Siêu quậy nổi loạn

* * *
Trên đường đi… “Cốp”
- Ai da!
Nó ôm cái trán tội nghiệp vừa bị đập vào thành ghế đằng trước. Liếc xéo cái tên đắng sau một cái, nó hừ lạnh:
- Cậu làm cái trò gì đấy? Tôi thù oán gì với cậu?
- Xin lỗi, tôi chỉ “lỡ tay” đẩy cậu một cái thôi mà. – Hắn nhe răng cười. – Tại xe phanh gấp thôi, đâu phải do tôi.
- Cậu cố ý thì có.
- Tôi đã nói không là không.
- Tôi bảo có. - Không có.
Nó nghiến răng, vớ đại mấy cái vỏ bánh vừa ăn, vo tròn, ném vào mặt hắn. Hắn không chịu thua, bèn với tay lấy lên, ném trả nó. Cả hai cứ tiếp tục như vậy cho đến khi…
- Hai em làm trò gì vậy? Xuống xe nhanh, đến nơi rồi.
Tiếng cô giáo trẻ vang lên làm cả hai đứa giật mình quay ra. Hay thật, tất cả đều xuống xe cả rồi, chỉ còn lại mỗi hai đứa chúng nó. Đây gọi là đánh nhau quên trời đất trăng sao luôn.
- Dạ, em xuống đây ạ – Nó đỏ mặt lí nhí.
- Dạ, em biết rồi. – Mặt hắn cũng đỏ không kém.
Đặt chân xuống xe, nó há hốc mồm. Trường nó cũng thật biết cách chọn địa điểm. Đẹp quá! Thơ mộng quá!. AAAAAAA, nghỉ một tuần ở đây cũng không tồi.

- Du, lại đầy giúp bọn tớ đi.
Một cô bạn vẫy tay gọi nó. Đám bạn ấy đang chuẩn bị nấu cái gì đó. Oh my god! Nó kém nhất cái khoản nấu nướng. Ở nhà có bao giờ nó đặt chân xuống bếp đâu mà…
- Cần mình giúp gì à?
Nó hỏi tất nhiên là theo phép lịch sự. Cô bạn gật đầu.
- Bọn mình chuẩn bị nấu chè ấy mà. Mọi thứ chuẩn bị hết từ trước rồi. cũng đã cho hết vào nồi rồi. Chỉ cần bạn ở đầy trông. Đợi một lát nữa cho đỗ xanh vào, rồi cho đường vào. Bọn mình đi chuẩn bị các món khác. Bạn trông giùm nhé!
- Được, cái này không thành vấn đề. – Nó cười hí hửng.
Cô bạn cũng những người bên cạnh vội vã chạy qua chỗ khác, tất bật chuẩn bị món ăn. Nó ngồi xuống bên cái bếp, cầm đôi đũa đợi chờ.
…Một lát sau…
- Có lẽ được rồi. Cho đỗ vào thôi.
Nó hăm hở ôm bát đỗ. Cho bao nhiều nhỉ? Thôi kệ, cho hết. Cả đường nữa. Không lẽ cho hết cả túi vào. Không được, nhiều thế đổ vô nồi ngọt quá. Nhưng nó cũng không biết cho thế nào. Kệ, đổ bừa đi. Nó cắt cái túi, từ từ đổ đường vào.
- Du!
Nhiên từ đâu chạy tới, gọi bất ngờ làm nó giật mình và thế là…
“Ục”. Cả túi đường rơi vào nồi chè. Nó tròn xoe mắt nhìn. Cô bạn nhờ nó trông vừa nãy cũng vừa quay trở lại, và đang tròng mắt không kém gì nó. Tiêu rồi. cả một nồi chè to bự nấu cho cả lớp đã vì nó mà hỏng bét. Kiểu này có người xé xác rồi.
- Cậu…cậu…cậu…cậu làm gì thế này?
Cô bạn kia lắp bắp, chỉ tay vào nồi chè đang sôi ùng ục đầy đường. Nó gãi đầu, vẻ hối lỗi:

- Xin lỗi, tại…mình không cẩn thận…nên…Vậy giờ tính sao đây. - Bỏ đi.
- Hả? Cho thêm nước chắc là được mà. Bỏ đi vậy phí lắm.
- Chúng ta hết nguyên liệu rồi. - Vậy…vậy…
- Thôi cậu đổ đi. – Cô bạn lắc đầu bất lực.
- Vậy được. Nó hăm hở xông vào, nhấc cái nồi lên. Nhưng xem ra sức nặng của cái nồi này không nhỏ tí nào. Và thế là…
- Á! Cái gì vậy.
Nước sóng ra ngoài bắn vào tay một cô bạn đứng cạnh. Nó hốt hoảng vội vã chạy lại gần, định hỏi thăm. - Ai làm cái trò này?
Cô bạn kia giận run người, hét ầm lên. Nó lí nhí, cười cầu hòa:
- Là…là tớ…
Lửa giận trong lòng cô bạn bốc cao ngùn ngụt.
- Cậu làm cái trò gì vậy hả? Muốn gì?
- Tôi…tôi…tôi không cố ý mà. Với lại, cậu không định đi rửa qua nước lạnh sao. Nhỡ lát có bị phồng rộp lên thì sao?
Ngớ người ra vài phút, cô bạn kia bất chợt hét lên rồi chạy vụt đi:
- Á! Chết rồi!

Nó nhìn theo cái dáng cô bạn ấy mà ôm bụng cười nghiệng ngả. Vừa rồi dáng vẻ hùng hỗ cỡ đó mà giờ thì… - Lâm Ngọc Du, cậu đùa đủ chưa?
Cô bạn nhờ nó trông nồi chè lúc này đang bốc hỏa nhìn nó. Nó giật mình cười hì hì:
- Thôi mà, đừng giận thế chứ.
- Vậy mau đổ cái này đi. Bọn tớ lấy nồi nấu thứ khác. - Được.
Lần này nó cẩn thận lót tay, nhấc nồi lên. Rất may là đã êm xuôi trót lọt. Nó quay lại nhìn cô bạn kia cười:
- vậy còn cần tớ giúp gì nữa không?
- Thôi khỏi! – Cô bạn ấy vội vã xua tay, vẻ mặt hoảng hốt. – Cậu giúp thế được rồi, nghỉ ngơi đi. - Nhưng tớ đã giúp được gì đâu. – Nó nghệt mặt ra.
- À, cũng không còn việc gì nữa đâu. Thế ổn rồi.
Nó cũng không nói nhiều nữa, chán nản ngồi tựa đầu bên gốc cây, mắt lim dim. Oáp! Buồn ngủ rồi. nghỉ ngơi một lát chắc cũng chẳng vấn đề gì. Đôi mắt nó dần nhắm lại, từ từ chìm vào giấc ngủ. Gương mặt nó lúc này trông rất hiền, lại đáng yêu vô cùng, khiến người ta muốn cắn một cái vào đôi má bầu bĩnh kia.
Thả mình trong giấc mộng, nó không hề chú ý gì đến xung quanh. Không hề biết rằng, có hai ánh mắt đang nhìn nó, rất trìu mến.
Kiệt nhẹ nhàng lại gần, ngồi xuống bên cạnh, mỉm cười ngắm gương mặt say ngủ của nó. Từ đằng xa, hắn nhìn thấy vậy, cũng lập tức xông vào, ngồi phía bên kia. Hai tên bắt đầu trừng mắt nhìn nhau, vẻ rất khó chịu.
- Ưm…
Nó khẽ ngọ nguậy, có vẻ tư thế không được thoải mái. Cả hắn và Kiệt đều giật mình. hai cánh tay đưa ra, muốn giúp nó tựa đầu vào vai mình. Hai đôi mắt lại mở to lên, nhìn nhau như muôn ăn tươi nuốt sống đối phương. Không ai chịu nhường ai. Cái đầu nó bắt đầu ngọ nguậy, ngả dần về phía Kiệt. Cậu vui mừng nơi lỏng bàn tay, lập tức đầu nó đã ngả vào vai hắn. Nhìn Kiệt với ánh mắt đắc thắng, hắn đút tay vào túi áo. Kiệt tức giận trong lòng, nhưng nhìn khuôn mặt nó, lại không nỡ đẩy lại, sợ làm nó thức giấc. Thế là, hai tên con trai bắt đầu ngồi đấu…võ mắt =.=. Không biết hai tên đó đấu đến bao nhiêu lâu nữa. Không thấy mỏi mắt tí nào à _ _”?
- Các em, chúng ta chuẩn bị ăn cơm thôi. Tiếng một giáo viên vang lên làm hai tên kia sực tỉnh.
- Du, dậy đi! Kiệt nhẹ nhàng lay vai nó. - Ưm…
Nó không mở mắt, chỉ khẽ ngọ nguậy. Thôi xong. Nhớ ra rồi. Một đặc điểm của nó là đã ngủ thì rất khó để gọi dậy. Không lẽ giờ lại hét vào tai nó? Cũng không ổn cho lắm. Nếu hét ở đây e là lại thành tâm điểm chú ý của mọi người mất =.=. Cả hai tên còn đang do dự không biết nên làm thế nào thì…
- A, mùi gì thơm vậy?

Nó nhổm dậy, dụi dụi mắt, nhìn y hệt con mèo nhỏ còn đang ngái ngủ ~^.^~.
- Oa, có cơm rồi sao? Đói quá!
Nó tỉnh ngủ hẳn, nhảy chân sáo về phía đang bày đồ ăn. Còn lại hai tên kia ngẩn ngơ một lúc. Rồi mới thở dài, bước theo nó. Nó đúng là cái đồ vô tâm, chỉ biết ăn với ngủ (sao nghe giống con pig ế nhờ >....<. Sao bây giờ đáng sợ thế này? T_T Hắn đập tay lên trán cái “bốp”. Hắn bực quá hóa lẩn thẩn rồi >..<.
- Nói…nói gì? – Nó bắt đầu thấy run.
- Kể lại mọi chuyện cho tôi. Từ lúc cậu bắt đầu vào trong hang cùng tên thầy giáo đó. Có những việc gì, kể lại hết.
- Sao tôi phải nói với cậu? – Nó chu mỏ lên, vẻ không bằng lòng. – Còn nữa, thầy ấy tên Minh, đừng có gọi là “tên thầy giáo đó”.
“Phừng”. Xong rồi, xong rồi! Lâm Ngọc Du ơi là Lâm Ngọc Du! Không nói thì thôi, vừa nói xong, ngọn lửa trong lòng hắn đã bốc cao ngùn ngụt. Câu này của nó chẳng khác gì đổ thêm dầu vào lửa. Hắn đang…ghen với thầy Minh mà ~^o^~. Nó lại tỏ vẻ bênh vực nữa, chẳng phải là càng làm hắn thêm bực sao.
- Cậu thích tên đó à? – Giọng hắn bực bội vang lên.
- Hả??? – Nó nhất thời không tiêu hóa nổi câu hắn vừa nói. - Tôi hỏi cậu thích cái tên 6thaayf tên Minh gì đó hả? – Hắn đột nhiên gắt lên.
Nó giật mình. Mắt đã ngân ngấn nước. - Sao…sao lại quát tôi? Tôi…có…làm gì đâu. Nó nấc nghẹn, mắt ai oán nhìn hắn. Hắn hành động kì quặc quá! - Tôi…tôi xin lỗi! Nhìn những giọt nước mắt lăn dài trên má nó, hắn giật mình, vội vã xin lỗi, cũng nới lỏng bàn tay đang nắm cổ tay nó ra. nó ngồi thụp xuống đất, chẳng những không nín mà còn khóc to hơn.
- Cậu…sao…sao…thế? Tôi…tôi…tôi…tôi…đâu có…làm gì đâu. Nín đi!
Hắn bối rối cực độ, chẳng biết nên làm thế nào. Nó vẫn ngồi im, chẳng nói gì, chỉ khóc như thế. Hắn thở dài và cúi xuống…hôn lên môi nó ^O^. Nó ngỡ ngàng, quên cả khóc, mắt cứ trân trân lên nhìn hắn (_ _”). Gì chứ có ai hôn như nó không vậy? Nhận ra nó đã ngừng khóc, hắn mới chịu buông ra. Còn nó giờ mới hoàn hồn, chỉ tay vào mặt hắn:
- Cậu…cậu…cậu…cậu làm trò gì thế?
- Tôi hả? – Hắn cười vẻ ranh mãnh. – Tại cậu không chịu nín mà.
- AAAAAAA!!! Đồ chết tiệt! Cái đồ lợi dụng! Đồ…
Nò gào ầm lên, vò đầu bứt tóc vẻ vô cùng bực bội. Hắn lại đừng bên cười rất tươi, có vẻ rất vui =.=, cũng quên luôn dò hỏi vụ của nó với thầy Minh rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận