Siêu quậy nổi loạn

Gặp đối thủ - Các em muốn nhận hình phạt như thế nào đây? Bà hiệu trưởng tức giận nhìn tụi nó. Nó thừa biết thể nào việc hôm qua của cả lũ cũng sẽ bị phát hiện, bởi đơn giản, trường này có quy định điểm danh học sinh trong kí túc xá lúc bảy giờ tối. Bọn nó đều vắng mặt giờ đó. Các sinh viên còn lại thì vẫn ngoan ngoãn ở trong phòng. Hỏi làm sao không bị phát hiện được cơ chứ.
Nó bình thản nhún vai, ngồi phịch xuống chiếc ghế gần đó, đưa tay lên che miệng, ngáp dài : - Tùy cô.
- Em…Tôi còn chưa cho phép em ngồi, sao em dám…
- Chưa cho tức là sẽ cho phải không ạ ? – Nó cười ranh mãnh – vậy thì em ngồi trước có sao đâu.
- Em… – Bà hiệu trưởng chỉ trỏ, vẻ mặt rất tức giận.
- Được rồi, được rồi. Cô muốn phạt gì thì nó mau đi. Em không có thời gian – Nó khoát tay vẻ chán nản.
- Em cũng không có rảnh rỗi mà ngồi nói chuyện với cô thế này đâu – Nhiên ngồi xuống bên cạnh nó, thản nhiên rót trà uống.
- Các em…Các em quá lắm rồi. Lần này tôi sẽ mời phụ huynh các em tới.
- Cô cứ tự nhiên. Em không ý kiến. Mời bố mẹ nó ? Không vấn đề gì. Ba nó bận nhiều việc ở công ty, chắc chắn sẽ không đến. Mẹ nó rảnh hơn. Bà là nhà thiết kế thời trang nên công việc chưa đến mức bộn bề giống ba nó. Vậy nên chắc chắn, người đến họp là mẹ nó. Mà thế thì nó đương nhiên an tâm không chút lo sợ. Mẹ nó không những chẳng bao giờ ý kiến về những trò quậy của nó, lại còn dung túng cho nó là đằng khác. Mấy người còn lại cũng có vẻ ung dung chẳng kém. Toàn những kẻ gan to bằng trời, lại đã quá quen với cảnh giáo viên yêu cầu cha mẹ đến rồi. Hay nói cách khác, hầu như tuần nào cũng có một lần ba hoặc mẹ họ phải đến họp. Song mấy vị phụ huynh này toàn là những người bận trăm công ngàn việc, hiếm lắm mới thấy có mặt một buổi. Mà dù là quậy tung trời nhưng thành tích học tập của bọn nó lại cao ngất, thành ra ba mẹ cũng an tâm phần nào. - Vậy các em đợi đó. Tôi sẽ mời bố mẹ của tất cả các em tới. Nhất thiết không thể để yên thế này được. - Thế bọn em về được chưa?
Nhiên gác chân lên thành ghế, vẻ chán nản hỏi. Bà hiệu trưởng cũng thấy chẳng có lí do gì giữ bọn nó ở đây nữa nên gật đầu:
- Được, cho các em về kí túc xá.
- Về kí túc xá á ? – nó mở tròn mắt rồi lại ra vẻ nghĩ ngợi – Có nên không nhỉ? Em nghĩ mình đi chơi xả stress tốt hơn cô à. Tạm biệt cô thân yêu, moahh, hê hê hê.
- Các em…các em đứng lại mau…
Nó kéo ngay tay Nhiên lỉnh mất, để lại bà cô đang nổi giận đùng đùng đằng sau lưng. Nhưng chỉ là nói thế thôi chứ đến giờ nghỉ trưa rồi, còn đi chơi cái gì nữa? Về ngủ một giấc cho khỏe, thừa hơi đâu mà ở đó chơi với bà cô già khó tính kia chứ.
* * * - Oáp…
Nó vừa đi vừa đưa tay che miệng, ngáp một cái rõ…vô duyên =.=. Mấy giờ rồi nhỉ? Đồng hồ đâu hả trời? Ai dám động đến cái đồng hồ “thân yêu” của nó đây? Để xem nào, não bộ của nó bắt đầu hoạt động, và chợt nhớ ra, mới sáng này nó đã “xử đẹp” một “em” đồng hồ rồi. Chậc, thảo nào…
Lười nhác lục tìm trong túi xách, mãi mới thấy cái Iphone thân yêu. Vừa liếc nhìn giờ, nó liền tá hỏa. Gì đây ? Gần bốn giờ rồi. Chiều nay nó hẹn hai rưỡi đi chơi với nhóm “Hiện thân của ác quỷ” của mình. Chết, chết thật rồi. Nó trễ hẹn thế này liệu có ai băm nó ra luôn không nhỉ. Híc, dám khẳng định 100% là có đấy. Nó vội vã nhảy bổ đến bên tủ quần áo. Lục tung tất cả lên mới tìm thấy cái váy màu trắng tinh rất dễ thương. Nó mỉm cười quay đầu lại và… “Cốp”
Ai da, lộn bên rồi =.=. Bên đó là cánh cửa tủ mà. Bên kia mới là chỗ có thể đi =)). Cuống quá hóa lẩn thẩn rồi =)). Sau một hồi “vật lộn” với bộ quần áo, nó mới mặc xong được. Bởi đơn giản bộ quần áo này mặc hơi phức tạp, thắt lưng rồi buộc dây lằng nhằng. Nó hình như còn chưa mặc bộ này bao giờ. Ngắm mình thêm 15 phút nữa. Nhìn lên đồng hồ, nó cuống cuồng chạy ra ngoài với tốc độ tên bắn khi thấy cái đồng hồ đã chỉ 4 giờ 20 phút. “Cạch”
Khẽ vặn tay nắm cửa mà cánh cửa không hề nhúc nhích, nó thử lại, đẩy mạnh hơn, vẫn không có dấu hiệu gì. Nó toát mồ hôi. Cánh cửa mắc dịch, cả ngươi cũng muốn bắt nạt ta. Chuyện quái gì đây ?
- Tạm thời em ở trong đó một ngày đi!

Hả? Hình như vừa rồi là giọng nói đáng ghét của bà cô Thanh. Bà này đang đứng ngoài cửa à? Tính làm gì đây?
- Vì hành vi của các em. Cả bốn em sẽ bị nhốt trong phòng mình một tháng, ăn riêng, học riêng. Sẽ có giáo viên riêng kèm. Sinh hoạt bình thường, yên tâm. - Cô đừng có đùa, mở cửa cho em đi!
- Tôi không đùa. Nếu như ra ngoài các em vẫn tiếp tục quậy phá trong trường, chúng tôi sẽ xử lí mạnh tay hơn.
Đùa, ở trong phòng một tháng nó chịu sao nổi. Một ngày ngồi yên trong phòng nó đã khó chịu lắm rồi. - Thế nhé! Tôi đi thông báo với mấy bạn kia.
- Ơ, cô ơi. Dù gì cũng phải mở cửa cho em đã chứ! Híc, bà ấy đi rồi. Gì thế này? Cái trường măc dịch. Đường đường là một siêu quậy đình đám, tại sao nó lại phải chịu cảnh “cầm tù” thế này? Nước mắt lưng tròng, nó đau khổ ngồi co ro trong góc tường. Oa, đối với nó, việc một ngày không được đặt chân ra khỏi nhà là một việc vô cùng đáng ghét, đáng ghét nhất thế gian này luôn. Đang đập đầu vào…chân =.=, nó chợt nghe tiếng cánh cửa phòng nó mở.
- Du, làm sao thế ? A! Là Nhiên. Không đúng. Cửa khóa rồi, sao Nhiên vào được. Nó ngước gương mặt đầm đìa nước…mũi lên ==”. Là Nhiên thật. - Sao…sao…cậu vào được thế ? - Cậu quên lần trước tớ đã từng đánh cắp chìa khóa rồi à? Tớ đã cẩn thận đem đi đánh mấy chùm của tất cả cá phòng trong trường, phòng khi có việc cần đến. Ai ngờ giờ cần dùng thật.
- Hi hi. Nhiên thân yêu. Cậu đáng yêu quá!
Nó nhảy cẫng lên, ôm trầm lấy Nhiên, làm Nhiên giật mình, đẩy nó ra. Lừ mắt nhìn nó một cái, Nhiên quay nhanh ra cửa: - Thôi, quá khích cũng vừa thôi cô nương ạ. Mau đi “giải thoát” cho hai người còn lại.
- Ê, chờ tớ với – Nó vội vã chạy theo rồi như sực nhớ ra điều gì, nó quay ngoắt 180 độ lại – Khóa cửa phòng vào đi nhiên. Như thế mấy bà giáo đi qua cũng không chú ý.
- Được rồi. Này – nhiên rút chiếc chìa khóa phòng nó ra khỏi chùm – Cậu cầm luôn đi. Như thế tiện hơn nhiều.
- OK, vậy càng tốt. Khóa cửa phòng xong, cả hai đi với điệu bộ…lén lút qua chỗ hai người còn lại để tiến hành kế hoạch “vượt ngục”. Và tất nhiên, với kinh nghiệm của những siêu quậy đình đám trong ngôi trường cũ của mình. cả lũ đã tiến hành kế hoahcj một cách thành công.
Sau khi ăn uống, đập phá cả buổi chiều với “tổng thiệt hại” của mỗi người không dưới một triệu, tất cả yên vị trở về trường, vẫn là cách quen thuộc mọi lần : Trèo tường.
- Ê nhóc, có cần giúp đỡ không?
Hắn cười khẩy, vẻ chế giễu.
“Phừng”
Ngọn lửa bốc cao nghi ngút, khói tỏa đầy trời bắt ngồn từ…đầu nó. Có người dám coi thường nó? Quả là một nỗi nhục không để đâu cho hết.
- Cám ơn, tôi tự làm được.
Nó tức khí hất cánh tay đang chìa ra của hắn, tự mình bám vào tường, trèo dẫn lên. Vừa mới ngồi được lên trên bức tường, giọng bà hiệu trưởng vang lên làm nó suýt chút là ngã lộn cổ xuống dưới.
- Tình hình của cháu Lâm Ngọc Du ở đây rất không tốt. Chúng tôi hi vọng có sự phối hợp của gia đình để rèn lại cháu. - Chúng tôi sẽ cố hết sức. Cô cần gì cứ nói – Một giọng nam trầm ấm.
Khoan, cái giọng này nghe quen quen. Hình như là…ba nó. Sao lần này đến gặp bà hiệu trưởng khó tính lại là ba nó? Không may rồi, chắc gặp đúng lúc ba nó rãnh quá.

Nghe tiếng chưa được bao lâu, dáng người cao ráo của ba nó đã xuất hiện. Và lẽ dĩ nhiên, hành động bây giờ của nó đều lọt hết vào mắt ông. Ông cau mày nhìn cô con gái rồi lại nhìn sang lũ tiểu quỷ xung quanh. - Ngọc Du! - Dạ…ba… – Nó méo mặt cười. - Thế này là thế nào? - Thế nào là sao hả ba? – Nó giả ngây.
- Đừng giả vờ nữa. Còn càng này càng không coi ai ra gì – Giọng nói ba nó đã có phần tức giận – Bà nghĩ ở đây con lại có đồng minh rồi phải không? Nếu vậy, ba sẽ tiếp tục chuyển trường cho con.
- Dạ???
Đùa. Nó vừa chuyển đến đây, còn chưa kịp thích nghi mà. lại chuyển là sao nữa? Ba ơi ba, ba còn định chuyển con đến mấy lần nữa.
- Kìa chủ tịch Lâm, mong ông đừng nóng. Xin hãy tin tưởng vào chúng tôi. Chúng tôi sẽ tìm cách giáo huấn lại mấy học sinh này.
Bà hiệu trưởng có vẻ không muốn mất uy tín trường mình nên tìm cách xoa dịu ba nó. - Được. Vậy xin nhờ cả vào cô – Quắc mắt sang nó – Còn con, liệu hồn đấy. Cứ tình trạng thế này là không yên với ba đâu. - Mời ông đi hướng này, chúng ta sẽ cùng bàn bạc kế hoạch với các phụ huynh khác.
- Vâng, mời cô.
Nhìn bóng dáng hai người bước về phía phòng hội đồng, nó nuốt nước bọt cái “ực”. Họ đang tính kế gì đây?
- Sao các em ra được khỏi phòng?
Liếc mắt sang bên trái, nó lập tức thấy bà giáo Thanh đang đưa đôi mắt “xẹt tia lửa” về phía tụi nó. Không phải chứ, hôm nay xui xẻo đến thế là cùng. hết người nọ lại đến người kia giáo huấn nó. Hôm nay có phải ngày 13 đâu cơ chứ.
- Dạ, không, tụi em…
Nó lắp bắp nói không nên lời. Bà giáo lườm cả lũ một cái, bưpcs đến bên cạnh nó :
- Lâm Ngọc Du, em trèo xuống!
- Dạ. - Nhanh, tôi không có nhiều thời gian cho em.
- Cô Thanh, sao giờ này cô còn ở đây. Cuộc họp bắt đầu rồi.
Tiếng bà hiệu trưởng vang lên đã giúp nó thoát khỏi nanh vuốt của bà giáo chủ nhiệm.
- À vâng, tôi sẽ đến ngay – Bà giáo Thanh mỉm cười, nói với hiệu trưởng, xong lại quay sang đe dọa tụi nó – Các em đợi đấy. Đang bị phạt mà dám tự ý phá bỏ hình phạt. Tôi không để yên thế đâu.
* * *
- Sao cơ? Đi dã ngoại ạ?

Nó đứng bật dậy, vẻ mặt giống như không – thể – nào – tin – nổi khi nghe từ miệng giáo viên chủ nhiệm của mình, rằng tuần tới sẽ cho cả lớp đi dã ngoại.
- Sao? Em không thích hả?
- Dạ đâu có. Nhưng em cứ tưởng… Cứ tưởng lần này sẽ lãnh phạt nặng chứ. Tại sao lại thành ra được nghỉ ngơi thế này? Không ổn, chắc chắn là không ổn. - Em tưởng gì? Bà giáo vẫn không buông tha. Nó đành thở dài, ngồi xuống: - Dạ không có gì.
- Vậy được rồi. Chúng ta quyết định thế nhé! Thứ bảy tuần này sẽ bắt đầu đi. nghỉ một tuần, các em chuản bị đi.
Cả lớp có vẻ háo hức. Riêng bốn đứa vẫn đang rời vào trầm tư. Không cần nói các bạn cũng biết bốn người là ai rồi phải không ạ? Tất cả đang rất nghi ngờ. Rõ ràng lỗi vừa rồi của tụi nó có thể nói là không nhẹ, vậy mà lại chẳng hề hấn gì. Trong khi các phụ huynh đều đã được mời đến rồi. Liệu có gì bất ổn ở đây không nhỉ? Trên bục giảng, giáo viên chủ nhiệm Thanh đang nhìn chằm chằm vào biểu hiện của tụi nó. Thực ra lần này, việc tổ chức ấy cũng chẳng có gì đặc biệt, chỉ là…
Tua lại đoạn họp giữa phụ huynh và giáo viên một chút…
- Tôi thấy chúng ta vẫn chưa thực sự hiểu tâm tư của các em ấy. Nếu hiểu, có lẽ sẽ dễ dàng uốn nắn các em ấy hơn một chút – Giọng bà hiệu trưởng đều đều.
- Vậy cô định làm thế nào?- Một vị phụ huynh lên tiếng.
- Mọi người nghĩ tổ chức một biểu dã ngoại giữa giáo viên, phụ huynh và các học sinh thì thế nào. Chúng ta phải thể hiện, mình là những người tâm lí với giới trẻ. cần phải làm sao để kéo gần khoảng cách giữa các giáo viên và học sinh, phụ huynh với học sinh lại. Như vậy, chắc chắn sẽ bảo ban được các em ấy.
- Tôi thấy ý này cũng khá hay. Cứ quyết định vậy đi.
————————————————–
Trở lại với hiện tại. Cả lũ vẫn không tài nào lí giải nổi hành động lần này của mấy bà giáo. Thôi kệ, cũng chẳng có vấn đề gì. Mặc mấy bà ấy định làm gì. cứ đi chơi cho vui đã. Nó quay qua Nhiên, thấy nhỏ vẫn đang đăm chiêu:
- Ê Nhiên, cậu nghĩ gì thế? - Tớ đang nghĩ liệu lần này có gì bất ổn hay không? - Ôi, kệ nó đi, chẳng có vấn đề gì đâu. Thoải mái chút đi bạn thân yêu.
- Ừ. Có lẽ tớ lo xa rồi – Nhiên cười – Một buổi dã ngoại thì có thể làm gì được chứ?
- Thế thì chúng ta chuẩn bị một chút đi. Dã ngoại một tuần, cũng tốt để xả stress đấy.
- Ừm.
* * *
9 giờ sáng thứ bảy…
- Còn thiếu ai không?
Bà giáo Thanh cầm tờ giấy điểm danh.
- Còn thiếu bạn Lâm Ngọc Du thưa cô.
Hắn hét lên, đảo mắt xung quanh, vẫn không thấy nó. chắc lại ngủ quên rồi.
- Vậy các em đi gọi bạn ấy, mau lên, chúng ta đã xuất phát trễ nữa tiếng rồi.

- Dạ. Hắn lập tức chạy như bay về phía phòng nó. Kiệt và Nhiên cũng đi theo, bởi đơn giản, dám chắc một điều, một mình hắn không thể gọi nó dậy. Lôi nó ra khỏi giường được thì đúng là một kì tích. Híc.
“Cộc cộc” Hắn đưa tay lên gõ cửa. Không gian vẫn yên lặng. Gõ thêm vài lần nữa, vẫn không thấy phản ứng gì. hắn tức khi giơ chân lên và…
“Rầm”
Cánh cửa phòng nó đổ ầm xuống. Kiểu này phải thay cửa mới rồi, haizzz. - Cậu làm gì thế?
Nhiên mở to mắt nhìn hắn. Hắn nhún vai bình thản.
- Gọi mãi nhóc này không dậy, phải làm thế thôi. Tôi không thích đợi chờ.
- Nhưng mình có chìa khóa mà – Nhiên lắc lắc chiếc chìa khóa phòng nó trong tay. - Tưởng lần trước cậu đưa cho Du rồi – Hắn nghệt mặt ra.
- Mình có hai chiếc.
Ặc. Nhiên đúng là ác độc mà. Sao không nói sớm? Thật tội nghiệp cho các chân của hắn. Đau quá!
Hắn chán nản bước chân vào phòng nó. Vừa liếc mắt nhìn vào, hắn đơ ngay tức khắc, miệng há hốc, chôn chân một chỗ. Kiệt thấy vậy cũng chạy vào theo và lại…rơi vào tình trạng y hệt hắn. Phòng ngủ của nó…là đây hả? sao bừa bộn đến độ vượt xa phòng của cont rai thế này? À mà không, phải nói là ổ chuột cũng phải chào thua mới đúng. Oh my god! Chỉ có mỗi Nhiên là giữ được bình tĩnh. Nhỏ khéo léo lách mình qua các “chướng ngại vật” bày la liệt dưới nền nhà. Hít một hơi thật sâu, ghé miệng sát vào tai nó, Nhiên bắt đầu…hét:
- Duuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuu…
- Á! Có chuyện gì, chuyện gì thế? Hỏa hoạn hay khủng bố?
Nó bật dây, hét ầm lên, tiếng có lẽ chỉ thua Nhiên một chút. Hai anh chàng kia bấy giờ mới hoàn hồn. Nhiên đứng bên cạnh nó thì méo mặt. Nó vẫn đang ngủ mơ à? Cái gì mà hỏa hoạn? Lại còn khủng bố nữa. Xem ra giấc mơ vừa rồi của nó không mấy đẹp đẽ thì phải.
- Du, chúng ta phải xuất phát rồi. – Nhiên trầm giọng, vẻ mặt đe dọa.
- Hả??? Xuất phát??? Chúng ta đi đâu??? – Trên mặt nó đầy dấu chấm hỏi to đùng.
- Hôm nay chúng ta đi dã ngoại. – Nhiên mất kiên nhẫn, hét ầm lên.
Nó khổ sở, bịt chặt tai, vẻ mặt nhăn nhó: - Rồi rồi, đã nhớ. Cậu làm ơn đừng hét như thế nữa.
Nhiên cười tinh nghịch, quay đi:
- Vậy cậu nhanh lên. Cho cậu 5 phút. Tớ sẽ đứng ngoài đợi.
Nói rồi nhỏ kéo hai tên còn đang há hốc mồm đứng ở cửa vì tiếng hét của hai cô bạn ra ngoài, đóng cửa cái “rầm”. Nó giật mình, vội vã lao như tên bắn vào nhà vệ sinh. Chậc, có vẻ như là hôm nay tác phong của nó cũng nhanh ha. chưa đầy năm phút đã thấy nó quần áo chỉnh tề bước ra. Nhiên gật đầu, kéo tay nó, tươi cười:
- Đi thôi!
Cả lũ hăm hở kéo nhau lên xe. Sau khi điểm danh cẩn thận, vị giáo viên gật đầu, gấp cuốn sổ lại, ra hiệu cho bác tài xế cho xe chạy. Vậy là cuộc hành trình bắt đầu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui