Sở Tổng Ngày Ngày Theo Đuôi Vợ Cũ FULL


Sở Thiên Trạch đưa Thẩm Dật Nhiên trở về nhà, trên đường hỏi han, quan tâm tâm trạng của cô, còn hứa hẹn nhất định không để ai đụng vào nơi yên nghỉ của mẹ cô.

Thẩm Dật Nhiên có phải sắt đá đâu, làm sao không cảm động?Thẩm Dật Nhiên đột nhiên nhớ lại những lời mà Lạc Hữu Bằng từng nói với cô, cuối cùng cô cũng nghĩ thông rồi.

Chỗ dựa tốt như vậy, đương nhiên không thể bỏ lỡ!“Thiên Trạch, chúng ta… đi ăn tối đi!”Thẩm Dật Nhiên rũ mi mắt nghĩ ngợi một lúc, sau đó chủ động đề nghị.

Khỏi phải nói lòng anh vui sướng đến mức nào, Thẩm Dật Nhiên chủ động đề nghị hẹn hò, còn gì hạnh phúc hơn đối với Sở Thiên Trạch?“Tất nhiên là tôi không bao giờ từ chối lời đề nghị của em, nhưng mà… đây có thể xem là em đang dần chấp nhận tôi không?”Sở Thiên Trạch nháy mắt với Thẩm Dật Nhiên, khóe miệng Thẩm Dật Nhiên bỗng giật giật.

Cái người này, đúng là đồ cơ hội!“Anh đừng mơ đẹp như vậy! Tôi chỉ trả ơn anh thôi!”Thẩm Dật Nhiên quay mặt đi, cố kìm nén sự rạo rực trong lồng ngực mình.


Sở Thiên Trạch nhìn vành tai đỏ ửng của cô, mỉm cười rồi đánh xe đến một nhà hàng gần đó.“Sao cũng được, rồi cũng có lúc em phải thừa nhận tình cảm của mình và quay về bên tôi thôi.” Sở Thiên Trạch vừa đi vừa nói, trước ánh mắt kinh ngạc của Thẩm Dật Nhiên, anh tiếp lời.

“Từ giờ cho đến lúc đó, tôi sẽ đợi, trung thành cẩn cẩn mà đợi.

Em không thoát được tôi, không thoát được định mệnh, cũng không thoát được tình cảm của chính em đâu.”Sở Thiên Trạch rất tự nhiên kéo ghế cho Thẩm Dật Nhiên, mặc cho cô đứng đó, sửng sốt không nói nên lời.

Đây là Sở Thiên Trạch cục súc, lạnh lùng đến mức thiểu năng ngôn ngữ mà cô biết đó sao?Lúc này, Hà Mỹ Kiều trở về nhà, mặt mày hằm hằm vô cùng khó coi.

Bà ta bấu lấy cánh tay ông Thẩm, lèo nhèo:“Anh xem đấy, cái con bé Dật Nhiên, nó có coi em ra gì đâu? Em hết lòng với anh, với nhà họ Thẩm, đổi lại nó vẫn cứ xem em như người ngoài.

Nó làm như thể em cướp mất anh từ tay mẹ nó vậy!”Ông Thẩm đang tức giận Thẩm Dật Nhiên, lại nghe Hà Mỹ Kiều nói mấy lời lải nhải không lọt tai, liền vung tay hất bà ta một cái rồi gằn giọng:“Cô thôi cằn nhằn đi, nói suốt! Không thấy tôi đang bực mình à? Cô xem kẻ đứng đằng sau Thẩm Dật Nhiên là ai đi, cô dám động vào không?”Hà Mỹ Kiều lần đầu bị ông Thẩm nặng lời, nhất thời uất hận không nói nên lời.

Bà ta gườm ông Thẩm, trong lòng âm thầm nguyền rủa Thẩm Dật Nhiên thậm tệ.

Đợi ông Thẩm đi rồi, bà ta mới siết chặt nắm tay, ánh mắt lóe lên lửa hận.“Chỉ là một ả đàn bà đã chết rồi, mà vẫn còn có thể gây sóng gió cho Hà Mỹ Kiều này.


Cô được lắm! Tôi nhất định phải khiến cho cô chết cũng không yên!”Đúng lúc này, Thẩm Oánh Oánh vừa đi chơi về, ăn mặc hở hang, thoạt nhìn đã biết là lên bar pub nào đó đàn đúm.“Giờ này mới về?” Hà Mỹ Kiều trợn mắt nhìn dáng vẻ say khướt của Thẩm Oánh Oánh, lồng ngực muốn nổ tung.Thẩm Oánh Oánh nhìn thấy mẹ mình thì sắc mặt có chút biến đổi.

Cô ta cũng chưa say, chỉ là hơi nhức đầu.

Thẩm Oánh Oánh rót vội một ly nước, tu một hơi rồi ngồi xuống sô pha, hất cằm hỏi Hà Mỹ Kiều:“Mẹ lại làm sao nữa? Thẩm Dật Nhiên kiếm chuyện với mẹ sao?”“Chứ còn ai vào đây!” Hà Mỹ Kiều hậm hực.

“Có mỗi cái mộ rách nát của mẹ nó thôi, mà nó cũng không chịu di dời đi.

Người chết cũng chết rồi, nằm chình ình ra đó, mai này nếu cha con mà nằm xuống, lại phải nằm bên cạnh bà ta!”Thẩm Oánh Oánh nghe xong mấy lời oán hận của mẹ mình thì nhếch miệng cười, tay xoắn xoắn lọn tóc của chính mình rồi nói:“Tưởng chuyện gì… Mà con nói thật với mẹ nhé, nếu là con, con cũng không đồng ý để người ta bốc mộ của mẹ đi chỗ khác đâu!”Hà Mỹ Kiều sửng sốt một chút rồi giật nảy người, dí tay vào đầu Thẩm Oánh Oánh.“Ý mày bảo tao vô lý, tao sai trái sao? Tao khác, bà ta khác.

Bà ta là hạng phụ nữ trắc nết, bỏ chồng, lại không sinh được con trai, so sao được với tao?”Thẩm Oánh Oánh nhướng mày, liếc mắt nhìn đi nơi khác.

Mẹ cô ta lại bắt đầu so bì, tị nạnh rồi!Thấy Thẩm Oánh Oánh không mấy mặn mà với chuyện của mình, Hà Mỹ Kiều càng thêm nóng ruột.


Bà ta đảo mắt một hồi, chợt nhớ đến chuyện xảy ra hôm nay, liền ghé vào tai Thẩm Oánh Oánh mà nói:“Nhưng chuyện này cũng không tới phiên mẹ con ta được quyết, bởi vì Thẩm Dật Nhiên có chống lưng rất lớn.”Nghe tới đây, Thẩm Oánh Oánh rốt cuộc cũng có chút phản ứng.

Cô ta nhíu mày nhìn mẹ mình một cái rồi e dè hỏi:“Sở Thiên Trạch sao?”Hà Mỹ Kiều gật đầu, ánh mắt không giấu đi sự căm tức.

Bà ta nhỏ to kể lể chuyện xảy ra trong ngày, rằng Sở Thiên Trạch dùng bản thân che chắn cho Thẩm Dật Nhiên ra sao, lời lẽ hùng hồn bảo vệ cô thế nào, ánh mắt đắm đuối nhìn cô ra làm sao…Thẩm Oánh Oánh vừa nghe nói Sở Thiên Trạch che chở Thẩm Dật Nhiên, trong lòng đã tràn đầy lửa hận.

Cô ta siết chặt nắm tay, nói với Hà Mỹ Kiều:“Mẹ đừng lo, chuyện xử lý Thẩm Dật Nhiên, con sẽ tự mình giải quyết!”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận