Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần

Hải Như Nguyệt mỉm cười, nói:

- Chúc mừng anh, thực lực
của anh lại có tiến bộ. Trước kia Trát Cách Lỗ đại sư thường xuyên nói
Kỳ Lân mới là mấu chốt của Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần, em còn không cho là
đúng, hiện tại xem ra thật sự là em sai rồi. Từ khi anh xuất hiện, có
cải biến cực lớn với chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần, có khí tức Kỳ Lân
của anh khiến mọi người tu luyện trở nên nhẹ nhõm hơn rất nhiều.

Ánh mắt Tề Nhạc nhìn qua bộ ngực đẫy đà của Như Nguyệt, nói:

- Có phải cảm giác sau khi làm vợ anh cũng khác trước đúng không?

Như Nguyệt tức giận lườm hắn, nói:

- Anh đây, không thể đứng đắn một chút sao?

Tề Nhạc cười nói:

- Nếu anh đứng đắn, chứng minh là anh có vấn đề, như vậy anh đã không phải là Tề Nhạc.

Hắn cũng không biết, tương lai không lâu, những lời này của hắn thật sự ứng nghiệm. Tề Nhạc trở nên đứng đắn quả nhiên không còn là Tề Nhạc
trước kia. Khi đó sẽ mang tới sợ hãi cho bất cứ kẻ nào, cũng mang tới bi thương cho Kỳ Lân như hắn.

Như Nguyệt liếc mắt nhìn đồng hồ, nói:

- Thời gian không còn sớm, chúng ta cũng chuẩn bị đi phó ước thôi, anh
có muốn liên hệ với người của Thánh Hỏa Giáo trước không?


Tề Nhạc lắc đầu, nói:

- Không cần, chúng ta trực tiếp đi đi. Dù sao ngày hôm qua đã liên hệ xong rồi.

Như Nguyệt, em có thể ăn mặc tùy ý một chút không, anh thật sự không thích cảm giác mặc âu phục, quá không tự do.

Như Nguyệt bật cười, nói:

- Vậy anh mặt quần áo bình thường là được rồi, có quan hệ gì tới em đâu?

Tề Nhạc cười khổ nói:

- Tự mình hiểu lấy mình, anh cũng chẳng đẹp trai gì, em ăn mặc cao quý
như vậy, nếu anh không mặc âu phục, đi cùng với em người ta sẽ bảo là
bảo tiêu hay tùy tùng đấy.

Như Nguyệt cười vuốt ve gương mặt của Tề Nhạc.

- Đồ ngốc, tại sao anh phải quản người khác thấy thế nào? Chỉ cần trong mắt em anh là nam nhân là đủ rồi.

Trong lòng Tề Nhạc nóng lên, nhịn không được ôm Như Nguyệt vào ngực
mình, một tay đã đưa tới bộ ngực đẫy đà của Như Nguyệt, cảm giác bóp vú
của nàng quá thoải mái, cái này gọi là ăn tủy trong xương phải liếm mới
biết nó ngon, Tề Nhạc cũng không phải chính nhân quân tử gì, đương nhiên là say mê dục vọng rồi. Dưới bàn tay ma quái của hắn, Như Nguyệt bị cảm giác khác thường bao quanh, huống chi hai người đã phát sinh quan hệ
trực tiếp, bởi vậy nàng cũng không phản kháng quá nhiều.

Ánh
mắt dần dần mê ly, dưới sự trêu đùa của Tề Nhạc, khí tức Như Nguyệt dần
dần ồ ồ, thậm chí còn vuốt ve Tề Nhạc, may mắn thời gian có hạn, nhất
định phải đi phó ước, nếu không, dưới tri thức lý luận lưu manh phong
phú của hắn, Như Nguyệt căn bản không có năng lực phản kháng. Thẳng đến
khi hai người lên lên xe thể thao Lamboghini chạy lên đường cao tốc,
gương mặt Như Nguyệt vẫn mang theo vài phần ửng đỏ như trước.

Đây là lần đầu tiên Tề Nhạc điều khiển xe thể thao mà Như Nguyệt yêu
mến nhất, lần đầu tiên hắn đạp chân ga đã có cảm giác không giống bình
thường, những chiếc xe trước kia hắn chạy so với chiếc này là cặn bã,
vào đường cao tốc đạp chân ga một chút, Tề Nhạc chỉ cảm thấy xe thể thao lập tức tăng lên một trăm cây số giờ.

- Trời ạ! Không hổ là
một trong những xe thể thao đẳng cấp thế giới nha, Như Nguyệt, xe của em có hệ thống tăng tốc. Nếu anh nhấn vào, có phải sẽ tăng tốc nhanh hơn
không?

Đường cao tốc sân bay hạn chế là một trăm hai mươi cây số giờ, đối với loại xe thể thao siêu cấp này thì đó quả thật là tra
tấn.

Như Nguyệt nhìn qua bộ dáng hưng phấn của Tề Nhạc thì mỉm cười ôn nhu, nói:


- Anh ấn vào nút đỏ bên trái tay lái, sau đó tùy anh chạy. Nghe Minh
Minh nói, lần trước anh thích đua xe, nhưng mà, anh phải cẩn thận một
chút, chạy nhanh rất dễ sinh ra hưng phấn khó ức chế, an toàn là trên
hết.

Tề Nhạc ấn nút màu đỏ, cũng không có cảm giác xe có thay đổi gì, hiển nhiên Như Nguyệt nhận ra nghi hoặc trong lòng của hắn, mỉm cười nói:

- Đó là em sau này cải biến lại, kéo tay lái về
sau, biển số xe ở trước và sau sẽ tự động bị che lại, cũng không sợ bị
chụp ảnh. Mà xe này em mua là loại đời mới nhất, là LP640, sử dụng sáu
thăng chấm năm hiệu V mười hai động cơ, xi-lanh nội càng dài càng sâu,
so sánh với bản gốc sáu chấm hai hiệu V mười hai động cơ thì mạnh hơn
nhiều, mà động cơ sáu chấm năm mới nhất đạt sáu ngàn vòng một giây, bộc
phát sáu trăm ba mươi mốt mã lực. Đồng thời phối hợp hệ thống điều khiển tốc độ mới nhất, Lamboghini LP640 gia tốc lên một trăm cây số giờ chỉ
mất ba giây, anh không nên thử chạy cực tốc, bởi vì đường cao tốc trong
nước không có khả năng cho anh chạy như vậy đâu.

- Sáu ngàn vòng một giây, trời ạ, so với hãn mã còn mạnh hơn, quá tốt.

Tề Nhạc lúc này đã quên mọi thứ, hắn ấn chân ga mạnh hơn, tiếng động cơ gầm rú dễ nghe, vận tốc tăng lên cực nhanh, Tề Nhạc nắm giữ tay lái,
không đến mười giây, xe thể thao đã đạt tới hai trăm cây số giờ. Toàn bộ chiều dài của cao tốc sân bay không quá hai mươi cây số, không đợi Tề
Nhạc thoải mái, đã đi tới điểm cuối cùng.

Hoàn cảnh giao
thông ở Kinh Thành thật sự không ai dám khen, tiến vào nội thành, dù cho xe nào cũng không có khả năng chạy nhanh được, nhưng cảm giác kích
thích lúc trước làm Tề Nhạc cảm thấy thoải mái, hai mắt có hào quang
hưng phấn hiện ra.

Lúc Tề Nhạc đem xe bảo bối của Như Nguyệt
vững vàng đỗ vào bãi đỗ xe của Thiên Mộng, thì lúc này đã là mười một
giờ năm mươi, còn cách thời gian ước định chừng mười phút. Hắn không có
vội vã xuống xe, mà trực tiếp bấm số điện thoại của Mạnh Bắc. Mạnh Bắc
lần trước gặp Tề Nhạc cũng không có nhận ra chân diện mục Tề Nhạc, cho
nên Tề Nhạc cảm thấy nên điện thoại trước thì tốt hơn.


- Tề tiên sinh, bây giờ ngài đang ở đâu?

Điện thoại Mạnh Bắc vừa thông suốt, đã có âm thanh trầm thấp truyền ra.

Tề Nhạc nói:

- Tôi đã đến, ngay ở cửa tiệm, các người đâu?

- Tốt, vậy ngài chờ một chút, tôi đi ra đón ngài.

Cúp điện thoại, Tề Nhạc nhìn Hải Như Nguyệt gật gật đầu, tuy trước kia
Hải Như Nguyệt nói Tề Nhạc không mặc sang trọng cũng chẳng sao, nhưng
trước khi đi ra, nàng vẫn đổi một thân trang phục nhẹ nhàng, quần jean
màu xanh da trời bao bọc bờ mông căng tròn của nàng, áo sơ mi trắng rộng rãi cũng không che dấu được bộ ngực đầy đặn của nàng. Tuy trang phục
đơn giản, nhưng mặc lên người mỹ nữ tuyệt sắc như Hải Như Nguyệt lại
mang theo vài phần bộ dáng thùy mị.

Hai người vừa mới xuống
xe, Tề Nhạc đã nhìn thấy Mạnh Bắc từ trên khách sạn Thiên Mộng đi xuống, Mạnh Bắc mặc bộ âu phục, sẹo trên mặt càng làm hắn tăng thêm vài phần
khí phách, một đôi mắt thâm thúy lập lòe, nhìn chung quanh tìm kiếm thân ảnh Tề Nhạc.

- Mạnh lão huynh, tôi ở chỗ này.

Tề Nhạc nắm tay Hải Như Nguyệt đi lên cửa khách sạn, sau đó gọi Mạnh Bắc.

Lúc này, gương mặt Hải Như Nguyệt khôi phục bộ dáng lạnh lùng như trước kia, nàng ôn nhu chỉ hiện ra trước mặt nam nhân mình yêu mến, còn người ngoài thì không cần.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận