Siêu quậy nổi loạn

- Hai người này…làm gì ở đây vậy?
Tiếng hét thất thanh của một cô gái vang lên. Nó mệt mỏi mở mắt. Ồ, trời sáng rồi sao? Nhanh thật, vậy là đã qua một đêm rồi.
Có anh bên em, thời gian sao trôi nhanh quá…
Có anh bên em, giấc ngủ như bình yên hơn…
Có anh bên em, em sẽ tưởng chừng như có cả thế giới…
- À, tôi…
- Hai người…hai người cả đêm ở lại đây sao? – Cô bạn kia mắt tròn mắt dẹt.
- Tại…

- Cũng gan quá nhỉ?
- Ở với nhau trong phòng tập cả đêm à? Liệu xảy ra chuyện gì chưa vậy?
- Ha ha, không có mới lạ đấy. Trốn vào đây ở cùng nhau à? -…
Nhưng tiếng xì xào bàn tán vang lên. Nó nóng mặt, xấu hổ vô cùng. Nhưng một mình nó không đấu lại đám người kia. Quay mặt sang, thấy hắn vẫn đang ngủ, còn đang ôm rất chặt nó nữa chứ. Nó hất vai hắn, gọi:
- Này, dậy đi, rắc rối rồi! Im lặng…
- Dậy đi, dậy đi! – Nó lay mạnh hơn. Vẫn im lặng…
- Cậu có dậy không thì bảo? Nó tức giận đẩy mạnh hắn và…

“Rầm”. Cả người hắn đổ xuống sàn trong khi mắt vẫn đang nhắm.Nó hốt hoảng đưa tay sờ lên trán hắn. Nóng quá! Thì ra không phải hắn ngủ, mà là…ngất rồi.
- Cậu ăn cháo đi. Nó cười, đưa bát cháo cho hắn. Hắn ngước mắt nhìn lên, rồi lập tức cúi mặt xuống, nhắm mắt lại, giọng lạnh lùng:
- Tôi mệt! Bón cho tôi đi!
“Phừng”. Ngọn lửa bực mình bốc lên. Được lắm, được lắm! Hoàng Thiên Lâm, cậu rất giỏi bắt nạt người khác. Nhưng lần này nó nợ hắn. Hắn ốm đến mức này cũng là vì nó. Nhẫn nhịn một chút. Nó không thể đối xử tệ bạc với người đã giúp đỡ mình được.
Nở một nụ cười tươi tắn. mặc dù vẫn hơi méo mó, nó dịu giọng:
- Được.
Nó múc một thìa cháo lớn, đưa thẳng vào miệng hắn. Hắn bỗng nhăn mặt:
- Cậu không biết thổi cho nguội bớt sao?
“Phừng”. Ngọn lửa càng lúc càng bốc cao. Hừm. Nhịn, phải nhìn, cố nhịn đi Lâm Ngọc Du. Nó đưa từng thìa cháo lên miệng, thổi cho nguội rồi bón cho hắn. Nhìn cái mặt hắn hí hửng thấy ghét chưa kìa >...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận