Siêu Sao Yêu Đại Thúc

Bị Tiểu Chí rống, Khương Tiểu Viễn không dám lên tiếng nữa, nên nhìn chằm vào Đường Văn Bác và Thần Dật, nếu như không phải tại hai người này, hắn cũng sẽ không bị mắng.

"Thần Dật, mày muốn bảo vệ thằng già này sao?" Tiểu Chí nghiêm mặt, có chút nghiêm túc nói "Tao và mày không thể động tay động chân được, nhưng tao nhận ra rằng, để đối phó với thằng già này cũng đơn giản thôi."

"A Dật —–" Đường Văn Bác muốn nói gì, Thần Dật lập tức lấy tay che miệng anh lại, quay đầu hướng Tiểu Chí nói "Mày nói đi, muốn thế nào mới bỏ qua cho ông ta?"

"Nói xin lỗi hay cái gì khác thì quá tầm thường, mày kêu ổng uống 2 ly rượu đi, tao sẽ không truy cứu nữa, không thì người khác sẽ nghĩ Lâm Tiểu Chí tao là thằng thù dai, thế nào?" Chuyện này nếu ồn ào quá sẽ không tốt, mắt thấy Thần Dật muốn bảo vệ Đường Văn Bác, Tiểu Chí cũng không dám làm lớn chuyện,nhưng cũng không thể đem Đường Văn Bác tha dễ dàng như vậy được.

Thần Dật mặc dù không biết chuyện gì đang xảy ra, cơ mà Khương Tiểu Viễn lỡ miệng cũng làm cho Thần Dật hiểu được đôi chút, cậu hiện tại hận đến nỗi không thể đem mông của Đường Văn Bác ra đánh cho sưng một trận.

Ông chú này thoạt nhìn như loài động vật hiền lành vô hại. Không ngờ lại là người có oán báo oán, gan lớn đễn nỗi đem tóc của Lâm Tiểu Chí cắt đi.

Mặc dù Đường Văn Bác cắt mái tóc thân yêu của Lâm Tiểu Chí đi, trong lòng cậu cũng thầm thoải mái. Nhưng chuỗi tóc dài kia, Lâm Tiểu Chí còn không cho ai đụng vào, huống chi bị cắt đi, Lâm Tiểu Chí tức muốn hộc máu.

Giờ Đường Văn Bác cắt tóc hắn, Lâm Tiểu Chí không cầm dao đi giết người cũng là ân huệ lớn lắm rồi.

Cho dù Thần Dật muốn bảo vệ Đường Văn Bác, cũng không thể làm trò mà đem người đi trước mặt Lâm Chí, bây giờ thì mỗi người lui một bước, nhịn một chút là được.

"Ông chú, ông biết uống rượu không?" Thần Dật áp lỗ tai anh, nói "Dù tui rất muốn thay ông uống, nhưng tình huống này thì cũng không giúp được ông rồi, ông nhịn một chút đi, haiz, ai kêu ông càn rỡ như vậy... Tóm lại... tóm lại, quên đi... xem như là bài học cho ông, ông cho rằng ai cũng giống như tui dễ dàng bị ông ức hiếp sao?"

Đường Văn Bác chớp chớp mắt, miệng bị Thần Dật che nên cũng không nói được gì.

"OK, đưa rượu đây." Thần Dật thả Đường Văn Bác ra, liếc Tiểu Chí, gằn giọng nói "Tiểu Chí, nói thì phải giữ lời, chuyện hôm nay qua rồi thì sẽ qua luôn."

"Không thành vấn đề." Tiểu Chí cười khẽ một tiếng, ngoắc tay cho đồng bọn đem ly tới, một ly rượu trống không được đặt lên bàn, đầu tiên hắn cắt một quả chanh, rồi vắt chanh vào ly, sau đó ấn miệng ly vào dĩa đường trắng, làm cho thành ly dính đầy nước chanh và đường. Tiếp theo lấy một chai bia chế gần hết 8 phần của ly, rồi lấy một cái ly nhỏ cho rượu vodka vào, rồi lại đem ly nhỏ đó bỏ vào ly rượu.

Giống như bỏ bom vào trong nước vậy, một trận sủi bọt trồi lên, một ly bomb shot đặt ở trước mặt Đường Văn Bác.

"Đây là ly đầu tiên, uống hết 3 ly tôi để ông đi." Tiểu Chí hừ lạnh một tiếng, ôm hai tay đứng một bên.

Đường Văn Bác nhìn ly rượu trước mặt anh một chút, không khỏi nuốt nuốt nước miếng, giống như có chút do dự.

Thần Dật từ phía sau kéo Đường Văn Bác lại, lo lắng hỏi "Uống được không vậy?"

"Thật ra thì tôi rất thích uống vang đỏ." Đường Văn Bác quay đầu cười cười với Thần Dật, tiếp theo cầm ly rượu ngửa đầu uống vào, hành động này khiến người xung quanh bị hù dọa.

"Cái ông này..." Trong ánh mắt kinh ngạc của Thần Dật, Đường Văn Bác đã nốc hết ly rượu vào họng như nước lã, cậu nghĩ thầm, chẳng lẽ ông chú này thâm tàng bất lộ, là một tay bợm rượu thứ thiệt sao?

Dĩ nhiên không phải...


Đường Văn Bác không phải là bợm rượu, mà là một tên dễ say rượu.

Một ngụm nuốt hết rượu, miệng anh ngậm chặt, giống như có bom nổ trong dạ dày của anh vậy, hỗn hợp rượu khiến cơ thể anh muốn nổ tung, không ngừng quay cuồng, giống như đến một lúc nào đó sẽ nổ tung.

"Chân nhân bất lộ tướng, đại ca, nhìn ông không say cho lắm! Đây còn 2 ly, đừng có quên!" Tiểu Chí ôm tay nói.

"Ông chú, có sao không?" Thần Dật lo lắng hỏi.

Đường Văn Bác lắc đầu, cười nói: "A Dật, sao có nhiều A Dật thế này..."

Ông chú này... quả nhiên say rồi!

"Tiểu Chí, một ly đủ rồi!" Thần Dật quay đầu hướng Lâm Tiểu Chí nói "Chuyện này cũng là do mày gây chuyện trước, nếu sai thì cũng là do mày làm sai nhất!"

"Chứ giờ sao? Định chạy hả?! Không uống xong 3 ly thì đừng hòng rời khỏi đây!" Tiểu Chí không phục nói.

Lúc hai người đang gây lộn, Đường Văn Bác đem ly thứ 2 ra uống, bất quá chưa uống được nửa ly đã phun rượu ra, ho không ngừng.

Thần Dật nhanh chóng cướp đi ly rượu trên tay nam nhân, đau lòng dùng khăn giấy lau miệng dùm người kia, nói "Ông làm gì thế? Không uống được thì đừng có uống!"

Có rượu trong người, khuôn mặt anh một mảnh ửng hồng, đột nhiên bắt lấy tay của Thần Dật đang lau miệng cho mình, dựa vào lòng Thần Dật ấp úng nói "A Dật.... uống rượu... chúng ta cùng uống đi...!" Vừa nói vừa cọ người Thần Dật.

"Ê ông chú!!" Thần Dật mặc dù không ghét Đường Văn Bác như mèo cọ tới cọ lui trên người câju, cơ mà cũng không phải là ở chỗ này.

Anh say rượu cảm thấy rất nóng, mắt kiếng vứt đi, cà vạt cũng được nới lỏng, tháo nút áo không được bèn giật một phát, nút áo rơi xuống sàn nhà phát ra một trận giòn vang, xương quai xanh của anh lộ ra dưới ánh đèn lờ mờ, còn áo trên thì trễ xuống.

Thần Dật vội đỡ Đường Văn Bác nên chưa phát hiện bộ dạng của anh lúc này, đang định ngửa bài với Tiểu Chí thì thấy đối phương đang gắt gao nhìn người đàn ông ở trên người cậu không rời mắt, Thần Dật tò mò nhìn xuống Đường Văn Bác, vừa nhìn xong Thần Dật thiếu chút nữa liền hộc máu.

Sau này tuyệt đối không cho Đường Văn Bác uống rượu nữa ———

"Ê! Ông có sao không?" Thần Dật nắm lấy tay Đường Văn Bác kéo lại, giúp anh sửa lại áo sơ mi, lại phát hiện nút áo đã bay đâu mất tiêu.

"Uống rượu... A Dật, chúng ta nhảy đi, đừng tưởng tôi là ông thầy cứng nhắc à nha, thật ra tôi cũng biết nhảy đó, Tango hay Rumba gì đó không làm khó được tôi đâu! Haha..." Anh muốn từ trên ghế salon đứng lên, Thần Dật nhanh chóng ôm lấy Đường Văn Bác.

"Tránh ra!" Thần Dật hướng bốn phía rống lên, quay đầu hướng Tiểu Chí nói "Tụi tao đi đây!"

"Mới uống có một ly mà đòi đi à?" Khương Tiểu Viễn bất mãn nói.


"Đi đi!" Tiểu Chí nhìn bộ dạng "Đứa nào cản tao tao chém!" của Thần Dật, vừa liếc mắt nhìn Đường Văn Bác đang lộn xộn trong ngực Thần Dật, có hơi ngượng ngùng quay mặt đi.

"Sao vậy? Tiểu Chí...?" Khương Tiểu Viễn lên tiếng nói.

Không để ý đến đám người kia, Thần Dật ôm Đường Văn Bác say đến rối mù ra khỏi quán bar, gió đêm lạnh giá khiến hai người tỉnh táo một chút.

"A Dật, lại đây nhảy..." Đường Văn Bác cả người gục trên người Thần Dật.

"Nhảy cái gì? Ông quậy còn chưa đủ hả?" Thần Dật lấy điện thoại ra gọi xe tới đón.

"A Dật không ngoan, dữ quá đi!" Đường Văn Bác cười một cái giựt lấy điện thoại của Thần Dật, trơ mắt nhìn điện thoại của mình bị Đường Văn Bác quăng ra giữa đường, ngay lúc đó có một chiếc xe đi ngang qua cán nát.

"Aizzzzzz, Đường Văn Bác! Ông, ông đúng là quỷ sứ của ông trời phái xuống phá tui mà!" Thần Dật cậu sao mà xui xẻo vậy nè, gặp một con quỷ, mà lại là một con quỷ già.

"Hahaha... tôi là quỷ, hahaha..." Đường Văn Bác tiếp tục lảm nhảm.

Không có biện pháp, Thần Dật chỉ có thể kêu taxi về nhà.

"Ê! Bác tài! Đừng đi mà, ê ê, trở lại!"

"Có lầm không vậy trời, đi có một nửa mà bỏ khách xuống giữ đường vậy đó hả!"

Thần Dật hướng chiếc xe taxi đã sớm chạy xa chửi đổng lên, cậu đúng là xui xẻo, điện thoại bị Đường Văn Bác gián tiếp làm hư, ngồi lên xe taxi thì Đường Văn Bác lại ói không ngừng, kết quả là chưa về đến nhà đã sớm bị tài xế tống cổ xuống xe.

Nói đi nói lại... Cảm giác như Đường Văn Bác mang tai họa vô tận đến cho mình...

Thần Dật bên này lo lắng làm sao để về nhà được, Đường Văn Bác bên kia lại say khướt, lôi lôi kéo kéo Thần Dật ở giữa đường.

"Không khí thật trong lành! Ban đêm thật tốt, A Dật, cậu ở đâu?... Chúng ta nhảy đê..."

"Ê ông già, ông không thể đứng yên một giây nào sao? Nhảy cái gì mà nhảy, trời ạ, taxi đâu hết rồi? Sao về nhà được đây, chẳng lẽ đi bộ?" Thần Dật ai thán một trận, bất đắc dĩ nhìn Đường Văn Bác lúc ẩn lúc hiện, ngã trái ngã phải.

"Nè, cẩn thận một chút!" Thấy Đường Văn Bác sắp té, Thần Dật nhanh chóng đỡ lấy anh.

"A Dật... tôi mệt quá à..." Anh mơ mơ màng màng nói, trực tiếp nằm trong lòng Thần Dật.


"Ông chú già! Tỉnh lại mau! Không được ngủ, chẳng lẽ ông muốn tui cõng về hả?" Thần Dật ai thán, dùng sức lắc lắc anh, Đường Văn Bác mới vừa rồi còn tràn đầy sinh khí, bây giờ cứ như con Kaola, ôm hắn không tha.

"Tôi không cần cậu cõng!" Đem Đường Văn Bác từ trên người mình thả xuống, Thần Dật sải bước đi về phía trước, lớn tiếng nói "Khỏi giả bộ ngủ, đi nhanh lên đi!"

Đường Văn Bác nằm trên mặt đất lăn ra ngủ, chốc lát sau, Thần Dật phải quay lại, đem anh cõng lên lưng, bộ dạng bực bội đi về nhà.

Khi về đến nhà, Thần Dật cảm giác mình như sắp chết đến nơi.

Không ngờ tới cậu cõng ông chú này đi bộ tận một tiếng đồng hồ mới về tới nhà.

Cũng chẳng thèm tắm, cậu chỉ muốn ngủ... quả thực mệt muốn điên luôn rồi.

Đem Đường Văn Bác hướng trên giường để xuống, Thần Dật cũng té xuống theo, hai người toàn thân mùi rượu cùng nằm trên giường ngủ thiếp đi.

Ngày hôm sau, Thần Dật tỉnh dậy, cảm giác được có người gục trên người cậu cũng không nghĩ nghiều, đem Đường Văn Bác đẩy ra rồi loạng choạng đi vào phòng tắm, sau khi tắm xong thì tâm trạng cũng đã bình tĩnh hơn nhiều.

"Ê ông chú, tỉnh chưa vậy? Giờ này mà còn ngủ à?" Thấy Đường Văn Bác không nhúc nhích, như một cái xác chết nằm trên giường, Thần Dật chọt chọt vài cái, anh giật mình, nhanh chóng co rút thành một chùm, phát ra âm thanh rên rỉ thống khổ.

"Sao thế?" Thần Dật đem anh trở mình, đưa tay sờ trán Đường Văn Bác, siêu nóng luôn.

"Không phải chứ, sốt rồi... Người bị bệnh phải là tui chứ, sao lại là ông, haizz!" Ngoài miệng mặc dù oán trách, Thần Dật vẫn nhanh chóng đem thuốc và nước đến.

"Đường Văn Bác, ông... không sao chứ?" Thần Dật đem anh đỡ lên, dựa lưng vào gối.

"A... Ừ..." Uống chút nước xong, Đường Văn Bác lấy lại được một chút ý thức, hữu khí vô lực nhìn Thần Dật "A Dật, đầu tôi đau quá, dạ dày cũng đau nữa." Anh ôm bụng nói.

"Dạ dày đau à?"

"Ừa." Đường Văn Bác gật đầu "Chắc là bệnh dạ dày của tôi tái phát, trong cặp tôi có thuốc, cậu lấy dùm tôi được không?"

"Gì mà bệnh lắm thế?" Oán trách một câu, Thần Dật lấy thuốc từ trong cặp ra đưa cho anh, nói "Đi, tui đưa ông đi bệnh viện."

Gọi tài xế chuẩn bị, Thần Dật giúp Đường Văn Bác thay đổi quần áo rồi đưa lên xe đi bệnh viện.

Sau khi làm thủ tục, Thần Dật đi đến phòng bệnh, lúc này Đường Văn Bác đang vào nước biển nên đã ngủ.

"Cái ông này... haiz..." Định nói gì nhưng lại thôi, chỉ có thể cười khổ, Thần Dật ngồi ở bên giường nhìn anh sắc mặt trắng bệch.

"Đáng lẽ hôm qua không nên cho ông uống rượu." Nhìn bộ dáng của Đường Văn Bác, Thần Dật có chút đau lòng, bất quá nghĩ đến người này ngày thường lịch sự thế này mà lại dám đi cắt tóc Tiểu Chí, Thần Dật không nhịn được lại cười lên, ông chú này đúng là khôn thật, mặc dù thường hay ngơ ngơ ngốc ngốc, nhưng cái gì cũng biết cả.

"Chú à... ông rốt cục đang nghĩ cái gì vậy?" Thần Dật đưa tay vuốt vuốt tóc anh, mái tóc ngắn ngủn như một con mèo đang xù lông, nhìn kỳ thì thật ra Đường Văn Bác ngũ quan cũng rất cân đối, là một người đàn ông rất dễ nhìn.

Thật ra thì... lớn lên cũng không tệ lắm...


Càng nhìn càng thuận mắt...

Lúc Thần Dật đang ngẩn người, đột nhiên điện thoại di động vang lên.

"Alo, chú Lý à, có chuyện gì vậy?"

"Ừ con biết rồi, nhất định phải đi bây giờ sao? Không đi có được không?"

"Rồi... vậy cũng được, biết rồi, con lập tức qua ngay đây."

Buổi chiều còn có công việc, Thần Dật cũng không thể đợi Đường Văn Bác tỉnh lại, cuối cùng vẫn là rời khỏi bệnh viện rồi chừng nào kết thúc công việc thì sẽ đến nữa.

Thần Dật vừa bước khỏi bệnh viện thì một chiếc xe màu đen dừng lại, từ trong xe bước ra một người đàn ông đeo kính mạ vàng, thoạt nhìn cẩn thận tỉ mỉ, nghiêm cẩn khiến người ta khó có thể tới gần.

Đầu đau như bom nổ, Đường Văn Bác thề, anh sẽ không bao giờ uống rượu nhiều như vậy nữa, không chỉ bị sốt mà còn bị đau bụng.

Rất nhanh đã đến trưa, anh mơ mơ màng màng tỉnh lại, anh chỉ nhớ buổi sáng được Thần Dật đưa tới bệnh viện, còn lại thì không nhớ gì hết.

"A Dật..." Không đeo mắt kiếng, chỉ thấy có ai đó ngồi bên cạnh giường mình, Đường Văn Bác tưởng là Thần Dật.

"A Dật là ai?" Thanh âm người kia như một chậu nước lạnh khiến cho Đường Văn Bác thanh tỉnh lại trong nháy mắt.

"Nhược, ra là cậu." Đường Văn Bác đưa tay lên đầu giường tìm kiếm, rốt cục cũng mò được mắt kính đeo lên, thấy rõ người ngồi bên cạnh anh.

"Uống rượu nhiều như vậy, vừa sốt nặng vừa đau bụng, cậu định làm gì hả?" Nhược khẽ cau mày nói "Vincent, chuyện này cũng người tên A Dật kia có liên quan à?"

"Tôi sẽ gọi cho dì..." Đường Văn Bác nhàn rỗi vuốt vuốt huyệt thái dương của mình.

Nhược bán tín bán nghi nhìn Đường Văn Bác nói "Chừng nào theo tôi về?"

"Không cần gíup, tôi tự mình đi về." Đường Văn Bác nhìn đầu giường, trống trơn, haiz, đói bụng quá.

"Cậu muốn giả ngu, tôi cũng chẳng có biện pháp ép cậu, giờ cậu suy nghĩ kĩ đi, điện thoại của tôi chắc cậu cũng biết rồi, suy nghĩ xong rồi thì gọi cho tôi, trong vòng 3 tháng nếu cậu không cho tôi câu trả lời thuyết phục, tôi sẽ về lại trụ sở, đến lúc đó..." Nhược dừng lại một chút, nhìn Đường Văn Bác nói "Sẽ có người tự động tới đón cậu."

Nhược áp sát vào Đường Văn Bác, thấp giọng nói "Người kia giờ đã thành boss, tôi biết vì sao cậu muốn ly dị với Lily, tôi nghĩ cậu cũng hiểu tình huống bây giờ, tôi chỉ phụng mệnh tới đây để chuyển lời nhắn cho cậu, Vincent, giờ cậu chỉ có hai lựa chọn, một là về, hai là trốn thật xa."

"Nhưng... cậu cũng biết đó, hắn sẽ không bỏ qua cho cậu đâu, bất quá cậu yên tâm, Lily giờ đã có một người chồng bảo vệ cô ấy, người kia sẽ không dám ra tay với Đường Lăng và cô ấy đâu, xem ra cậu cũng đã thay cô ta chọn một người đàn ông tốt."

Thở dài một tiếng, Nhược vỗ vỗ vai Đường Văn Bác "Tôi không thể giúp cậu nhiều, tự giải quyết cho tốt đi."

Sau khi nói xong, Nhược đem một bó hoa tươi đặt ở đầu giường, sau đó mở cửa phòng đi ra ngoài, lúc đóng cửa thì nghe được tiếng nói từ trong phòng vọng ra —– cám ơn.

Nhược cười khổ, cám ơn hắn làm gì? Hắn căn bản đã không giúp được gì cho Đường Văn Bác.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận