Si tình làm sao mà thành

Người đàn ông trước mặt cô chậm rãi mỉm cười khiến tim Tô Trĩ Yểu đập thình thịch, cô lắp bắp nói: "Không, không phải là tôi đấy chứ?”
 
“Chắc là em.”
 
Hạ Tư Dữ có vẻ thong thả: “Dù sao thì cô gái bị tôi giam cầm cũng chỉ có mình em thôi.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Giam cầm?
 
Tô Trĩ Yểu chớp mắt như lọt vào mây mù.
 
Cô chợt nhớ lại phản ứng kỳ lạ lúc chiều của Trình Giác, lúc ấy cô còn không hiểu tại sao anh ta lại muốn cứu cô về Bắc Kinh. Suy nghĩ của cô chợt lóe lên, cô vội vàng lục tung gối tìm điện thoại di động, những cuộc gọi nhỡ và tin nhắn chưa đọc ập đến với cô như sóng triều.
 
Tô Trĩ Yểu trợn tròn mắt.
 
“Không muốn báo rằng em đã an toàn à?” Hạ Tư Dữ hờ hững nói, trong giọng nói lại mang mấy phần trêu tức nửa thật nửa giả.
 
Cơ thể Tô Trĩ Yểu lập tức cứng đờ.
 
Báo đã an toàn thì không khác gì là nói với họ rằng cô và Hạ Tư Dữ thân thiết đến mức nào, thân đến mức cô có thể thoải mái sống trong nhà anh. Sau đó là hiệu ứng cánh bướm, tội ác tiếp cận Hạ Tư Dữ có mục đích của cô cũng sẽ được công khai.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Không báo an toàn đâu, chết cũng không báo.
 
“Không, không cần đâu.” Cô ngập ngừng.
 
Hạ Tư Dữ co chân lên, chống khuỷu tay lên ghế sofa, chống trán bằng hai tay, làm tư thế lười biếng hỏi: “Ở nhà tôi có thoải mái không?”
 
Tô Trĩ Yểu ngơ ngác gật đầu.
 
Anh chậm rãi nói thêm: “Nhà ở Phạm Tỉ.”
 
“...”
 
Dưới cái nhìn ngơ ngác của Tô Trĩ Yểu, Hạ Tư Dữ khéo léo chạm vào môi dưới của mình: “Có thoải mái hơn sống ở tầng cao nhất không?”
 
Tô Trĩ Yểu hoảng hốt, sự sợ hãi sau khi sự việc bại lộ hoàn toàn lộ rõ ​​trong đôi mắt sâu thẳm của anh.
 
Không biết anh chỉ biết cô có nhà nhưng không ở hay cô muốn chen vào nhà anh, hoặc là anh đã đoán được mọi chuyện.
 
Tình huống thứ hai thật đáng sợ.
 
Suy nghĩ của Tô Trĩ Yểu hỗn loạn, bờ môi run rẩy, gắng gượng chống chế: “Cha tôi mua căn nhà đó, tôi bỏ nhà đi, không muốn tiêu tiền của ông ấy nữa nên không ở trong đó… “
 
Hạ Tư Dữ vẫn giữ tư thế lười biếng như cũ, đôi mắt dài dưới cặp kính gọng vàng mỉm cười nhàn nhạt nhìn cô, nốt ruồi rất mờ ở khóe mắt toát ra vẻ nguy hiểm.
 
“Không ai yêu thương tôi cả…” Tô Trĩ Yểu hơi nức nở, ôm một chiếc gối đầu vào lòng rồi vùi mặt vào đó: “Tôi tới khu Hồng Kông là muốn xem trong lòng ông ấy còn đứa con gái này như tôi không.”

 
Cô giả vờ khóc rồi lặng lẽ liếc mắt xem phản ứng của anh, khẽ giật nhẹ tay áo anh: “Anh đừng tức giận nhé…”
 
Hạ Tư Dữ cụp mắt, liếc nhìn bàn tay trắng nõn mềm mại của cô gái nhỏ đang đặt trên ống tay áo anh, không để lộ sắc mặt gì: “Ngày mai còn muốn về Bắc Kinh không?”
 
Tô Trĩ Yểu bỗng lắc đầu: “Không muốn.”
 
“Thế nên.” Hạ Tư Dữ hơi ngừng lại, mặt mày điềm nhiên không tỏ thái độ, chỉ lười biếng nói: “Có muốn đợi mấy ngày nữa không?”
 
Tô Trĩ Yểu lặng lẽ hít một hơi sâu.
 
Sau đó dùng ánh mắt tội nghiệp nhìn sang: “Muốn…”
 
Tối hôm đó, Tô Trĩ Yểu trằn trọc trên giường, không tài nào hiểu được sao mọi chuyện lại thành ra thế này.
 
Một giây trước, tâm trạng cô còn đang rối bời vì cơn say của anh và tỏ thái độ hờ hững lạnh lùng với anh. Vậy mà đột nhiên tình thế xoay chuyển, cô lại phải chủ động làm nũng nhượng bộ chịu thua với anh.
 
Rõ ràng anh chẳng làm gì hết.
 
Nhưng lại như nắm mọi thứ trong tay…
 
Cổ tay phải của cô phải dưỡng thương mấy ngày nên không thể tập đàn. Khó mà có thể quay lại Bắc Kinh nên Nhị Yểu cũng được giao cho Tiểu Nhung tạm thời chăm sóc. Tô Trĩ Yểu không có gì bận rộn nên ngủ thẳng tới giữa trưa hôm sau rồi mới chậm rãi rời giường.
 
Lúc đấy Hạ Tư Dữ đã có mặt tại trụ sở công ty từ lâu.
 
Qua tuần thứ hai của tháng hai, thời tiết có xu hướng ấm lên. 
 
Tô Trĩ Yểu buồn chán nằm trên chiếc ghế mây trong sân. Nắng chiều sưởi ấm làn da, trong bầu không khí ấm áp, Tô Trĩ Yểu dần dần buồn ngủ, cũng vô tình ngủ quên.
 
Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, trong sân mơ hồ có động tĩnh.
 
Giữa sự yên lặng mơ hồ, dường như nghe thấy có tiếng quản gia ra ngoài đón khách. Một lúc sau, bọn họ tiến vào biệt thự, lúc đi ngang qua cô có âm thanh sột soạt do giày dẫm lên cỏ.
 
Dường như họ hơi dừng lại, nhỏ giọng nói chuyện.
 
“Cứ nằm ngủ như thế sao?” Trong lời nói của người đàn ông mang ý cười.
 
Quản gia trả lời: “Cô Tô nằm ở đây tắm nắng đã ngủ được một lúc rồi, có cần gọi cô ấy dậy không ạ?”
 
Người đàn ông như đang thưởng thức dáng vẻ ngủ say của cô, mấy giây sau là tiếng cười khẽ vang lên: “Không cần, đắp chăn mỏng cho cô ấy là được, sợ lát nữa trời âm u.”
 
Quản gia đáp vâng.
 
Những âm thanh mơ hồ bên tai từ từ đi xa.
 
Nhiệt độ dường như có sức nặng, Tô Trĩ Yểu ngủ rất say, lông mi nặng trĩu, cảm giác như bị ánh nắng chiếu vào mí mắt khiến cô không thể mở mắt ra, cô ngủ rất lâu trong trạng thái gần như hôn mê. Khi nhiệt độ hạ xuống, mí mắt cô cảm thấy lạnh lẽo khiến Tô Trĩ Yểu tỉnh giấc.
 

Mê mang một chút, đầu óc hỗn loạn dần ổn định.
 
Thì ra trời âm u.
 
Tô Trĩ Yểu ngọt ngào ngáp một cái, duỗi tay ra, duỗi nửa người, nhìn thấy Chu Tông Ngạn đi ngang qua hồ cá ra khỏi biệt thự.
 
Anh ta mặc một chiếc áo khoác màu đen, lịch lãm và đẹp trai. Khi cười có để lại lúm nhỏ bên môi, giống như lần đầu gặp nhau, đôi mắt của anh ta hoàn toàn khác với ánh mắt của Hạ Tư Dữ, mang đến cho người ta cảm giác ấm áp và trìu mến.
 
Chu Tông Ngạn cũng thấy cô, anh ta cười rồi bước đến gần: “Dậy rồi sao?”
 
Tô Trĩ Yểu còn đang ngái ngủ, đến khi anh ta tới trước mặt mới hồi hồn, lập tức kéo tấm chăn mỏng đang đắp xuống rồi đứng dậy: “Sir Chu.”
 
Âm cuối của cô cũng chứa đầy sự nhẹ nhàng khi vừa mới thức dậy.
 
Chu Tông Ngạn cười nói: “Đã bảo rồi, chỉ có cấp dưới mới gọi tôi như thế thôi.”
 
Tô Trĩ Yểu nhớ tới lần trước anh ta từng nói gọi anh Tông Ngạn là được. Anh ta và cô cũng có quen biết, Tô Trĩ Yểu nghĩ ngợi rồi không khách khí nữa, mỉm cười gọi: “Anh Tông Ngạn.”
 
Chu Tông Ngạn khẽ nheo mắt lại.
 
Giọng nói ấm áp, ngọt ngào của cô gái khiến anh ta rơi vào hồi ức trong giây lát.
 
“Hạ Tư Dữ không có ở đây đâu.” Cô lại nhẹ nhàng nói.
 
Chu Tông Ngạn không nghĩ nữa, thản nhiên cười như không có chuyện gì xảy ra và nhấc bình rượu nhỏ trong tay lên, nói đùa: “Không tìm anh ấy, tôi tới đây để trộm ít rượu thuốc.”
 
Khi đang nói chuyện, Tô Trĩ Yểu nhận thấy những vết bầm tím nửa kín nửa lộ dưới cổ áo khoác dựng đứng, lan rộng khắp vai và cổ anh ta.
 
“Bị thương do đêm hôm đó sao?” Tô Trĩ Yểu giật mình.
 
Chu Tông Ngạn vẫn mỉm cười, chỉ nói là va chạm nhẹ không đáng ngại. Là cảnh sát thì như thế là chuyện rất bình thường.
 
Mặc dù đây là công việc của anh ta nhưng đáy lòng Tô Trĩ Yểu vẫn cảm thấy ấy náy: “Thật ngại quá anh Tông Ngạn, đã làm gián đoạn buổi hẹn hò của anh và bạn gái rồi, mà anh còn bị thương nữa.”
 
“Bạn gái?” Chu Tông Ngạn thắc mắc.
 
Tô Trĩ Yểu gật đầu: “Hạ Tư Dữ nói anh với bạn gái đang đón lễ tình nhân ở Trung tâm Quốc tế Cửu Long.”
 
Chu Tông Ngạn gián tiếp cảm nhận được có người đang giễu cợt mình, anh ta tức giận cười lớn: “Chỉ là một buổi hẹn qua mắt người nhà thôi, may là cô gọi điện kịp thời, nếu không tôi cũng thật sự không ngồi nổi nữa."
 
Tô Trĩ Yểu bị dáng vẻ đau đầu của anh ta làm bật cười.
 
Cô nhân cơ hội hỏi: “Tối hôm đó các anh làm gì vậy, hình như anh ấy uống rất nhiều rượu.”
 

“Anh ấy không nói gì với cô à?”
 
“Không…”
 
Tô Trĩ Yểu thở dài, vừa bất lực vừa phẫn nộ: “Lúc tỉnh ngủ anh ấy cứ như mất trí nhớ vậy.”
 
Chu Tông Ngạn nghi ngờ: “Không phải chứ?”
 
“Thật đó, thậm chí anh ấy còn chẳng nhớ rõ chính mình…” Tô Trĩ Yểu ngừng nói, suýt thì mạo hiểm làm lộ bí mật nhỏ của mình.
 
Nhìn thấy khóe mắt cô hiện lên một chút ửng hồng ngượng ngùng, Chu Tông Ngạn đoán được đêm đó đã xảy ra chuyện gì, cúi đầu cười nói: “Em gái à, anh ấy uống một chai rượu trắng của Nga mà vẫn có thể bắn trúng điểm 10 mà không cần ngắm đấy, em coi thường anh ấy quá rồi.”
 
Tô Trĩ Yểu nhíu mày: “Nhưng anh ấy say thật mà.”
 
Nụ cười của Chu Tông Ngạn ngày càng sâu xa: “Rượu mạnh thì mạnh thật nhưng người như anh ấy khi uống rượu càng mạnh, ý chí lại thanh tỉnh.”
 
Mặt trời lặn xuống đằng Tây, thành phố dần chìm vào bóng tối. Nhiệt độ còn sót lại trong ngày cũng dần tản đi, gió chiều trong sân lạnh như nước khiến người ta phải run rẩy.
 
Tô Trĩ Yểu quay lại biệt thự.
 
Người giúp việc nói với cô rằng bình thường Hạ Tư Dữ thường bận việc tới khuya, cũng không về nhà ăn tối. Vì vậy Tô Trĩ Yểu chuẩn bị ăn một mình, cô tranh thủ khi người giúp việc chuẩn bị bữa ăn quay về phòng tắm rửa.
 
Trong bồn tắm mờ sương, Tô Trĩ Yểu dựa vào bồn nghịch điện thoại.
 
Cô có cảm giác rất rõ việc Hạ Tư Dữ đưa cô đi đã gây ra bao nhiêu hỗn loạn. Nhưng từ tối qua đến tối nay, cả một ngày trôi qua mà Tô Bách không có bất kỳ hành động nào.
 
Điện thoại di động cũng chỉ có mấy cuộc điện thoại và tin nhắn WeChat giống nhau, khuyên cô nên hiểu chuyện, đừng nghịch ngợm, ngoan ngoãn cúi đầu nhận sai với Hạ Tư Dữ.
 
Nếu bảo tâm trạng Tô Trĩ Yểu không gợn sóng thì không đúng bởi vẫn có một chút thất vọng trong đó.
 
Nhưng cũng chỉ một chút mà thôi.
 
Khoảng mười phút sau, Tô Trĩ Yểu mặc áo ngủ xuống lầu ăn tối, lúc đi ngang qua phòng khách lại thấy Hạ Tư Dữ đã quay lại.
 
Anh đang uể oải dựa vào ghế sofa, bên dưới áo vest xám đen là sơ mi trắng cài cúc, cà vạt bị cởi ra, tùy tiện treo trên tay ghế cùng với áo vest.
 
Khi cô xuất hiện, anh đang cầm điếu xì gà và rít một hơi, thở ra làn khói xanh nhạt.
 
Giữa làn khói mờ ảo, anh nhìn về phía cô.
 
Làn khói mù mùi gỗ mun trước mắt khiến cô xuất hiện ảo giác, Tô Trĩ Yểu có loại cảm giác khó hiểu rằng anh đang đợi cô, giữa chừng không có việc gì làm nên đã châm một điếu xì gà.
 
Tô Trĩ Yểu nghĩ tới lời nói của Chu Tông Ngạn lúc chiều.
 
Rượu mạnh đến đâu, ý chí của anh mạnh mẽ đến đó.
 
Trước khi Tô Trĩ Yểu có thời gian nghi ngờ, bàn tay cầm điếu xì gà của Hạ Tư Dữ đưa về phía bàn cà phê, mắt của cô cũng dõi theo đó.
 
Trong chiếc đĩa đựng đồ ngọt có một chiếc bánh su kem, được trang trí bằng kem xanh muối biển và sữa dừa. Bên trên được dắc lớp lá vàng vô cùng xinh đẹp, nhìn đúng là cảnh đẹp ý vui.
 
Niềm vui của Tô Trĩ Yểu trong nháy mắt dập tan sự hoài nghi. Cô bước nhanh chân đến ngồi cạnh anh, nghiêng người nhấc chiếc đĩa nhỏ lên rồi dịu dàng nhìn anh: “Anh mua cái này cho tôi sao?”
 
Hạ Tư Dữ không nhìn cô, chỉ dời điếu xì gà sang bên tay còn lại để tránh cô đụng vào, giọng điệu hững hờ: “Đi ngang qua.”
 

Tô Trĩ Yểu cũng không định hỏi nữa, không thể chờ thêm, cô nắm chặt cái dĩa rồi nếm thử một miếng.
 
Đây là lần đầu cô ăn bánh su kem vị sữa dừa muối biển, vỏ vừa mềm vừa giòn, vị sữa nồng, ngon tới mức khiến cô vui vẻ nheo mắt lại.
 
Vẻ mặt Tô Trĩ Yểu đầy ý cười thỏa mãn, cô ngẩng đầu nhìn anh lần nữa, bắt gặp ánh mắt không biết từ lúc nào đã nhìn chằm chằm vào cô.
 
Hạ Tư Dữ quay đầu đi rồi rút một điếu xì gà ra.
 
Lần đối mặt này đủ để Tô Trĩ Yểu lấy lại tinh thần, cô liếm vụn bánh trên khóe miệng rồi liếc anh, hỏi rất nghiêm túc: “Hạ Tư Dữ, tửu lượng của anh thế nào?”
 
Khói thuốc đọng lại giữa môi và răng anh mấy giây, sau khi thở ra, anh thản nhiên nói: “Muốn so sánh với ai.”
 
Tô Trĩ Yểu há miệng, thanh âm vọt tới cổ họng, trong giây phút định nói lại ngừng lại, chán nản quay người.
 
“Thôi quên đi… coi như chưa xảy ra đi.”
 
Dù sao thì cô cũng không thể hỏi được bất cứ thứ gì từ miệng anh.
 
Cánh tay Tô Trĩ Yểu đặt lên đầu gối, bàn tay chống cằm xúc bánh su kem, vô thức lẩm bẩm: “Hạ Tư Dữ, tôi không vui đâu.”
 
Hạ Tư Dữ chậm rãi quay đầu lại, nhìn chằm chằm vào cô, cũng khẽ hỏi theo giọng điệu buồn bã của cô: "Sao vậy?"
 
Những lý do không thể giải thích được.
 
Trong lòng có cái gì đó nghẹn lại, hít một hơi thật sâu, không thể đưa về trong lòng, muốn phun ra nhưng lại không nỡ.
 
Hai ngày này cô thường xuyên có một suy nghĩ giá như ngày hôm đó cô dũng cảm một chút, không bỏ chạy khi tỉnh dậy, hoặc nếu anh tỉnh dậy trước…
 
Tô Trĩ Yểu nghĩ đủ thứ, đột nhiên cảm thấy u sầu, không thể kìm nén được nữa, cảm giác bất lực trào dâng khiến hai mắt cô hơi ướt.
 
Trong lúc mắt không cầm được nước mắt, cô muốn che giấu cảm xúc thật của mình nên đột nhiên khóc nức nở, lao mình vào vòng tay anh.
 
Cô va thẳng vào khiến lưng Hạ Tư Dữ đụng vào ghế sô pha một chút.
 
Anh cắn điếu xì gà, cúi đầu nhìn cô gái vùi mặt vào lòng anh khóc nức nở không thành tiếng, một lúc sau, một mảng lớn áo sơ mi của anh đã bị nước mắt của cô làm ướt sũng.
 
“Bọn họ quả nhiên toàn đạo đức giả mà, đã một ngày rồi không tới cứu tôi rồi, hu hu hu… Giả dối…”
 
Cảm xúc là thật, còn lời nói thì không.
 
Chỉ có chính cô mới biết.
 
Ngón tay Tô Trĩ Yểu vò nát chiếc áo sơ mi trước mặt, sợ không kiềm chế được mà đánh anh một cái thật mạnh. Tiếng khóc của cô nghẹn ngào, không phải kiểu tan vỡ mà như đang kìm nén. Càng khóc càng giống như thất tình hơn.
 
Bởi vì cô khóc mà không hề báo trước nên Hạ Tư Dữ sững sờ trong giây lát, sau khi suy nghĩ một lúc, đôi mắt sáng suốt của anh hiện đầy suy tư, khóe môi hơi nhếch lên nở nụ cười khẽ gần như không thể nghe thấy được.
 
Hạ Tư Dữ duỗi tay ôm lấy vai cô, đặt đầu ngón tay lên vai cô nhẹ nhàng vuốt ve, không vạch trần cô mà chậm rãi nói.
 
“Bé cưng đừng vội, chờ thêm chút nữa đi.”
 
Giọng nói dịu dàng của anh vừa vang lên, tiếng khóc nức nở đầy tủi thân của Tô Trĩ Yểu lập tức im bặt.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận