CHƯƠNG 48: TA CŨNG MUỐN SINH MỘT ĐỨA
Triệu Cảnh Trần thỉnh thoảng dùng tay chọc vào khuôn mặt nhỏ nhắn của đứa trẻ, cánh tay bắp chân đều nhỏ khiến hắn thích đến mức không muốn buông tay.
Chờ ma ma tắm xong, bọc kĩ em bé lại thì Triệu Cảnh Trần liền ngọng ngịu muốn ôm cháu vào lòng chơi đùa. Thấy đứa nhỏ mở đôi mắt trong veo tò mò nhìn mình, Triệu Cảnh Trần càng kinh ngạc, hôn một cái lên khuôn mặt nhỏ nhắn của bé. Nghe Giang Ngọc Nhan nói đến “mang thai”, Triệu Cảnh Trần vội ôm bé ra khỏi bình phong. Thấy phụ hoàng vẻ mặt vừa mừng vừa lo nhìn nam tử đang hôn mê trên ghế, Triệu Cảnh Trần vội hỏi.
“Bạch tiền bối”. Giang Ngọc Nhan chỉ chỉ Bạch Sơ Dật rồi nói với Triệu Cảnh Trần. “Hoàng tử điện hạ, ngươi sắp có đệ đệ hoặc muội muội rồi”
“Thật sao?”. Triệu Cảnh Trần vui sướng hôn lên mặt cháu mình một cái, toét miệng cười “Nhiều thêm vài đệ đệ muội muội nữa cũng không sao”. Nếu trong đó có một đứa có dã tâm làm hoàng đế thì quá tốt, Triệu Cảnh Trần lập tức cảm khái. “Cục cưng sắp có tiểu hoàng thúc rồi, ha ha”
“Ôi chao, thật đáng yêu”. Giang Ngọc Nhan dùng ngón tay thon dài chọc chọc bàn tay của đứa trẻ. Tiểu gia khỏa chớp chớp đôi mắt sáng ngời, lộ ra nụ cười với hắn, khiến Giang đại mỹ nam lên tiếng cảm thán.
“Đương nhiên, đây là cháu của Bổn cung, có thể không đáng yêu ư? Ngươi xem khuôn mặt, cái mũi nhỏ kia, còn đôi môi mịn màng kia nữa, ôi, thật đáng yêu muốn chết”. Triệu Cảnh Trần đầy mặt kiêu ngạo.
“Đúng vậy, thật đáng yêu, cho ta sờ một chút”
“Ngươi đừng chọc hắn khóc”
“Ngươi xem hắn ngoan biết bao nhiêu, làm sao khóc được. Ngươi xem hắn cười kìa, ôi chao, thật đáng yêu”
“Không được, ta cũng muốn sinh một đứa”
“Ta cũng muốn”
“Ngươi có thể sinh ư?”
“Ách… Ngươi có thể không?”
“A… Người kia của ngươi sinh được không?”
“A… Không biết, còn ngươi?”
“Ôi… Ta cũng không biết”
“…”
“…”
Một canh giờ sau, Bạch Sơ Dật tỉnh, biết mình mang thai thì có chút khó tin. Sau khi tự bắt mạch và xác nhận thì hắn không nói câu nào, trên mặt cũng thản nhiên vô cảm, đứng dậy định ra ngoài.
“Sơ Dật, ngươi không vui ư? Ngươi định đi đâu?”. Triệu Vũ vội ôm eo hắn không cho đi.
Bạch Sơ Dật quay đầu nhìn Triệu Vũ, phủ lên tay hắn. “Ta không sao, ta muốn đi xem Ảnh nhi”
“Ảnh nhi ngủ rồi, cục cưng thì có ma ma và Trần nhi chăm sóc, ngươi mệt rồi, nghỉ ngơi trước đi. Chờ Ảnh nhi tỉnh lại rồi đi tìm hắn”. Triệu Vũ khẩn cầu nhìn Bạch Sơ Dật, đưa tay vuốt ve bụng dưới của hắn.
Bạch Sơ Dật tức giận liếc Triệu Vũ một cái. Đã bảo hắn kiềm chế một chút, nhưng lần nào cũng vậy, không đem mình làm đến mệt mỏi thì không chịu buông tha. Bây giờ thì hay rồi, cháu trai cũng đã có thế mà còn mang thai, người ta không cười rụng răng mới là lạ.
“Sơ Dật không thích có con với trẫm sao?”. Triệu Vũ thận trọng nhìn hắn, rất sợ hắn nói không thích.
“Ai bảo tối nào ngươi cũng càn rỡ như vậy, tuổi đã cao, cháu cũng có, thế mà còn mang thai. Ngươi không biết xấu hổ nhưng còn mặt mũi của ta thì sao?”. Bạch Sơ Dật hiếm thấy lộ ra vẻ không được tự nhiên.
Triệu Vũ thấy hắn không giận thì càng kề sát vào, nghiêm mặt nói. “Chúng ta già đâu mà già, trẫm mới 38, ngươi mới 36, đang tráng niên sao lại bảo là già? Bọn hắn phải hâm mộ tinh lực của trẫm mới đúng, có gì đâu mà ngại ngùng. Hơn nữa trẫm có con thì khắp nơi đều vui mừng, ai lại dám cười”. Triệu Vũ vừa nói vừa lộ vẻ kiêu căng.
“Ngươi da mặt dày nhất, ngụy biện giỏi nhất”. Bạch Sơ Dật mềm lòng. Hắn vốn không giận, hơn nữa nếu đã mang thai thì cũng đâu còn cách nào khác.
“Ừ, da mặt trẫm dày còn hơn vách tường, ngụy biện còn nhiều hơn nước biển”. Khuôn mặt Triệu Vũ không hề đỏ, mỉm cười hôn lên môi Bạch Sơ Dật. “Chúng ta về thôi, cho ngươi nằm nghỉ”
Triệu Nhan Nhan tỉnh sớm hơn Bạch Sơ Dật, nàng hoàn toàn là vì khiếp sợ và lo lắng nên mới bất tỉnh, cơ bản không sao cả. Vừa tỉnh lại thì nàng đã muốn đi xem Bạch Sơ Ảnh, đáng tiếc hắn đã ngủ rồi nên đành chuyển trận địa đi xem đứa cháu bảo bối nhà mình.
Triệu Cảnh Trần và Giang Ngọc Nhan còn đang vây quanh đứa nhỏ, hiện tại lại thêm Triệu Nhan Nhan, khiến đứa trẻ mới chào đời không được an bình. Cuối cùng tiểu gia khỏa dứt khoát nhắm mắt lại ngủ, ba người kia hậm hực nhưng không dám lên tiếng, vẫn không chịu đi mà ở bên cạnh ngây ra nhìn.
Nửa tháng sau, Dật Tiên cung, trên giường.
“Thương”. Bạch Sơ Ảnh - giọng trong trẻo.
“Ừ”. Cổ Thiên Thương - giọng dịu dàng trầm thấp. “Sao vậy? Ngủ không được hả? Có chỗ nào khó chịu ư?”. Cổ Thiên Thương hơi khẩn trương.
“Không phải”. Bạch Sơ Ảnh lắc đầu, bàn tay trắng nõn luồn vào áo Cổ Thiên Thương, sờ lung tung trên ngực hắn, giọng thật thấp đầy dụ hoặc. “Thương”
Cổ Thiên Thương toàn thân cứng đơ, vội nắm lấy tay hắn, khàn giọng nói. “Ảnh, chỗ đó cùa ngươi còn chưa khỏi, chờ sau này ta nhất định sẽ cho ngươi”
“Khỏi rồi, không đau”. Bạch Sơ Ảnh không để tâm, bàn tay nhỏ tránh ra, tiếp tục sờ lung tung.
Cổ Thiên Thương âm thầm vận công đè lại dục hỏa trong cơ thể, khàn giọng khuyên. “Không đau nhưng vẫn chưa khỏi, nếu làm sẽ bị thương”. Cổ Thiên Thương hôn lên mặt Bạch Sơ Ảnh, dịu giọng nói. “Ngoan, ngủ đi, lần sau Thương nhất định sẽ cho ngươi”
Bạch Sơ Ảnh lưu luyến nhìn Cổ Thiên Thương, thấp giọng “ừ” một tiếng, hai tay ôm eo hắn, cọ cọ lên ngực hắn, sau đó đã không còn động tĩnh.
Cổ Thiên Thương cúi đầu nhìn người rất nhanh đã ngủ trong lòng mình, bất đắc dĩ cười khổ. Cổ Thiên Thương lại hôn lên trán Bạch Sơ Ảnh lần nữa, nhắm mắt lại, hi vọng có thể mau chóng chìm vào giấc ngủ.
Cục cưng tên là Cổ Trạm Lạc, do Cổ Thiên Thương đặt. Mọi người hỏi ý nghĩa là gì hoặc bắt nguồn từ đâu thì Cổ Thiên Thương cứng rắn quăng ra một câu. “Bổn tọa thích, Ảnh thích”. Cục cưng là con của hắn và Ảnh, chỉ cần bọn họ thích là tốt rồi, cần gì phải xuất phát từ danh ngôn gì. Nguồn :
Mọi người bị hắn chặn họng, một câu cũng không nói nên lời. Tên cục cưng thế là được quyết định, đó là cái tên được cha và phụ thân thích.
Giang Ngọc Nhan và Triệu Cảnh Trần đều vội vã lo chuyện của mình, chỉ còn Triệu Nhan Nhan, Bạch Sơ Dật và Triệu Vũ tranh giành tiểu Trạm Lạc. Chẳng qua thông thường đều là Triệu Nhan Nhan thắng, vì Triệu Nhan Nhan sẽ hướng về phía Bạch Sơ Dật nói với giọng điệu quan tâm. “Thân gia, thân thể của ngươi bây giờ đã khác xưa, không thể quá vất vả. Tiểu Trạm Lạc vẫn nên để ta chăm sóc thì hơn”
Bạch Sơ Dật cũng không biết đáp lại nàng thế nào, hơn nữa mình là nam tử sao lại không biết xấu hổ mà đi tính toán tranh đoạt với nữ tử. Hắn đành phải đỏ mặt cảm tạ sự quan tâm của nàng.
Triệu Vũ đứng về phía Bạch Sơ Dật, tuy cũng muốn ôm cháu trai nhưng lại sợ Bạch Sơ Dật mệt, vì vậy cũng không tiếp tục giành với Triệu Nhan Nhan.
Có điều Bạch Sơ Ảnh là ưu tiên hàng đầu, nếu hắn muốn ôm cục cưng Triệu Nhan Nhan sẽ ngoan ngoãn đặt vào lòng hắn, còn tỉ mỉ dạy hắn cách ôm, chưa hề tranh đoạt với hắn.
Năm ngày sau ngày tiểu Ảnh cầu hoan không thành công.
Buổi tối, Dật Tiên cung, trên giường.
“Ngọc Nhan nói đã được rồi”. Đôi mắt Bạch Sơ Ảnh sáng ngời nhìn Cổ Thiên Thương, bàn tay luồn vào áo hắn.
“Ảnh”. Cổ Thiên Thương khàn giọng khẽ gọi, xoay người đặt hắn dưới thân, che kín đôi môi lúc nào cũng thốt ra lời lẽ mê người.
“Ưm…”. Bạch Sơ Ảnh thuận theo, để Cổ Thiên Thương hôn, bàn tay nhỏ vẫn vuốt ve ngực hắn.
Cổ Thiên Thương kịch liệt hôn một đường dài, quần áo chẳng biết từ lúc nào đã không thấy bóng dáng. Cổ Thiên Thương vùi đầu vào bờ ngực phong phanh, ngậm lấy một viên nho nhỏ cắn xé.
“Ưm a… Thương…”. Gương mặt Bạch Sơ Ảnh ửng đỏ, ánh mắt mê ly rên rỉ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...