơn cô, mà bởi vì… ánh mắt của anh ban nãy như muốn thiêu đốt cô vậy.Không được, cần phải giữ liêm sỉ!“Sở tổng, dù sao cũng là lần đầu của chúng ta, anh định cứ vậy mà làm sao?”Thẩm Dật Nhiên hết cách, chỉ nghĩ được chút kế trì hoãn này, quả nhiên có tác dụng.

Sở Thiên Trạch ngơ người một lúc, sau đó buông nhẹ tay ra khỏi vai cô, quay mặt đi rồi nói:“Em nói cũng phải, dù gì cũng nên có khúc dạo đầu.”“Dạo đầu cái đầu anh!” Thẩm Dật Nhiên tức giận giẫm chân bịch bịch.

“Hóa ra từ nãy đến giờ anh có ý định cứ vậy mà vào sao? Mà không, vấn đề là… là anh không hiểu ý tôi à?”Sở Thiên Trạch nhíu mày nhìn Thẩm Dật Nhiên, không phải cô muốn màn dạo đầu sao? Tại sao lại tức giận như vậy? Thẩm Dật Nhiên không chỉ tức giận mà còn vò đầu bứt tai, vô cùng bất lực.“Đồ đầu đất! Anh tránh ra cho tôi!”Thẩm Dật Nhiên bực mình đẩy Sở Thiên Trạch rồi xăm xăm lên phòng, không thèm để ý anh.

Đợi cô đi rồi, Sở Thiên Trạch mới tức giận gọi điện thoại cho Uông Trác Vĩ.“Con mẹ nó, sao cậu bảo chỉ cần làm vậy là sẽ thành công?”Ở đầu dây bên kia, nghe giọng nói giận dữ oán trách của Sở Thiên Trạch, Uông Trác Vĩ đại thể là đã hiểu được tình hình, anh ta nhịn cười đến mức sắp nội thương đến nơi, cuối cùng cũng phải để Sở Thiên Trạch mắng chửi một trận.Nửa đêm, Thẩm Dật Nhiên đang ngủ, đột nhiên cảm thấy dưới bàn chân mình truyền đến cảm giác ấm áp lạ thường.

Cô hoảng hốt giật mình tỉnh dậy, nhưng không dám nhúc nhích.


Cảm giác ấm áp kia đột nhiên lan đến cổ chân, cẳng chân rồi đến bắp đùi.Thẩm Dật Nhiên với tay lên đầu giường, định bật công tắc đèn ngủ, thế nhưng bàn tay của cô cũng bị nắm lấy.“Dật Nhiên, là tôi đây.”Giọng nói này… Thẩm Dật Nhiên không còn lạ gì nữa.

Sở Thiên Trạch thật sự cố chấp với chuyện này đến vậy sao?“Sở tổng, anh… điên à?”“Tôi đã nói tôi muốn ngủ với em mà.

Dù sao chúng ta cũng là vợ chồng, em không chiều ý tôi thì tôi sẽ tìm cách…”“Hạ lưu!”Nghe Sở Thiên Trạch nói, Thẩm Dật Nhiên chẳng thấy lọt tai được chữ nào.

Thế nhưng không hiểu sao cô lại không ghét bỏ hành động của anh.

Sở Thiên Trạch chờ đợi thời cơ đã lâu, liền chui tọt vào trong chăn, nằm bên cạnh Thẩm Dật Nhiên.


Thẩm Dật Nhiên nhìn thấy lồng ngực ấm áp phập phồng dưới ánh đèn mờ, cùng ánh mắt nhu tình, trìu mến của anh, thực sự không nỡ lòng chối từ.“Nếu anh muốn ngủ ở đây thì cứ ngủ đi, dù sao thì cũng chỉ là ngủ một đêm thôi.

Nhưng mà… tôi không đồng ý chuyện kia đâu!”Thẩm Dật Nhiên dùng hết nghị lực của mình mà nói với Sở Thiên Trạch.

Sở Thiên Trạch tiu nghỉu, có chút thất vọng nhưng nghĩ đến cảm nhận của cô, anh đành thở hắt ra một tiếng rồi lầm bầm:“Đúng là tôi tự mình tìm khổ!”Nói rồi, Sở Thiên Trạch kéo chăn trùm qua đầu, lặng lẽ chờ đợi Thẩm Dật Nhiên nằm xuống bên cạnh mình.

Thẩm Dật Nhiên cười tủm tỉm, yên tâm nằm xuống, chớp mắt đã đi vào giấc ngủ..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận