Ở bệnh viện một ngày đến chiều thì Đường Văn Bác được trợ lý của Thần Dật đưa về.
"A Dật về chưa?" Trên đường Đường Văn Bác hỏi.
"Cậu Dật chắc là về rồi." Phụ tá cười cười nói "Cậu Dật định tự mình đến rước anh, nhưng vì công việc lại không thể phân thân nên nhờ tôi đưa anh về nhà."
Đường Văn Bác trong lòng thở dài một câu: A Dật thật là vất vả, mấy chuyện này không nên làm phiền cậu ấy, mình chỉ là một người dạy học mà thôi, không đáng để cậu ấy làm nhiều chuyện vì mình như vậy.
Được người trợ lý đưa đến nhà của Thần Dật, Đường Văn Bác cảm thấy là nên về nhà của mình, nhưng mà nếu đã đến nhà của Thần Dật rồi thì nên nói tiếng cám ơn với cậu ấy thôi.
Ai ngờ lúc anh đến trước cửa thì lại ngửi thấy một mùi thơm, Thần Dật từ trong bếp đi ra, khuôn mặt nở một nụ cười sáng chói "Ông lại đây ăn cơm."
Đường Văn Bác đứng im tại chỗ, trong lòng bỗng dâng lên cảm giác ấm áp.
Thần Dật cũng vừa về tới không lâu, định đi rước Đường Văn Bác về nhưng đến bệnh viện sợ người ta chú ý nên phái người đi đón Đường Văn Bác, rồi cậu ở nhà nấu cơm, chờ Đường Văn Bác về là có thể dùng cơm luôn rồi.
"Thấy khỏe hơn chưa?" Thần Dật gắp thức ăn cho anh, hỏi.
So với buổi sáng hôm nay thì Đường Văn Bác bây giờ đã đỡ hơn rất nhiều, sắc mặt không còn tái nhợt nữa, nhìn anh ăn ngon thế kia chắc hẳn là không có vấn đề gì rồi. Nhớ lại bộ dạng nửa sống nửa chết của Đường Văn Bác hồi sáng, Thần Dật liền hoảng sợ.
"Tốt hơn rồi." Đường Văn Bác nở một nụ cười thật tươi "A Dật, cậu nấu cháo ngon thiệt đó."
"Tất nhiên rồi, tui mà đi làm đầu bếp nhất định cũng sẽ nổi tiếng." Được anh khen, Thần Dật đắc chí đứng lên, múc thêm cháo cho Đường Văn Bác.
"À đúng rồi, phòng của ông tui dọn dẹp lại rồi đó, sáng mai tui rảnh nên sẽ chở ông về nhà mang ít bộ quần áo tới đây, dụng cụ cá nhân ở đây có sẵn hết rồi, mấy cái đồ linh tinh này nọ không cần đem qua đâu." Thần Dật nói.
Đường Văn Bác ngẩn người, khoát tay nói "A Dật, tôi nói muốn ở nhà cậu chỉ là nói giỡn, không cần làm thật đâu."
"Kêu ông ở thì ở đi, mỗi ngày ông chạy tới chạy lui làm trễ giờ giấc của tui, ở đây ông muốn trễ cũng khó! Mà giờ cũng đã qua một tháng rồi, chúng ta phải nắm chặt thời gian còn lại." Thần Dật không cho cự tuyệt, nói.
Đường Văn Bác nở nụ cười, Thần Dật cau mày nói "Ông, ông cười cái gì, đừng nói lại là tự mình đa tình nha? Nói cho ông biết, tui hông có thầm mến ông đâu á, tại tui muốn quá trình học tập dễ dàng một chút nên mới cho ông ở thôi, chớ hông phải muốn ve vãng ông đâu, biết chưa?"
Sáng sớm ngày hôm sau, Thần Dật đã lái xe đưa Đường Văn Bác về ký túc xá lấy hành lý.
"Không cần lên theo đâu, đồ tôi ít lắm, xuống nhanh thôi." Thấy Thần Dật muốn đi theo, Đường Văn Bác vội nói.
"Vậy ông nhanh một chút đi." Thần Dật ngáp một cái, thấy Đường Văn Bác lên lầu, mí mắt bắt đầu nhắm lại, cậu sao lại đích thân đưa ông chú đó tới đây vậy trời, tìm tài xế đưa ổng đi là được rồi...
Bất quá cái ông chú ngu ngốc kia dễ gây chuyện, thật khiến người khác lo lắng.
Nghĩ đi nghĩ lại, Thần Dật lại buồn ngủ, mới vừa tiến vào mộng đẹp thì đột nhiên bị tiếng xe thắng gấp làm cho tỉnh lại, Thần Dật mở mắt thầm mắng một câu, nhìn qua cửa sổ thì thấy một chiếc xe màu đen có rèm che đang dừng kế xe cậu.
"Không phải chứ, toàn thân trên dưới đen thui, đang đóng phim à?" Thấy trong xe đi ra hai người mặc âu phục đen, Thần Dật không khỏi giễu cợt.
Cúi đầu nhìn đồng hồ, chắc Đường Văn Bác cũng sắp xuống rồi.
Đang suy nghĩ, Thần Dật thấy Đường Văn Bác đeo ba lô từ trên lầu đi xuống, chưa kịp nói chuyện với Đường Văn Bác đã bị mấy tên áo đen kia ngăn cản.
Là giọng Anh bản địa, tên áo đen ngăn cản Đường Văn Bác: "Ngài Đường, xin ngài theo chúng tôi trở về."
"Nhược đâu?" Đường Văn Bác bình tĩnh cùng đối phương giằng co, đồng thời lặng lẽ liếc nhìn Thần Dật trên xe, khoát khoát tay, ý bảo đối phương không cần tới đây.
"Bác sĩ Nhược hiện tại rất tốt, anh ta đã trở về nước Anh, xin ngài cũng trở về mau đi." Tên áo đen nói.
Đường Văn Bác cười nói "Tôi với anh ta không phải là vợ chồng, nên cũng không cần phu xướng phụ tùy đâu, mấy cậu đi về đi, sắp đến giờ tôi lên lớp rồi, đừng cản trở tôi, không thì tôi sẽ gọi bảo vệ."
"Ngài Đường, mong ngài đừng làm khó chúng tôi." Tên áo đen cũng không có ý định buông tha, đưa tay ra định bắt lấy anh, bất quá không đợi hắn đụng trúng đã bị người nào đó đứng sau lưng đấm một phát.
"Ông chú, ông có sao không?" Thần Dật từ trên xe vọt ra, lúc đầu Đường Văn Bác ra hiệu cho cậu ngồi trên xe, cậu tưởng mấy tên quái dị này là bạn của Đường Văn Bác, hơn nữa trên mặt Đường Văn Bác còn cười cười, nhưng khi thấy mấy người này muốn động tay động chân, chẳng lẽ khinh Thần Dật cậu lại là không khí sao?
"A Dật..." Đường Văn Bác chưa kịp cản lại Thần Dật thì cậu liền xông về phía hai tên áo đen, dù sao nơi này cũng là trường học, hai tên áo đen thấy Thần Dật thì rất nhanh rời đi.
"Muốn chạy hả? Đứng lại!" Thần Dật vừa hô vừa đuổi theo, Đường Văn Bác vội vàng chạy đến ngăn Thần Dật.
"A Dật, đừng đuổi theo, chúng ta về thôi." Cũng may sáng sớm nên không có ai, Đường Văn Bác nhanh chóng kéo Thần Dật vào xe, dù sao Thần Dật cũng là người của công chúng, nếu như bị thấy thì quả thật không tốt.
Thấy đối phương nghênh ngang rời đi, Thần Dật chỉ có thể buông tha.
Ngồi vào xe, Thần Dật nghi ngờ hỏi "Chú, mấy tên vừa rồi là ai thế, mặc đồ như đi diễn?"
"Bọn họ hả? Học sinh nước ngoài hỏi đường í mà." Đường Văn Bác cười nói "A Dật, cậu căng thẳng quá, đem bọn họ dọa chạy hết rồi kìa."
"Ông đừng xem tui là thằng ngu nha, mấy tên kia rõ ràng là muốn đánh ông, nếu không có tui ở đây thì không chừng bị bắt đi rồi, thành thật khai báo nhanh lên, hay là ông trêu ghẹo phụ nữ của đại ca xã hội đen hả?" Thần Dật còn lâu mới tin lời Đường Văn Bác nói, nhìn vẻ mặt tỏ ra như không-có-chuyện-gì của Đường Văn Bác, không ai biết rằng ông chú này thích nhất là giả ngu.
"Bọn họ thật sự là học sinh nước ngoài, nên có hơi nhiệt tình... À mà mặc dù tôi đã ly hôn, nhưng vẫn là một thầy giáo chuyên giữ mình trong sạch đó." Đường Văn Bác cười nói "Cơ mà hồi nãy A Dật lợi hại quá, trông rất giống đàn ông đích thực đó nha!"
"Nè ông chú kia, tui vốn là đàn ông được không?"
"Nhưng trước đó thì tôi chỉ thấy A Dật giống một cậu bé hơn."
"... Ông chú, ông định chuyển đề tài hả?"
Đường Văn Bác đến nhà Thần Dật, thời gian gặp nhau nhiều hơn, thời gian học tập cũng nhiều hơn, đối với việc luyện nói tiếng Anh cấp tốc cho Thần Dật, đúng là rất thuận tiện.
Trừ lần đó ra, mấy ngày sống chung với nhau, Thần Dật còn biết thêm nhiều thói quen kỳ quái của Đường Văn Bác.
Đường Văn Bác là nấu ăn rất ngon, cơ mà lại không biết nấu đồ ăn Trung Quốc, tất cả đều là một đống đồ ăn nước ngoài.
Thần Dật biết Đường Văn Bác thích đọc sách, mà bây giờ mới biết Đường Văn Bác đọc đủ loại thứ tiếng, tiếng Anh có, tiếng Đức có, Thần Dật có xem cũng không hiểu.
Cảm giác như Đường Văn Bác căn bản không giống với vẻ ngoài quê mùa của mình, nhưng dù là cậu có hỏi thế nào, người kia luôn giả ngu toàn tập.
"Món ăn nước ngoài hả? Thật ra hồi còn nhỏ thầy đã sinh sống ở nước ngoài, sống hơn 20 năm lận đó, gần đây thầy có học nấu món lẩu Tứ Xuyên, lẩu thật ngon đó nha..."
"Mấy cuốn sách này á hả? Tôi rất muốn đọc mấy cuốn này nhưng không có bản dịch, chỉ có thể đi học thêm ngoại ngữ mới, như vậy mới có thể tự mình đọc sách."
Mặc dù có chút tò mò, nhưng mà có liên quan gì đến cậu chứ? Cho nên Thần Dật không suy nghĩ gì về chuyện này nữa.
Lại một buổi sáng nữa trôi qua, ánh mặt trời vẫn rực rỡ, gió thổi vi vu, rất thích hợp để đi ra ngoài.
"Ông chú, ông chuẩn bị một chút, đi ra ngoài chơi với tui." Đường Văn Bác đang nấu bữa sáng, Thần Dật nói.
"Được." Kể từ khi tới nhà Thần Dật, Đường Văn Bác đã nhận trách nhiệm nấu bữa sáng, về phần bữa trưa và tối, Thần Dật không chịu nỗi khi liên tục mấy ngày ăn lẩu...
Dù có ngon đi chăng nữa, ăn liên tục vài ngày làm người ta nghĩ tới là muốn ói rồi.
Sau bữa sáng, Đường Văn Bác cùng Thần Dật rời đi, hướng về phía ngoại thành, kiến trúc hiện đại dần dần biến mất, hiện ra mảng trời xanh ngắt khiến người ta cảm thấy trong lành.
Đường Văn Bác theo Thần Dật xuống xe, mang theo một trợ lý đi vào trại huấn luyện ngựa.
"A Dật thường tới đây cưỡi ngựa à?" Đường Văn Bác đi theo phía sau.
"So với chạy xe thể thao thì tui thích cưỡi ngựa hơn." Đi tới trại huấn luyện, Thần Dật cũng trở nên vô cùng hưng phấn, hít thật sâu một hơi, cậu đã muốn gấp gáp cưỡi ngựa rong đuổi trời đất rồi "Vô câu vô thúc, toàn thân cũng tràn đầy năng lượng, cực kỳ khỏe mạnh!"
Xoa tay vài cái, bộ dáng khẩn cấp, Thần Dật hướng Đường Văn Bác tự hào nói "Ông biết cưỡi ngựa hông? Không có khó lắm đâu, để tui dạy ông, kỹ thuật của tui rất tốt đó."
"Ừa, tôi cũng thích cưỡi ngựa lắm." Nhìn nụ cười tươi roi rói của cậu trai, tâm tình Đường Văn Bác cũng lên, những lúc ở bên cạnh Thần Dật, phiền não của Đường Văn Bác cũng bay biến mất tiêu.
Thần Dật đốc thúc nhân viên tiến hành, Thần Dật đã có sẵn ngựa ở đây rồi, thuận tiện chọn luôn dùm cho Đường Văn Bác một con ngựa trắng có tính dịu ngoan.
"Hmm! Thần Dật, đừng nói mày với ông chú này đang yêu nhau đó nhá?" Giọng nói giễu cợt làm phá vỡ không khí hài hòa, đúng là oan gia ngõ hẹp, sớm chết không chết, không thể tin được người thừa dịp trời đẹp đi cưỡi ngựa không chỉ có Thần Dật và Đường Văn Bác, còn có Tiểu Chí tóc dài thành tóc ngắn.
"Hừ, khẩu vị nặng vãi." Le lưỡi, Khương Tiểu Viễn vẻ mặt kinh tởm đứng bên cạnh Tiểu Chí liếc Thần Dật với Đường Văn Bác.
"Giữ mồm miệng xíu đi, cây hoa cúc đã nát còn chưa sợ, không sợ bị xén lưỡi luôn à?" Thần Dật cười lạnh liếc lại Khương Tiểu Viễn, Khương Tiểu Viễn tức giận mở to hai mắt nhìn "Thần Dật, nói chuyện cẩn thận."
"Chẳng lẽ tao nói sai sao? Ghê tởm thì phải là tụi mày ghê tởm mới đúng, hai thằng đàn ông suốt ngày ở chung một chỗ, không phải là tao muốn nói, nhưng Tiểu Chí à, ánh mắt mày sao mà nát như vậy, cho dù muốn có muốn bao dưỡng ai thì cũng phải chọn người dễ nhìn một chút." Thần Dật không chút khách khí phản kích lại.
"Hừ, hôm nay xui quá, vậy mà cũng gặp mấy đứa trẻ trâu." Thần Dật chưa bao giờ quên cái ngày mà Tiểu Chí bắt Đường Văn Bác uống say, vừa hay hôm nay lại gây thù mới.
Kéo Đường Văn Bác đi, hôm nay bọn họ ra ngoài là để giải trí, chứ không phải tốn thời gian xem hai đứa trẻ trâu kia mồm miệng uốn éo.
"Nắm tay người yêu đi cỡi ngựa, lãng mạn quá ta." Tiểu Chí ở phía sau cười nói "Thần Dật, hiếm khi nào tao với mày gặp nhau thế này, hay là tranh tài một chút đi, cũng đã lâu rồi tao với mày không có đấu đá gì với nhau."
"Tao cũng muốn tranh nữa." Khuơng Tiểu Viễn xen vào, hô "Tiểu Chí với Thần Dật đấu, còn tao với ông chú kia đấu, thế nào?"
"Hai tụi mày ông hát bà khen, không đi hát cải lương thì thật phí phạm." Thần Dật quay đầu hừ lạnh một cái, thích thì nhích, ai sợ ai chứ, cậu từ lâu đã muốn cho Tiểu Chí bị nhục mặt.
"A Dật, tôi... có cần thi không?" Đường Văn Bác khẩn trương, nhỏ giọng hỏi, anh mặc dù từng cưỡi ngựa, nhưng đó đã là chuyện của mấy năm về trước, hơn nữa nhìn bộ dạng lúc này của Thần Dật thì quả thật cậu ấy rất muốn thi đấu.
Nghe Đường Văn Bác hỏi, Thần Dật vỗ đầu một cái, thầm nghĩ: rồi xong, sao mà mình quên mất Đường Văn Bác sao không biết cưỡi ngựa chứ!
"Có thi hay không hả? Cơ mà Tiểu Dật nhìn yếu thế quá nhỉ, ông chú này liếc sơ qua là không biết cưỡi ngựa rồi, chẳng lẽ các anh 2 chọi 1, tuyệt đối không công bằng à nha!" Lúc này, cách đó không xa, một cô gái với mái tóc dài mềm mại màu đen tuyền, nở một nụ cười tươi rói cỡi ngựa phi đến chỗ Thần Dật, nhảy xuống.
"Tiểu Dật, sao cỡưỡi ngựa mà không gọi em?" Mang theo giọng nói hờn dỗi, cô gái hướng Thần Dật nói.
"Không phải em tới rồi đó sao?" Giọng nói ôn hòa, thấy cô gái xuất hiện, Thần Dật trở nên nôn nóng.
Đường Văn Bác kỳ quái nhìn Thần Dật, vừa nhìn cô gái xinh đẹp kia, dường như hiểu được cái gì đó.
"Haha, thì ra là Nhã Hinh, đúng lúc đó, cô với Thần Dật một đội, tôi với Tiểu Viễn một đội, coi như tôi không có khi dễ người già." Từng câu Tiểu Chí nói ra luôn có ý xiên xỏ Đường Văn Bác, nhưng thấy Đường Văn Bác cũng không có biểu hiện gì liền hừ lạnh một tiếng, nói "Không còn vấn đề gì thì bắt đầu thôi."
Tiểu Chí với Khuơng Tiểu Viễn cưỡi ngựa bước tới vạch xuất phát, cô gái tên là Nhã Hinh cũng mau chóng lên ngựa, quay đầu nói với Thần Dật: "Thần Dật, nhanh đến đi!"
"Chú à, ông đứng yên một chỗ xem là ok rồi, nếu muốn cưỡi ngựa thì cứ nhờ huấn luyện viên chỉ ông, ừm... tôi đi đây." Nói xong mấy câu, Thần Dật phi ngựa qua bên kia.
Để lại một mình Đường Văn Bác, anh nhìn bốn người trẻ tuổi phía xa xa, không khỏi thở dài, lẩm bẩm: "Thật khó hòa nhập vào cuộc sống của mấy người trẻ tuổi, mình già rồi sao?"
Sờ sờ đầu con ngựa trắng ngoan ngoãn bên cạnh, Đường Văn Bác ôn nhu nói "Chỉ còn có hai chúng ta thôi, đã lâu rồi không cưỡi ngựa, bạch mã đại ca, đừng có quăng tôi giữa đường đó nha."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...