Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần

Mạnh Bắc nghe được âm thanh của Tề Nhạc, ánh mắt lập tức quay sang,
thời điểm hắn nhìn thấy Tề Nhạc cùng Hải Như Nguyệt, ánh mắt ngây ngốc
một chút, rất hiển nhiên, hắn không nghĩ tới Tề Nhạc lại còn trẻ như
vậy, ánh mắt nhìn sang Hải Như Nguyệt một thân quần jean áo sơ mi trắng
càng giống một đôi tình lữ sinh viên hơn là cường giả, hoàn toàn khác
biệt với hình tượng dị năng giả cường đại.

Nhưng hắn nhanh
chóng khôi phục tinh thần lại. Tuy lần đầu tiên hắn nhìn thấy chân diện
mục của Tề Nhạc, nhưng dáng người cao lớn của Tề Nhạc thì không lầm đi
đâu được. Đương nhiên, khí trời lạnh như thế mà bọn họ ăn mặc đơn bạc,
cũng đủ để thấy bọn họ không tầm thường, đồng thời làm cho Mạnh Bắc chú ý chính là chiếc xe của bọn họ.

- Tề tiên sinh, ngài khỏe.

Mạnh Bắc đi nhanh ra chào đón, duỗi tay phải ra với Tề Nhạc.

Tề Nhạc thò tay nắm tay đối phương, mỉm cười, nói:

- Chúng ta không có muộn a.

Trên tay Mạnh Bắc đều có vết chai cứng rắn, cảm giác tràn ngập lực
lượng, tay hai người vừa nắm một chỗ, Tề Nhạc cũng cảm giác được tay của đối phương bóp lại cứng rắn như sắt thép, hắn cũng không biết đây có
phải là phương thức gặp mặt của hắc đạo hay không, đối với Mạnh Bắc hắn
rất có hảo cảm, cho nên cũng không có đánh trả, tay phải Tề Nhạc dù
không sử dụng lực lượng hay vân lực Kỳ Lân đi nữa, bởi vì nó là Kỳ Lân

Tí, cho nên trình độ cứng rắn còn hơn cả kim cương, bởi vậy, hắn vẫn
tươi cười tùy ý với Mạnh Bắc, giống như không có cảm nhận được cái gì.

Mạnh Bắc liên tục thúc lực, đau đớn ngược lại là bản thân của hắn phải
chịu, tay của Tề Nhạc rất lớn, so với hắn còn lớn hơn một chút, bất luận hắn dùng sức thế nào, tay Tề Nhạc ổn như bàn thạch, vẫn bảo trì tư thế
với mình.

Hải Như Nguyệt lườm tay của Mạnh Bắc, từ gân xanh
trên mu bàn tay của hắn có thể nhìn ra được, trong nội tâm có chút bất
mãn, hừ lạnh một tiếng, nói:

- Mạnh Bắc tiên sinh, ngài khỏe chứ, tôi là Hải Như Nguyệt.

Vừa nói, nàng vươn tay về phía Mạnh Bắc.

Mạnh Bắc vừa vặn mượn cơ hội này xuống đài, vội vàng buông tay Tề Nhạc
nắm chặt tay Hải Như Nguyệt, nhưng cái bắt tay này làm hắn phát khổ, lần đầu tiên Hải Như Nguyệt gặp mặt Mạnh Bắc, mắt thấy hắn dùng lực nắm tay Tề Nhạc thì với tình tình của nàng sao có khả năng nhìn nam nhân của
mình bị khi nhục được, tay phải lập tức xiết chặt, Mạnh Bắc lại không
biết bàn tay nhỏ nhắn như búp măng này lại như cây kiềm thép xiết lại,
sắc mặt Mạnh Bắc lập tức đại biến, hắn xuất toàn lực ra, xương ngón tay
vẫn phát ra âm thanh răng rắc như sắp nổ tung, sắp bị Như Nguyệt bóp nát bấy.

- Được rồi, Như Nguyệt, anh bắt tay với anh ta em cũng không cần ghen như vậy.

Tề Nhạc mỉm cười, nhẹ nhàng kéo tay Như Nguyệt.

Mạnh Bắc lúc này mới thở ra một hơi, sắc mặt có chút lúng túng nói:

- Mời hai vị vào trong, lão bản của tôi đã chờ lâu rồi.

Vừa nói, hắn không dám lãnh đạm, vội vàng đi vào bên trong, vừa đi,
giấu tay phải vào người, dùng tay trái dùng sức xoa nắn, hắn biết rõ,
tay phải của mình ít nhất mất một tuần mới sử dụng được, cô gái kia nhìn thì nũng nịu xinh đẹp, nhưng thật sự đáng sợ a.

Tề Nhạc cùng Hải Như Nguyệt theo sau Mạnh Bắc đi thẳng lên tầng ba khách sạn Thiên
Mộng, từ bên ngoài nhìn thấy khách sạn không xa hoa, thậm chí không có
sao nào, nhưng thiết bị bên trong rất trang nhã, hơn nữa phi thường sạch sẽ. Mạnh Bắc mang hai người đi lên tầng ba dừng lại trước cửa lớn, đưa
tay gõ cửa hai cái, thấp giọng nói:

- Giáo chủ, khách nhân đến.

Một âm thanh khàn khàn vang lên, lại có chút quái dị.

- Mời khách nhân vào đi.

Mạnh Bắc đẩy cửa ra, hắn lại đi qua một bên, làm thủ thế mời Tề Nhạc

cùng Hải Như Nguyệt vào trong, Tề Nhạc lôi kéo Hải Như Nguyệt đi vào
phòng, hai người từ bên trong đi ra. Nhìn thấy hai người này, đồng tử Tề Nhạc co rút lại.

Tề Nhạc ít khi tới trường, hắn không hiểu
hàm nghĩa chính thức của mấy chữ hèn mọn bỉ ổi, hiện tại thì hắn rõ
ràng, bởi vì Tề Nhạc cùng Hải Như Nguyệt đi trước hai người, quả thực
đúng là hèn mọn bỉ ổi.

Tề Nhạc thân cao vượt qua một mét
chín, mà Như Nguyệt thân cao hơn một mét bảy, hai người đều tính toán là cao gầy. Hai nam nhân đứng trước mặt bọn họ, thân cao hơn mét sáu, chỉ
tới ngực Tề Nhạc, so với Như Nguyệt còn thấp hơn cái đầu. Hai người đều
rất gầy, có lẽ, đây là đặc điểm chung của hai người, mà người đứng bên
trái, có mái tóc ngắn rối bời, nhìn tóc hơi dính vào nhau, ít nhất cũng
hơn một tháng không tắm rửa, làn da có chút thô ráp, không tính quá đen.

Nhưng không thể nói là trắng, trên mặt mang mắt kính dày như đít chai,
mặc áo bông trên người, lại là áo chống lạnh của cảnh sát, chỉ có điều
phía trên có không ít dầu mở, quần là màu đen, phía trên có dấu vết hơi
trắng chẳng biết là gì, trên khóe miệng ngậm một điếu thuốc, cổ hơi rụt
lại, ánh mắt giấu đằng sau mắt kính đen, trừ dâm đãng thì chính là hào
quang tục tĩu. Làm cho Tề Nhạc mở rộng tầm mắt nhất là thằng này chân
không mang giày, chân mang một đôi dép lê, dép lê rộng hơn chân, lúc đi
đường phát ra âm thanh không văn minh.

Người bên phải không
tốt hơn chút nào, đồng dạng cũng hơn ba mươi tuổi, hắn đầu trọc, đồng
dạng là mắt nhỏ, đồng dạng mang theo mắt kính, so với người bên trái còn gầy hơn một ít, tai nhọn, miệng cóc mũi ưng, một đôi đôi mắt nhỏ mang
kính không có tục tĩu, chỉ có dâm đãng. Hắn thiếu một cây răng cửa, một
điếu thuốc vừa khe hở cây răng thiếu đó, cho dù há miệng nói chuyện cũng không ảnh hưởng, quần áo trên người hơi tổn hại, mặc phía dưới là quần
cộc lớn, cũng không biết vị nhân huynh này có lạnh hay không, chân cũng
mang dép lê, nhưng mà, phối hợp với quần cộc, dép lê này còn tốt hơn
cảnh hắn mang giày da không mang vớ vậy. Vừa nhìn thấy Hải Như Nguyệt,

hào quang dâm đãng trong mắt hiện ra, nước miếng cũng chảy xuống.

Hai vị nhân huynh này đứng chung một chỗ, tuyệt đối là dâm đảng bỉ ổi
nha! Bọn họ chính là lão đại của Thánh Hỏa Giáo a, cũng quá...

Thời điểm Tề Nhạc cùng Hải Như Nguyệt đang giật mình thì một tên đứng bên trái nói, nói:

- Xin chào, tôi là Hồ Quang, đây là phụ tá Dịch An, không nghĩ tới
huynh đệ còn trẻ như vậy, vị mỹ nữ này thật xinh đẹp, tôi gặp vô số mỹ
nữ, nhưng mỹ nữ hoàn mỹ thế này tôi mới gặp đầu tiên, Tề huynh đệ thật
là có phúc khí ah!

Vừa nói, đôi mắt nhỏ ẩn sau mắt kính mở to, Hải Như Nguyệt nhíu mày, khuôn mặt bao phủ một tầng hàn ý lạnh nhạt.

- Nói láo, nói láo, quả thật là thối không ngửi được, anh mới là phụ
tá, Tề huynh đệ, anh đừng nghe hắn ta nói, tôi mới là giáo chủ Thánh Hỏa Giáo.

- Anh mới nói láo, Dịch An, có phải hôm qua anh song phi nên chóng mặt không, tôi mới là giáo chủ.

- Là tôi.

- Là tôi mới đúng.

- Kháo, muốn đánh nhau có phải không?

- Không phục thì tới đây.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui