Sơ Ảnh Tại Thiên Thương

CHƯƠNG 49: KẾT THÚC

Cổ Thiên Thương vừa hôn vừa vói tay lên đầu giường lấy ra một chiếc hộp tinh xảo, ngón tay dính dịch cao trong suốt, đưa về phía tiểu huyệt đang khép mở kia, nhẹ nhàng xoay tròn, đâm, chọc, ấn, gãi…

“Ưm… a… Thương, nóng quá…”. Bạch Sơ Ảnh ôm lưng Cổ Thiên Thương, hai chân quấn lên eo hắn.

“Ngoan, chờ chút là được”. Cổ Thiên Thương thở dốc, mồ hôi chảy xuống bờ ngực trần, thêm vào ngón tay thứ ba, tiếp tục đâm chọc.

“A… Thương…”. Vách tường nhạy cảm bị đụng vào, kéo tới từng đợt tê dại khiến Bạch Sơ Ảnh vô lực rên rỉ.

“Ảnh, ta muốn vào”. Cổ Thiên Thương rút ngón tay ra, tách chân Bạch Sơ Ảnh, vật nóng bỏng đè lên huyệt khẩu của Bạch Sơ Ảnh.

Ánh mắt Bạch Sơ Ảnh mê ly mà dụ hoặc, Cổ Thiên Thương thẳng lưng, định đâm vào…

“Chờ chút, Thương”. Ở thời khắc mấu chốt, Bạch Sơ Ảnh lại kêu ngừng.

“Sao vậy?”. Cổ Thiên Thương nhịn đến mồ hôi chảy ròng ròng, giọng khàn khàn, dục hỏa tràn lan trong mắt.

Bạch Sơ Ảnh không trả lời, vươn tay đẩy hắn xuống, xoay người đè lên. Trong đôi mắt mê ly tỏa ra hào quang sáng rực, rên rỉ mê hoặc lòng người. “Ảnh muốn ở trên”

“A…”. Cổ Thiên Thương hơi sửng sốt, thấy ánh mắt nghiêm túc của Bạch Sơ Ảnh thì lập tức nhớ đến hôm sinh sản mình đã đáp ứng cho hắn ở trên một lần. Cổ Thiên Thương cam chịu gật đầu, run giọng nói. “Ừ, Ảnh ở trên”

Bạch Sơ Ảnh chợt cười, hôn lên môi Cổ Thiên Thương, chống lên ngực hắn, thẳng eo, cúi đầu nhìn côn th*t sưng to giữa đùi.

“Thật lớn”

Bạch Sơ Ảnh hơi thở dốc, mang theo chút mềm mại. Thanh âm giống như tường thuật nhưng lại khiến ngực Cổ Thiên Thương nóng lên, liệt hỏa càng hừng hực. Gia hỏa được khen cũng run run, lớn thêm vài phần.

Ảnh rốt cuộc định làm gì? Chẳng lẽ hắn định… Lẽ nào hắn chỉ đơn thuần muốn ở trên mà thôi? Nghĩ đến Ảnh chủ động cưỡi lên người mình, đong đưa, Cổ Thiên Thương càng không kiềm được mà run lên.

“Ảnh…”. Cổ Thiên Thương khàn giọng gọi, bàn tay vuốt ve vòng eo dẻo dai của Bạch Sơ Ảnh.


“Lại lớn nữa”. Bạch Sơ Ảnh dường như có chút ngạc nhiên, vươn tay nắm lấy thứ kia, khiến nó run run, lại lớn thêm một chút. “Nóng quá, cứng quá”. Thanh âm mang theo kinh ngạc xen lẫn tình dục, kiều mị mà vô tội dụ hoặc.

“Ách… Ảnh…”. Trên trán Cổ Thiên Thương đẫm mồ hôi, bàn tay trượt đến mông Bạch Sơ Ảnh, vội vã xoa nắn, thầm thúc giục.

“Ưm… a….”

“Ưm…”

Chân Bạch Sơ Ảnh hơi mềm xuống, ngồi lên vật kia. “Phốc” một tiếng, cơ thể trống rỗng được vật cứng lấp đầy, cắm đến tận gốc.

Hai người kêu lên thành tiếng. Bạch Sơ Ảnh thở dốc ngã vào người Cổ Thiên Thương, đâm sâu chưa từng thấy khiến hắn mềm nhũn ra, cảm giác tuyệt vời khiến người ta thỏa mãn.

Cổ Thiên Thương bất động, để Bạch Sơ Ảnh nằm trên người mình, bàn tay đặt trên mông hắn cũng không ngừng xoa nắn. Đến khi Bạch Sơ Ảnh không nhịn được mà ưỡn ẹo thân thể thì Cổ Thiên Thương nắm lấy eo hắn, ngồi tựa vào đầu giường, sự cọ xát lúc di chuyển khiến hai người không nhịn được rên rỉ.

“Thương, ngứa ngáy”. Mặt Bạch Sơ Ảnh đỏ lên, hơi giãy dụa mông nhưng không đủ, bất lực nhìn Cổ Thiên Thương.

“Ảnh tự cử động đi”. Cổ Thiên Thương đỡ lưng hắn, dẫn dắn hắn cử động. Bạch Sơ Ảnh theo lực đạo của Cổ Thiên Thương mà di chuyển eo¸ dường như tìm được đúng phương pháp mà chậm rãi tăng tốc độ.

“Ưm… a… Thương…”. Bạch Sơ Ảnh nhanh chóng đong đưa eo, hai tay chống trên ngực Cổ Thiên Thương, mị nhãn như tơ, mặt như hồng đào, môi đẹp khẽ nhếch, thân thể trắng nõn ửng đỏ, hết sức yêu nghiệt.

“Ảnh ngoan lắm, ách…”. Cổ Thiên Thương thở gấp, ánh mắt sáng rực nhìn người đang đong đưa trên thân mình, giọng khàn đến mức trở nên mờ ảo.

Đong đưa, đâm chọc, va chạm, run rẩy, hổn hển, rên rỉ…

“Ảnh, ai dạy ngươi đòi ở trên?”. Cổ Thiên Thương hôn lên đôi môi liễm diễm kia.

“Ư… Ngọc Nhan… Ưm…”

Quả nhiên là gia hỏa kia. Hừ hừ, muốn nhìn bổn tọa bị áp ư? Ai ngờ Ảnh hiểu lầm, không những không làm theo ý GNN mà còn chủ động như vậy.


Đôi môi mỏng của Cổ Thiên Thương khẽ nhếch thành một nụ cười tà mị, chụp lấy eo Bạch Sơ Ảnh, thẳng lưng đâm vào tiểu huyệt khiến người ta mê mẩn kia.

“Ưm… Thương… Ưm…”. Cổ Thiên Thương bỗng nhiên đâm chọc khiến Bạch Sơ Ảnh kinh hô thành tiếng, rên rỉ liên miên.

Cổ Thiên Thương đến gần, lấp kín đôi môi kiều mị kia. Bên trong phòng, cảnh xuân vô hạn.

Một tháng sau, một buổi tối nào đó, trên giường ở Cổ gia bảo.

Thật ra có những người thoạt nhìn ngoan ngoãn nhưng trong xương tủy lại rất bốc đồng.

Hôm nay ngủ tới nửa đêm, Bạch Sơ Ảnh mở ra đôi mắt lờ mờ, đẩy đẩy nam nhân ngủ say bên cạnh. Cổ Thiên Thương mở mắt, đôi mắt đen như mực không hề có chút mê mang của người mới tỉnh dậy. Cổ Thiên Thương hôn lên đôi môi mềm mại của Bạch Sơ Ảnh, giọng trầm thấp gợi cảm. “Sao vậy?”. Hắn không hề bực bội vì bị đánh thức lúc nửa đêm, trong mắt đều là cưng chiều dịu dàng.

“Luyện kiếm”. Bạch Sơ Ảnh ném xuống hai chữ, đứng dậy mặc quần áo, xách kiếm ra ngoài.

Cổ Thiên Thương bất đắc dĩ, đành phải mặc áo ra theo.

Vài ngày sau, cũng vào buổi tối, địa điểm không đổi.

Nửa đêm, Bạch Sơ Ảnh mở ra đôi mắt lờ mờ, đẩy đẩy nam nhân ngủ say bên cạnh. Cổ Thiên Thương mở mắt, đôi mắt đen như mực không hề có chút mê mang của người mới tỉnh dậy. Cổ Thiên Thương hôn lên đôi môi mềm mại của Bạch Sơ Ảnh, giọng trầm thấp gợi cảm. “Sao vậy?”. Hắn không hề bực bội vì bị đánh thức lúc nửa đêm, trong mắt đều là cưng chiều dịu dàng.

“Đói”. Bạch Sơ Ảnh ném xuống một chữ, đứng dậy mặc áo ra ngoài ngồi chờ ăn.

Cổ Thiên Thương bất đắc dĩ, đành phải mặc quần áo, bảo thị nữ đánh thức đầu bếp làm thức ăn cho Bạch Sơ Ảnh.

Lại vài ngày sau, một buổi tối.

Nửa đêm, Bạch Sơ Ảnh lại mở mắt ra, đánh thức người bên cạnh.


Cổ Thiên Thương mở đôi mắt mệt mỏi, bất đắc dĩ mà cưng chiều hôn lên khóe môi Bạch Sơ Ảnh, thanh âm hơi khàn. “Sao vậy?”

“Chợ đêm”. Bạch Sơ Ảnh ném xuống hai chữ, đứng dậy mặc quần áo.

Cổ Thiên Thương cũng đứng dậy mặc đồ, ôm eo hắn, mũi chân điểm nhẹ, dẫn hắn đi chợ đêm. Với tốc độ của bọn họ, không đến nửa canh giờ đã tới kinh thành phồn hoa. Có điều lúc này chợ đêm đã tan, chỉ còn một vài người buôn bán, nhưng Bạch Sơ Ảnh lại cực kì thỏa mãn.

Lại vài ngày sau, buổi tối, trên giường.

Toàn bộ Cổ gia bảo đều đang yên tĩnh ngủ. Bạch Sơ Ảnh lại mở mắt ra, đánh thức người bên cạnh.

Cổ Thiên Thương mở đôi mắt mệt mỏi, bất đắc dĩ mà cưng chiều hôn lên khóe môi Bạch Sơ Ảnh, thanh âm hơi khàn. “Sao vậy?”

“Giao hoan”. Bạch Sơ Ảnh ném xuống hai chữ, đôi mắt trong trẻo không chớp nhìn Cổ Thiên Thương.

Nghe được hai chữ này, vẻ uể oải lúc nãy biến mất vô tung, ánh mắt Cổ Thiên Thương nóng rực, hung hăng đè Bạch Sơ Ảnh xuống.

Trong phòng truyền ra thanh âm mập mờ dâm mỹ, kéo dài vô tận.

Hôm sau.

Triệu Nhan Nhan ôm cháu trai, thấy con trai tới thì hỏi. “Tiểu Ảnh đâu?”

“Còn chưa dậy”

Triệu Nhan Nhan liếc vành mắt thâm đen của Cổ Thiên Thương, ẩn ý nói. “Thương nhi, nương đúng là muốn có thêm cháu, nhưng cũng không thể nóng vội. Tổn hại thân thể là không được đâu nhé”

Khóe miệng Cổ Thiên Thương giật giật, không nói gì.

Ba tuổi, cục cưng lớn thành một đứa nhỏ phấn điêu ngọc trác, ai gặp cũng thích.

“Cha”. Tiểu Trạm Lạc thấy cha thì vội nhào tới.

“Lạc nhi”. Bạch Sơ Ảnh mỉm cười ôm con mình.

Tiểu Trạm Lạc hôn cha mình một cái, để lại dấu vết ươn ướt. Nếu phụ thân ở đây, nhất định sẽ không cho mình hôn cha, vì vậy phải thừa cơ mà hôn nhiều một chút. “Ba, ba, ba”, tiểu Trạm Lạc hôn liên tục ba cái, khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra nụ cười tà mị.


“Lạc nhi hư quá”. Thấy nụ cười của con trai, Bạch Sơ Ảnh trách móc.

“Lạc nhi không hư, Lạc nhi ngoan, Lạc nhi thích cha”. Tiểu Trạm Lạc kéo tóc cha làm nũng.

“Ảnh”. Tiểu Trạm Lạc còn chưa rút tay về thì đã nghe một thanh âm trầm thấp, thâm tình vang lên.

“Phụ thân”. Tiểu Trạm Lạc hậm hực buông ra nắm tóc trong tay.

“Lạc nhi lớn như vậy rồi mà còn bắt cha ôm, mau xuống đi”. Cổ Thiên Thương nghiêm mặt dạy dỗ con trai, không cho hắn cơ hội lên tiếng mà ôm hắn ra khỏi người Ảnh, đặt lên ghế.

Ta mới ba tuổi, lớn đâu mà lớn? Vẫn còn là một đứa trẻ! Tiểu Trạm Lạc bĩu môi, phụ thân rất hay ghen, ngay cả con mình cũng ghen, hừ.

Cổ Thiên Thương làm lơ bất mãn của con trai, giọng mềm xuống. “Lạc nhi, phụ thân và cha sẽ ra ngoài một chút, có lẽ… ừm, không biết chừng nào mới về. Lạc nhi có muốn đi chung hay không?”. Tuy là câu hỏi, nhưng giọng điệu và ánh mắt kia nói cho tiểu Trạm Lạc biết, nếu hắn đáp rằng “muốn”, phụ thân nhất định sẽ tìm đủ lý do khiến hắn không đi được.

Tiểu Trạm Lạc nhìn cha, lại nhìn vị phụ thân đang lộ vẻ “dịu dàng” kia, cúi đầu, khó chịu nói. “Phụ thân, Lạc nhi rất muốn đi, nhưng Lạc nhi phải ở nhà với bà. Lạc nhi không đi được, khi nào lớn rồi Lạc nhi sẽ đi”

“Ừ”. Cổ Thiên Thương thỏa mãn gật đầu, vuốt tóc con trai. Hắn xoay người ôm eo Bạch Sơ Ảnh, hôn lên trán Bạch Sơ Ảnh, dịu giọng nói. “Ngươi xem, ta nói Lạc nhi sẽ không ngại mà. Hắn đã trưởng thành, không cần suốt ngày ở bên cạnh chúng ta. Ngày mai chúng ta sẽ xuất phát”

Bạch Sơ Ảnh nhìn con trai có vẻ ấm ức, hơi do dự. Hắn rất muốn ra ngoài, nghe Ngọc Nhan và ca ca nói bên ngoài có đại hội võ lâm, còn có cái gì môn, cái gì phái, cái gì lâu nữa. Võ công của bọn họ đều rất tốt, hơn nữa cũng thích đánh nhau. Bạch Sơ Ảnh muốn xem võ công của bọn họ lợi hại bao nhiêu.

Thật ra Bạch Sơ Ảnh không thích đánh nhau, càng không thích giết người. Hắn chỉ muốn thấy nhiều loại võ công khác nhau mà thôi. Bạch Sơ Ảnh do dự một hồi, cảm thấy võ công có sức dụ hoặc rất lớn, hơn nữa Lạc nhi đã trưởng thành, lại rất ngoan, không có mình ở bên cạnh cũng sẽ khỏe mạnh lớn lên.

Vậy là tiểu Trạm Lạc đã bị cha bỏ rơi, trơ mắt nhìn cha gật đầu với phụ thân. “Ừ, ngày mai chúng ta sẽ xuất phát”

Tiểu Trạm Lạc méo miệng, đầy ấm ức không chỗ nào giải tỏa.

“Lạc nhi, cha dạy ngươi luyện kiếm”. Thấy con không vui, Bạch Sơ Ảnh lên tiếng. Đây là chuyện bọn họ thích làm nhất.

Quả nhiên, tiểu Trạm Lạc vừa nghe vậy thì khuôn mặt nhỏ nhắn đã sáng lên, đôi mắt đen nhánh chớp chớp, nhảy xuống ghế, tiến lên nắm lấy tay cha. “Tốt quá, cha, chúng ta đi mau”

Cổ Thiên Thương nhìn chằm chằm vào hai bàn tay nắm chặt kia, trong mắt ẩn ẩn thứ gì đó gọi là ghen tuông…

TOÀN VĂN HOÀN


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận