Sau khi Hạ Thất bỏ chạy ra khỏi hội trường buổi triển lãm, cậu ta liền gọi lại cho Dự Bác.
Lần này thì Dự Bác bắt máy, Hạ Thất liền ngay lập tức chất vấn.
"Ông làm trò gì thế hả, tôi và ông đã thương lượng rõ ràng rồi, ông đăng cái bức tranh quái quỷ gì lên vậy hả ? Còn nữa, tôi còn chưa nhận được đồng bạc nào từ ông, rốt cuộc là ông có vấn đề gì thế ?"
Tuy nhiên, trong điện thoại Dự Bác cũng gầm lên không kém.
"Cậu nói cái gì cơ ? Tôi hỏi cậu nhé, rõ ràng cậu đã nhận tiền rồi, tận 100 nghìn tệ của tôi chứ không ít đâu.
Còn nữa, cái bức tranh cậu đưa cho tôi rõ ràng là bức tranh này.
Bây giờ thì hay rồi, tôi trở thành trò hề của giới nghệ thuật luôn rồi."
"Cậu cho tôi cái bức tranh con nít vẽ bậy là ý tứ gì, không thể tin nổi.
Lúc đầu tôi còn tưởng là một kiệt tác nghệ thuật, bây giờ thì ai ai cũng bảo tôi gu mặn, cậu là muốn dồn tôi đến đường cùng đúng không Hạ Thất ?"
" Hạ Thất, cậu mà không trả lại 100 nghìn tệ cho tôi, thì đừng trách tôi tiết lộ chuyện này cho tất cả mọi người biết, dù gì bây giờ danh tiếng cậu cũng nát lắm rồi, nát thêm nữa cậu cũng chịu được mà ha.
Khôn hồn thì nhớ trả 100 nghìn tệ đi."
Hạ Thất vô cùng hoảng loạn, rõ ràng cậu đã nhận được đồng nào đâu, tại sao Dự Bác lại nói như vậy.
"Ý ông là như thế nào ? Tôi không hề nhận được đồng nào từ ông nhé, ông ăn nói cho cẩn thận."
"Cậu nói vậy là ý gì, tôi đã chuyển khoản cho cậu đúng 100 nghìn tệ, tôi có chụp lại bằng chứng, cậu phải trả tiền cho tôi."
Sau đó Dự Bác liền gửi ảnh chụp màn hình tin nhắn cho Hạ Thất xem.
Hạ Thất sau khi xem xong vô cùng kinh hoảng, ai mà có thể giả dạng và hack vào cả tài khoản cậu như vậy.
"Dự Bác, alo, anh nghe tôi nói, chắc chắn là ai đó hãm hại tôi rồi, tôi chưa từng nhận tiền của anh, anh nghe tôi nói đã.
Alo, alo Dự Bác."
Hạ Thất chưa kịp nói xong thì Dự Bác đã cúp máy luôn.
Hạ Thất căm hận Diệp Nguyên đến cực điểm.
"Diệp Nguyên, chắc chắn là mày bày trò hãm hại tao.
Mày cứ đợi đấy."
Đúng lúc Hạ Thất quay lưng lại thì Diệp Nguyên đã ở đó từ bao giờ.
Hạ Thất không thèm lễ phép nữa, cậu ta xẵng giọng hỏi.
"Sao anh lại ở đây ? Anh đến đây là muốn chê cười bộ dạng thảm hại của tôi đúng không ? Anh vui lắm chứ gì ?"
Diệp Nguyên cũng không phải tự nhiên mà muốn ra ngoài gặp riêng Hạ Thất.
Nhưng mà khi nhận giải xong, Diệp Nguyên đã cố ý bảo Lâm An về phòng trọ trước, cậu có việc cần làm.
Việc cần làm của Diệp Nguyên ấy à, chính là cho Hạ Thất này biết thế nào là lễ độ, cho cậu ta sáng mắt ra, rồi sỉ nhục thêm một chút.
Để kích thích lòng tự trọng của cậu ta đến lúc đó, Hạ Thất còn làm trà xanh được hay không, thì chưa biết à nha.
Đối với Diệp Nguyên ấy, diệt trà xanh thì phải diệt cho triệt để, phòng ngừa nguy cơ cậu ta cứ léng phéng gây hại.
Ha, nhất là với loại người mưu mô thâm độc như Hạ Thất, nhất định phải vả cho sáng mắt ra.
"Tôi đến đây cũng chỉ là muốn nhắc nhở cậu thôi.
Cũng không có ý muốn chê cười cậu."
Hạ Thất nhếch mép cười, tỏ vẻ khinh bỉ.
" Thật ư ? Anh cũng chỉ là đồ giả tạo mà thôi, sẽ có ngày tôi vạch trần bộ mặt thật của anh."
Diệp Nguyên nở một nụ cười ẩn ý.
"Ồ, vậy sao.
Vậy cậu có thắc mắc, tại sao tôi trà xanh thì lại được người ta quý mến, còn cậu thì lại có phản ứng ngược không ? "
"Đến giờ cậu vẫn chưa biết vì sao cậu không kiếm nổi một người bạn thân hả, bạn học Hạ Thất."
Hạ Thất mặt đen như đít nồi.
"Anh nói thế là có ý gì ?"
"Haha, tôi không có ý gì.
Chỉ muốn nói với cậu là, loại người chỉ muốn lợi ích về phần bản thân, luôn để bạn bè thiệt thòi thì sẽ không bao giờ có bạn đâu."
"Còn về phần Lâm An, hai chúng ta cạnh tranh công bằng.
Cậu có khoảng thời gian mười mấy năm làm bạn với Lâm An, nhưng chỉ vì sự bồng bột mà nó đã tan thành mây khói mất rồi.
Hạ Thất, cậu nghĩ sau chuyện này, Lâm An còn có thể làm bạn với cậu không ?"
Hạ Thất nổi đóa lên, lao tới muốn đánh Diệp Nguyên.
Nhưng lạ thay Diệp Nguyên vẫn đứng đó.
Tuy nhiên lúc Hạ Thất sắp đánh vào mặt thì Diệp Nguyên chỉ nói một câu.
"Nếu cậu đánh thật, thì hậu quả khôn lường đấy.
Đây là ngoài hội trường, cậu có biết có bao nhiêu người sẽ thấy không ?"
Hạ Thất vội vàng rụt tay lại, nhưng mà vẫn kìm giọng để lại một câu.
"Diệp Nguyên, nhất định tôi sẽ cho anh thấy, Hạ Thất này có thể làm được gì."
"Tôi rất là mong chờ đấy.
À mà để tôi nói cho cậu biết nhé, cái camera kia là tôi quay đấy, tiền cũng là tôi lấy đó hihi."
Hạ Thất mở to mắt trừng trừng nhìn Diệp Nguyên.
"Anh nói cái gì ?"
"Nếu cậu có bản lĩnh, thì cứ kiện tôi tội lừa đảo, nhưng mà, tôi không biết khi cậu kiện, thì ai mới là người bị bắt vì tội trộm tranh người khác trước nha."
Hạ Thất sắp điên rồi, cậu ta rất muốn đấm Diệp Nguyên bây giờ, nhưng mà phải nhẫn nhịn.
"Diệp Nguyên, mày cố ý, mày muốn để tao đánh mày trước tất cả mọi người, rồi sau đó để tao bị kỉ luật chứ gì.
Mày cứ đợi đấy, tao thề, tao sẽ không để mày được yên."
Nói xong cậu ta liền quay mặt bỏ đi.
Diệp Nguyên kích thích Hạ Thất xong cảm thấy rất vui vẻ, tạm thời Hạ Thất sẽ không đến làm phiền cậu, khoảng thời gian này nên dành để bồi dưỡng tình cảm với học đệ cún con Lâm An nha.
Diệp Nguyên mới không rảnh đi đối phó dăm ba loại trà xanh hạ đẳng kia nữa đâu hoho.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...