Siêu quậy nổi loạn

- Cái gì, lôi kéo học sinh nổi loạn á? Hà Yên mở to mắt, hét toáng lên khi nghe yêu cầu của nó. Nó ngoáy ngoáy lỗi tai càu nhàu:
- Việc gì cũng phải nói nhỏ chút chứ. - Thôi được rồi, thì nói nhỏ. Cậu làm cái trò gì mà lại ra yêu cầu thi thố lạ vậy hả?
- Có gì đây. Điều này cũng thể hiện sức hút của hai nhóm chúng ta mà. Ai thu hút được nhiều học sinh nổi loạn theo phe mình thì thắng. Có vậy thôi.
- Cậu không thể ra yêu cầu nghiêm túc hơn chút à? – Hà Yên ngồi phịch xuống ghế, lừ mắt với nó.
- Xin lỗi. Có lỗi khoản này may ra tôi làm được. – Nó cười hì hì vẻ bất đắc dĩ. – Với lại đây có yêu cầu nào đối với người ra đề đâu. - Thôi được rồi, tôi chịu cậu. Thế thì cứ vậy đi. Hà Yên đành miễn cưỡng chấp nhận. Nó cười tươi rói.
- À mà này, đã lôi kéo là phải quậy ra trò. Bên nào không làm loạn nổi thì cũng coi như thua cuộc.
- Được, tôi biết rồi. Cuộc đàm phán kết thúc. Nó hí ha hí hửng lon ton ra ngoài, ôm trầm lấy kẻ đang đứng ở cửa:
- Được rồi. Lần này chúng ta chiếm ưu thế rồi!
Hắn cười:
- Thế nào? Lần này sẽ gỡ lại được bàn thua lần trước chứ?

- Được được, lần này nhất định không làm anh thất vọng.
- Em nhớ đó.
Nó gật đầu, mặt đỏ bừng. Nó vẫn chưa quen với cái cách xưng hô anh em ngọt xớt này >.<, vẫn cảm thấy có chút… kì kì. Nhưng ai bảo giờ nó là bạn gái hắn chứ ^o^. Dù sao thì nó vẫn không bao giờ hối hận vì quyết định này. Mặc dù lúc nhận lời, trong lòng vẫn còn đang đấu tranh tư tưởng nhưng càng ở bên hắn, nó càng nhận ra rõ tình cảm của mình. Có lẽ nó thích hắn thật rồi ~^o^
~ - Vậy em tính tiến hành kế hoạch lần này sao đây?
- Đương nhiên là dùng mĩ nhân kế rồi ~^o^
~ Hắn lừ mắt nhìn nó. Nó cười hì hì, vẻ nghịch ngợm:
- Em chỉ “bán” nụ cười thôi, không có lăng nhăng đâu mà anh sợ. - Ai sợ chứ? Làm gì có ai gan to mà dám tranh giành em với anh. Cho dù có thì hắn cũng không đủ trình độ. Đẹp trai như anh mấy ai bằng.
“Phụt”. Nó đang cầm chai nước trong tay hắn uống, vừa nghe câu của hắn liền lập tức… tống hết nước vừa đưa vào miệng ra ngoài. Và xui xẻo thay, cái người phải hứng chỗ nước ấy không phải ai khác chính là cái tên đang tự sướng rất kiêu ngọa trước mặt nó.
- Hê hê, xin lỗi anh, em… - Emlàm cái gì vậy hả? – Hắn hét ầm lên.
- Em không có cố ý. – Nó nhắm tịt mắt lại, hoảng sợ. - Em… thật là không có ý tứ gì hết. Nhìn cái áo của anh này!
- Em xin lỗi rồi mà. Ai bảo anh tự sướng cho lắm vào. – Nó lẽ lưỡi trêu ngươi.
- Em… – Hắn tức tối nhìn nó rồi bất chợt cười rất ranh mãnh. – Không cần biết, em phải đền. - Đền gì? – Nó lùi ra sau cảnh giác.
- Đền cái này!
- A! Tiếng hét của nó bị hắn nuốt trọn, dùng miệng mình bịt miệng nó lại >.<. A, ngại chết mất! Sao hắn công khai quá vậy? Người ta nhìn thấy xấu hổ chết.
- Hai người có vẻ hạnh phúc nhỉ?
Một tiếng nói thanh trong vang lên, mang chút gì đó đau khổ. Nó vội vàng đẩy hắn ra, ngượng ngập: - Nhiên!

- Quan tâm tôi làm gì? – Nhiên lạnh nhạt. – Hai người cứ việc chìm trong thế giới hạnh phúc của mình. Cứ kệ tôi chìm trong đau khổ của tôi.
- Nhiên… – Hắn cũng ngập ngừng muốn nói gì đó.
- Cậu luôn luôn như vậy, Lâm ạ. Rõ ràng hiểu tình cảm của tôi mà vẫn thờ ơ như không. Tại sao cậu không chấp nhận tôi. Tôi có gì thua kém cô ấy. Tôi thậm chí còn là người lớn lên từ nhỏ với cậu kia mà. Hoặc không thì tại sao không dập tắt hi vọng của tôi từ trước, để tôi nuôi hi vọng đến tận bây giờ? Cậu làm như vậy là rất ác có biết không? Vậy nên… – Nhiên hít mọt hơi, vẻ hạ quyết tâm. – … tôi sẽ không để yên cho hai người. Nhiên lạnh lùng bước đi. Lần này thì nó hiểu rồi. Nó đã hiểu thái độ trước đây của cô ấy với mình là vì sao. Những lời vừa rồi của Nhiên quá ràng, đến một kẻ ngốc nghếch trong tình yêu như nó cũng dễ dàng hiểu được. Vừa khuất tầm mắt nó và hắn, Nhiên đưa tay quệt mạnh dòng nước mắt lăn dài trên má. Rõ ràng nhỏ vẫn yêu quý nó, rõ ràng là vẫn muốn làm bạn với nó, nhưng nhìn cảnh tình cảm của nó và hắn, nhỏ lại không chịu nổi. Cái gọi là tình yêu cao thượng, nhỏ không làm nổi. Cái đó chỉ là dối mình dối người. Khi bạn nhìn thấy người mình yêu tay trong tay hạnh phúc bên người khác,bạn có thực sự cảm thấy hạnh phúc không? Cái gì mà chỉ cần người mình yêu hạnh phúc thì bản thân mình cũng hạnh phúc? Giả dối cả. Trừ khi bạn không hoàn toàn yêu người đó thật lòng, hoặc không thì cũng là tự mình lừa mình mà thôi. Không thể làm nổi. Nhỏ không làm nổi điều đó.
Đằng kia, nó cũng thẫn thờ nhìn theo bóng Nhiên. Nó nên làm sao đây? Tại sao tình bạn và tình yêu, nó chỉ có thể chọn một?
Hắn nhẹ nhàng ôm trầm lấy nó, dịu dàng:
- Đừng nhìn nữa. Em không có lỗi gì đâu. Đừng cảm thấy tội lỗi. Tình yêu không có tội, nó cũng không thể ép buộc. Suốt đời suốt kiếp này anh chỉ yêu mình em thôi!
Nó khẽ cười, tựa đầu vào bờ ngực hắn. Hắn cũng cười vẻ nghịch ngợm:
- Vừa rồi em nói sẽ dùng mĩ nhân kế đúng không? Vậy thì… anh cũng dùng mĩ nam kế nhé! - A! Em không cho. Anh mà dám là em sẽ giết anh.
- Anh cứ làm vậy đó. Anh đang giúp em mà.
- Đò đáng ghét! Không cần anh giúp. Em tự lo được.
Hắn cười, nó cũng cười theo. Tiếng cười giòn hòa tan trong gió, xua đi không khí trầm mặc vừa rồi. Tất cả rồi sẽ qua. Sau cơn mưa, trời lại sáng, và có thể, sẽ xuất hiện… bảy sắc cầu vồng. - Vậy chúng ta làm thế nào? Kiệt gõ gõ tay lên bàn, nhẹ giọng hỏi nó. Nó xoa xoa cằm, vẻ tập trung suy nghĩ. - Tớ vẫn chưa nghĩ đến vấn đề này.

Kiệt suýt té xỉu. Chính nó là người ra yêu cầu thách đấu lần này mà lại chưa nghĩ đến cách ứng phó. Thật là hết nói nổi.
- Vậy chúng ta quảng cáo đi. – Thầy Minh mỉm cười nhìn nó.
- Quảng cáo? Như thế nào vậy? – Nó tròn xoe mắt hỏi, nhìn rất đáng yêu.
- Chúng ta phát tờ rơi đi… – Hắn im lặng nãy giờ cuối cùng cũng đã lên tiếng.
- Phát tờ rơi? Có ổn không? Nhiều học sinh nhìn thấy tờ rơi còn vứt thẳng tay, chẳng cần quan tâm đến nội dung bên trong ấy chứ. – Nó lanh chanh chen vào.
- Anh chưa nói hết. – Hắn lườm xéo nó một cái. – Tất nhiên phát tờ rơi phải kèm theo vài lời nói dễ nghe, đặc biệt là… một nụ cười tỏa nắng. - Oa. Nói đi nói lại vẫn là dùng mĩ nam kế của anh hả?
- Ừ, vậy em có cao kiến gì không?
- Em…
Nó muốn kiếm cách gì đó hay hơn nói lại nhưng không nghĩ ra >..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận