Si tình làm sao mà thành

Lúc anh vừa dứt lời, thời gian dường như đã ngừng lại.
 
Tô Trĩ Yểu vẫn đang vùi mặt trong lòng anh nhưng tiếng khóc đã dừng lại, âm thanh nức nở cũng dừng theo. Cả người cô không chút nhúc nhích, vẫn giữ nguyên tư thế ban đầu.
 
Giọng nói ấm áp, ngọt ngào mà cô thích nhất rơi vào tai Tô Trĩ Yểu như bị ù đi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Cô đang xuất hiện ảo giác sao?
 
Tô Trĩ Yểu ngừng thở, nhanh chóng rời khỏi lồng ngực anh, quay mặt đi ngồi thẳng lại như cũ. Cô cầm chiếc đĩa nhỏ màu vàng trên bàn trà lên, ngơ ngác ăn một miếng bánh su kem, nhẹ nhàng nhấm nháp.
 
Đầu óc cô mông lung nhưng trái tim lại thành thật đập mạnh mẽ.
 
Cô nhất thời không thể xác định được là bản thân đã nghe lầm hay là do trước khi anh về nhà đã uống rượu nên không tỉnh táo.
Cô muốn chờ anh nói lại lần nữa nhưng đến tận lúc cô ăn xong bánh su kem vẫn không thấy người kia lên tiếng.
Không khí lúc này vừa quỷ dị vừa vi diệu, vô cùng yên tĩnh.
Cuối cùng Tô Trĩ Yểu cũng nhớ rõ bản thân đang ở đâu, đang làm gì, điều này khiến cô cảm thấy thật mất mặt. Thế mà cô lại vì một tiếng gọi bé cưng của anh mà khóc sướt mướt thành như vậy.
Cô cũng không biết bản thân nên phản ứng như thế nào, chỉ có thể tiếp tục che dấu nguyên nhân thật sự khiến mình khóc, đổ lỗi cho vì bị tình cảm giả dối của người thân làm tổn thương.
Cô chậm chạp quay người lại, hoàn toàn không còn dáng vẻ hỗn loạn như vừa rồi mà vô cùng lịch sự, ủy khuất đưa chiếc đĩa nhỏ trống không cho anh: "Hạ Tư Dữ, bánh su kem này ngon quá, tôi muốn ăn nữa."

Sau đó cô lại bắt đầu nghẹn ngào, nước mắt dường như lại sắp sửa rơi xuống.
"Làm phiền anh cho thêm một tách Panama nữa..."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lông mi của cô vừa dày vừa dài, vẫn còn vương nước mắt, đôi mắt ẩm ướt càng trở nên long lanh trong suốt hơn trước. Lúc cô khóc quả thật như nhéo người khác một cái thật đau, lúc giả vờ lại trông rất nhẹ nhàng.
Quả thật tương xứng với câu nói kia, cô ấy không giết người phóng hỏa, cô ấy bị oan.
Da mặt cô gái nhỏ quá mỏng nên Hạ Tư Dữ cũng không vạch trần cô, chỉ cười không đáp. Anh cầm lấy chiếc đĩa không đưa cho người làm bên cạnh, sau đó bảo người báo nhà ăn làm thêm mấy phần bánh su kem mà cô thích rồi mang đến biệt thự.
Không bao lâu sau, người làm đưa một tách Panama tới. Tô Trĩ Yểu tránh ánh mắt của anh, ngoan ngoãn ngồi trên ghế sô pha, hai tay cầm tách cà phê, nhẹ nhàng thổi.
Vừa nãy cô khóc nhiều quá, lúc Tô Trĩ Yểu cầm lấy tách cà phê cảm nhận được hơi ấm toả ra thì mới bắt đầu tỉnh táo lại. Cô cúi đầu mím nhẹ môi, thi thoảng lại sụt sịt một cái.
Đột nhiên bàn tay xương khớp rõ ràng xuất hiện trước mặt Tô Trĩ Yểu. Cô còn chưa kịp phản ứng lại, đầu ngón tay Hạ Tư Dữ đã đặt dưới mí mắt cô, nhẹ nhàng lau đi giọt nước mắt còn đọng lại.
Tô Trĩ Yểu hoảng hốt, lập tức quay đầu lại.
Mắt anh đang nhìn thẳng về phía cô, đôi mắt kia vẫn sâu thẳm như trước, cũng không biết là giống như mặt hồ lạnh lẽo vào ban đêm hay giống với mặt biển lúc sáng sớm. Chung quy vẫn không thể nhìn rõ nhưng lại không quá khó hiểu.
Tô Trĩ Yểu như bị nhốt trong ánh nhìn chăm chú của anh vậy, đầu óc trở nên trống rỗng.
Cô thở ra, không dám tiếp tục suy nghĩ thêm về hành động vừa rồi của anh, bày ra dáng vẻ hết sức thoải mái rồi chuyển đề tài: "Buổi chiều hôm nay anh Tông Ngạn có tới."
Hạ Tư Dữ khẽ nâng mi mắt, nhàn nhạt đáp lại: "Em có nhiều anh trai như vậy sao?"
Phản ứng này của anh khiến Tô Trĩ Yểu rất kinh ngạc.
"Anh ta đến lấy... rượu thuốc." Cô không trả lời câu hỏi của anh. Không biết vì sao Tô Trĩ Yểu lại cảm thấy chột dạ, giọng nói cũng thấp đi.
"Vậy sao."
"Ừm. Bởi vì tối hôm qua ở bến tàu bị truy kích nên bị thương. Nhưng mà cũng may hành động đêm qua thành công." Tô Trĩ Yểu ngoan ngoãn nói rõ hết những gì mình biết cho anh nghe: "Anh ta còn nói buổi tối hôm trước đối phương có mang súng theo nên không thể hành động được, vất vả anh phải giữ chân bọn họ lâu như vậy."
Anh không chút để ý đáp: "Biết."

"Anh giữ chân bọn họ lại như thế nào vậy?" Tô Trĩ Yểu rất muốn biết đêm đó sau khi cô rời đi, anh ở cảng Victoria đã xảy ra chuyện gì.
Hạ Tư Dữ dựa vào lưng ghế sô pha, nhìn thẳng vào đôi mắt ngập tràn sự tò mò của cô, tùy ý trả lời: "Gọi thêm chút rượu."
Anh không nhanh không chậm hút một điếu xì gà, sau đó vẫn thấy đôi mắt đầy mong chờ của cô gái nhỏ đang nhìn anh chằm chằm.
Hạ Tư Dữ cong môi, quyết định sẽ thỏa mãn ý nguyện của cô, nói tiếp: "Lúc trở về thì phát hiện, có con mèo hư lại chiếm giường của tôi."
Đôi mắt phía đối diện khẽ chớp chớp vài cái, Tô Trĩ Yểu trở lại vị trí cũ, cố gắng ngồi thật thẳng lưng.
"Hai lần." Anh không chút để ý tiếp tục bổ sung.
Tô Trĩ Yểu ngây người mất một lúc. Quả nhiên, anh còn nhớ rất rõ. Một lúc lâu sau cô mới lên tiếng, giọng nói như muốn hộc máu: "Tôi nhớ lại hình như chính anh là người nhất quyết muốn ôm tôi, không chịu buông tôi ra trước."
Thấy cô không chút che đậy nói thẳng ra như vậy, Hạ Tư Dữ hạ chân xuống, cơ thể nghiêng về phía trước, nhẹ nhàng gạt tàn ở đầu điếu xì gà lên gạt tàn: "Chính bản thân nằm ở trên giường của tôi mà em còn mong chờ tôi đè nén được dục vọng sao."
Khuỷu tay của anh chống lên chân, cúi người giữa làn khói mờ ảo, tiến lại gần mặt cô: "Cô Tô, tôi là đàn ông, hơn nữa thân thể cực kỳ khỏe mạnh."
Dù sao cũng chỉ là cô gái mới hai mươi tuổi, còn rất ngây thơ, Tô Trĩ Yểu nghe vậy lại thấy rất xấu hổ, gương mặt của anh gần ngay trong gang tấc khiến hai gò má của cô ửng hồng, lắp bắp phản bác: "Đó là vì tôi chờ mệt quá. Không phải anh cũng có thể... cũng có thể đánh thức tôi dậy sao?"
"Lúc đó tôi say quá rồi." Anh tự nhiên đáp lại.
Nói bậy.
Tô Trĩ Yểu thầm nói: "Rõ ràng là còn nhớ rõ như vậy."
"Vốn không phải thế." Hạ Tư Dữ đột nhiên nổi lên tâm tư muốn trêu đùa cô: "Nhưng em cố ý để lại quần áo lại nhắc nhở, khiến tôi khó có thể quên được."
Tô Trĩ Yểu bị anh dọa sợ: "Tôi..."
Cô muốn phản bác lại lời anh nói nhưng mãi một lúc lâu sau vẫn không thể nghĩ ra lý do gì. Tô Trĩ Yểu ôm tâm tình cá chết lưới rách, oán giận nói: "Chính vì muốn anh không thể chống chế được bản thân.”
Hạ Tư Dữ nghe những lời cô nói, chỉ cười nhẹ.

"Để cái gì lại?"
Tô Trĩ Yểu dời tầm mắt đi, không nhìn vào anh, âm thanh lo lắng yếu ớt đáp lại: "Lại đùa giỡn tôi."
"Thật không?" Đôi mắt anh tựa tiếu phi tiếu, không nhanh không chậm hỏi: "Đùa giỡn như thế nào?"
Tô Trĩ Yểu hờn giận: "Anh không quên thì hỏi làm gì?"
Hạ Tư Dữ nhẹ nhàng đáp lại: "Chứng cứ ở đâu? Không có chứng cứ thì tôi hoàn toàn có thể phủ nhận."
Tô Trĩ Yểu không thể phản kháng, nghe anh nói vậy liền để tách cà phê xuống, trừng mắt nhìn anh: "Anh gọi tôi là bé cưng."
Cô nói xong vẫn không thấy anh đáp lại, chỉ chậm rãi hút xì gà làm cô càng ủy khuất hơn: "Vừa nãy anh mới nói xong. Chẳng lẽ còn muốn tôi học ngữ điệu của anh nói ra sao?"
Hạ Tư Dữ nhìn cô, môi mỏng khẽ mở ra, âm thanh nhẹ nhàng vang lên sau làn khói mờ, giống y như giọng nói đêm hôm đó: "Bé cưng."
Trong phút chốc, Tô Trĩ Yểu cảm thấy trái tim mình như ngừng đập.
Ở dưới ánh nhìn mơ màng của cô, Hạ Tư Dữ cúi đầu, áp sát vào mặt cô, giọng nói càng rõ ràng hơn: "Bé cưng."
Xương sống của cô như bị điện giật lan truyền khắp toàn thân, tứ chi Tô Trĩ Yểu như bị cố định lại, không thể cử động, giống như đã lạc vào cõi thần tiên hư vô vậy.
Hạ Tư Dữ cong môi, cúi đầu thấp hơn nữa, môi mỏng ghé sát vào tai cô, thấp giọng gọi cô: "Bé cưng..."
Giọng nói của anh đem lại một loại cảm giác như bị mê hoặc.
Từng lỗ chân lông nơi vành tai của Tô Trĩ Yểu đều run rẩy theo, cả người cô mềm nhũn. Thậm chí cô còn không thể ngồi vững trên ghế sô pha, ngã người đặt mông xuống thảm trải sàn.
Cả lỗ tai của cô đều đỏ ửng, ánh mắt mông lung, ngây người ngồi đó. Giống như chú mèo con sau khi bị doạ sợ bắt đầu giương nanh múa vuốt.
Hạ Tư Dữ chậm rãi ngồi thẳng dậy, dựa vào ghế sô pha, cười nhẹ hỏi: "Vừa lòng chưa?"
Tô Trĩ Yểu không nói, như bị ép phải phục tùng vậy. Cô hạ mắt xuống, không ầm ĩ, vô cùng yên tĩnh.
"Từ nay trở đi tôi sẽ ở Bắc Kinh." Thấy cô ngoan ngoãn như vậy, Hạ Tư Dữ không trêu cô nữa, hỏi lại: "Cô muốn tiếp tục ở lại đây hay muốn quay về với tôi?"
"Quay về..." Tô Trĩ Yểu nhỏ giọng nói.
Cô muốn luyện đàn thật tốt, chuẩn bị cho cuộc thi piano Quốc tế Salzburg.
.....
Ở cảng Victoria ba ngày, sau khi Tô Trĩ Yểu quay trở lại Bắc Kinh, tin đồn càng truyền đi mạnh mẽ hơn.

Vả lại, cô còn đi theo Hạ Tư Dữ trở về.
Những người ngày xưa theo đuổi thích tiếng đàn của cô bây giờ đều bo bo giữ mình, nóng lòng muốn phủi sạch mọi quan hệ với cô, chỉ sợ đụng tới Hạ Tư Dữ.
Tô Trĩ Yểu cũng không muốn làm rõ, cũng không nhất thiết phải làm rõ. Cũng không phải cô chỉ mới phát hiện tình cảm giả dối trong cái vòng luẩn quẩn này. Trước kia cô còn diễn một chút, hiện tại ngay cả chút kiên nhẫn diễn trò cũng không có. Nhân dịp này, giảm bớt mấy cuộc xã giao vô dụng kia.
Sau khi Tô Bách biết cô an toàn trở về Bắc Kinh, cũng bớt chút thời gian đến gặp cô nhưng lại bị Tô Trĩ Yểu chặn ngoài cửa.
"Yểu  Yểu." Tô Bách gõ cửa nhưng không có ai đáp lại, ông chỉ có thể lấy điện thoại gọi.
Tô Trĩ Yểu nghe máy, cách một cánh cửa nghe điện thoại của ông, lạnh nhạt mở miệng nói: "Còn sống."
"Yểu  Yểu, ba ngày này cha đã nghĩ rất nhiều cách, thật sự..." Tô Bách gấp gáp nói: "Cậum ta có làm gì con không?"
"Rất tốt. So với việc ở chung với ông thì còn tốt hơn."
Tô Bách nghe thấy giọng điệu hờn dỗi của cô. Ba ngày qua ông thật sự không thể ngủ yên, cũng thật sự rất bất lực, chỉ có thể mở to mắt thừa nhận, hèn mọn dỗ dành cô: "Là do cha không tốt, không nghĩ tới ngài Hạ cũng ở đó. Yểu  Yểu ngoan, về với cha được không."
"Không phiền ông lo lắng."
Ở trong lòng Tô Trĩ Yểu, ông đã hoàn toàn trở thành cha của một người khác. Đoạn tình cảm cha con này cô đã không còn chút lưu luyến, hung tàn nói: "Ông không cần phải đến chỗ tôi nữa. Nếu ông còn tới, tôi sẽ đi gặp Hạ Tư Dữ."
Dứt lời, Tô Trĩ Yểu liền cúp máy.
Bên ngoài lại vang lên tiếng gõ cửa cũng âm thanh gọi ầm ĩ của Tô Bách. Tô Trĩ Yểu giả câm giả điếc, đi đến phòng khách ngồi xuống sô pha. Nhị Yểu lập tức nhảy qua, ngoan ngoãn nằm trên đùi cô.
Tô Trĩ Yểu xoa cái đầu mềm mại của nó, nghĩ chờ Tô Bách rời đi sẽ mang nó về chỗ Hạ Tư Dữ. Mấy ngày nay để Nhị Yểu ở trên tầng hai sẽ tiện nuôi nấng hơn.
Nhưng điện thoại lại tiếp tục rung lên, là Tô Bách cố gắng gọi cho cô.
Tô Trĩ Yểu không chút phản ứng.
Cô cụp mắt xuống, thất thần vuốt ve Nhị Yểu, cái được cái không.
Người ở trong vũng lầy, thật sự có thể nhìn thấy rất nhiều thứ.
Âm thanh ngoài cửa và di động đều  yên lặng trở lại, không đến hai phút, tiếng rung của điện thoại lại đánh vỡ sự yên tĩnh.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận