Si đế

“Ở ngoại ô?”
 
“Đúng vậy, thuộc hạ cho người đi theo điều tra động tĩnh gần một tháng này của Ngũ thiếu gia Nghê gia, phát hiện hắn thuê một nhà trống của nông hộ ở ngoại ô, hiện tại nương nương đang ở trong đó.”
 
Một người ăn mặc như thị về quỳ trước mặt Hoành Giác, giọng điệu bẩm báo tuy vững vàng nhưng lại loáng thoáng mang theo một tia sợ hãi.
 
Khi bọn họ sơ ý để Ly Xuân bỏ trốn thì suýt chút nữa khó giữ được đầu. Cũng may Hoành Giác tự biết lúc ấy vì tránh cho Ly Xuân bị thương, những căn dặn vụn vặt kia cũng trở thành trở ngại cho bọn họ, là nguyên nhân chính dẫn đến xuất hiện sơ sót, thế nên hắn cho bọn họ giữ tội lại đó, trước hết phải đi tìm Ly Xuân. Bọn họ tốn một chút thời gian, cuối cùng cũng tìm được nơi Ly Xuân cư trú, người này nghĩ thầm có lẽ cái mạng này của mình đã giữ lại được rồi. Nhưng bọn họ thực sự không biết kế tiếp Hoàng đế sẽ xử trí bọn họ thế nào vì sai lầm trước đó. Vị đế vương ngày thường vui giận không thể hiện ngoài mặt, giết người không chớp mắt này sẽ chỉ nổi cơn thịnh nộ và gào thét trước mặt một người, sẽ chỉ vứt hết hình tượng mà đập đồ quăng ghế trước mặt một người, người kia chính là Vô Diệm Quân nổi danh thiên ha, có điều ở trước mặt Hoành Giác bọn họ đều gọi Vô Diệm Quân là “nương nương”.
 
Nói thật, ở trước mặt Hoàng đế gọi một người viết văn phóng khoáng bằng một cách xưng hô lẽ ra là người phải bị ước thúc trong hoàng quyền như “nương nương” thì ai cũng cảm thấy có hơi vớ vẩn. Nhưng nhìn vào vị Hoàng thượng vẫn luôn anh minh thần võ, khi đối mặt với Vô Diệm Quân thì lại biểu hiện ra vô vàn các cử chỉ ấu trĩ quái dị thì bọn họ chỉ còn biết thở dài, nghĩ lại chút vớ vẩn ấy cũng không tính là gì, dù sao vị ngồi trên ghế rồng kia còn bệnh nặng hơn nhiều.
 
Chỉ là vốn dĩ lòng vua khó dò, hiện tại bệnh nặng đến vậy, muốn biết rõ trạng thái thì càng thêm khó khăn. Không biết tìm được Vô Diệm Quân rồi thì rốt cuộc Hoàng thượng sẽ vui mừng hay nổi giận, sẽ muốn đánh gãy hai cái đùi của bọn họ hay là giữ lại một cái.
 
“Lúc trước người chỉ huy bất lức, phạt 50 gậy, nhưng người còn lại thì phạt 30 gậy, chịu phạt xong thì đi xuống ấn công mà lãnh thưởng.” Sau khi suy tư trong chốc lát, Hoàng đế nói với vẻ mặt vô cảm, người nọ nghe vậy lập tức vui mừng hớn hở dập đầu nói: “Tạ Hoàng thượng ân điển!” Sau đó hắn liền chạy như bay đi để thông báo tin mừng này.

 
Hoành Giác lạnh lùng nhìn theo bóng dáng tên thị vệ chuẩn bị ăn gậy lại vui mừng như điên kia, nghĩ bụng thằng nhóc này xốc nổi như thế phải giáng chức mới đúng, nhưng rồi hắn lại hơi nghi ngờ, liệu có phải bởi vì bản thân vui buồn thất thường khiến cho đám thân tín cũng phát điên rồi không? Hắn đành phải kiềm chế cảm xúc không vui lại, quyết định sẽ quan sát thêm một thời gian nữa.
 
Tuy chuyện Ly Xuân lại tới lui với Nghê Thiếu Khanh khiến Hoành Giác tức tối không thôi, nhưng nghĩ đến nàng bình an không xảy ra chuyện gì thì cả một bụng lửa giận lại chẳng thể phát tác được nữa.
 
Đưa nàng ra khỏi Dương Kinh là vì sợ bản thân không buông tay được sẽ dồn nàng đến cái chết, nhưng hắn không có cách nào để hoàn toàn dứt bỏ nàng. Trước khi gặp được nàng, hắn chỉ một lòng muốn hoàn thành nghiệp lớn xưng bá thiên hạ. Nhưng khi hắn đăng cơ theo ước nguyện rồi lại mất đi nàng, tất cả quyền thế mong chờ bấy lâu đều trở nên tẻ nhạt vô vị.
 
Hắn cảm thấy bản thân thật ngu ngốc, rõ ràng đang có cả thiên hạ, có thể thoải mái chọn lựa đủ kiểu mỹ nữa vào tràn đầy hậu cung, nhưng cố tình hắn lại chỉ muốn một người duy nhất chính là nữ Vô Diệm này. Một tay hắn nắm chặt quân quyền và chính trị, không cho phép kẻ khác mơ ước, thế nhưng lại năm lần bảy lượt chịu đựng nàng và những kẻ mà trong mắt hắn xem như loạn thần tặc tử kia, để bọn họ ngôn luận ngay dưới chân thiên tử cổ xúy dao động quân quyền.
 
Nhưng hắn biết phải làm sao đây? Những ngày tháng không có nàng bên cạnh kia, không phải hắn không muốn quên nàng, nhưng hắn thực sự không quên được. Mỗi lúc đêm khuya thanh vắng, hắn cô độc nằm trên giường lớn hoa lệ, trằn trọc qua lại, chỉ ước ao lúc ấy có nàng nằm bên cạnh, nhìn hắn băng đối mắt mơ màng và hơi hơi mỉm cười. Trước kia hắn thấy những bài từ về tình yêu thương xuân thu buồn, những hí khúc về tài tử giai nhân xả thân quên mình dây dưa quấn quýt thì luôn khịt mũi xem thường, coi như là chỉ là văn thơ hình tượng hóa, làm quá mà thôi. Nhưng hiện tại khi chính mình sa chân vào đó mới phát hiện những từ khúc ấy không hề khoa trương.
 
Tuy hắn đối với Ly Xuân là si mê không tỉnh, chấp mê bất ngộ, nhưng hắn cho rằng tình cảm của Ly Xuân thì không sâu nặng như thế. Ngay từ đầu nàng cứu hắn cũng không phải vì mong hắn tốt với nàng, chỉ do thiên tính của nàng mà thôi. Sau này cũng không thấy nàng coi trọng A Cửu là bao, chỉ do tịch mịch, hơn nữa A Cửu lại không nơi nương tựa nên nàng không thể cự tuyệt.
 

Năm đó nàng từng nói không muốn trở thành phi tần trong hậu cung của hắn, hắn chưa từng nghiêm túc coi đó là vấn đề, mãi cho đến lần trước khi nàng nói những lời kia, trải qua đợt bệnh kia, hắn mới hoàn toàn tỉnh ngộ. Nàng quá mức thông minh, quá có chủ ý, nhìn như nhu thuận nhưng tính tình lại cứng rắn, nếu không phải hắn từng là A Cửu khờ khạo thì chắc chắn không có khả năng nàng sẽ thích Ly Vương, càng miễn bàn đến chuyện tiến vào thâm cung.
 
Hắn cho rằng bản thân vẫn luôn có năng lực che chở nàng, bảo hộ nàng, làm nàng vui, làm nàng cười, cũng vì nàng mà trải sẵn một con đường thênh thang an ổn, khiến cho nàng an tâm ở bên cạnh hắn.
 
Nhưng đối với nàng mà nói, chỉ cần hắn là Vương gia, là Hoàng đế thì đã rất khó để nàng an tâm ở bên cạnh hắn. Kẻ hầu kiều mị thiếp thất xinh đẹp, hậu cung ba ngàn giai lệ, thế gia nhìn chằm chằm vào đế vị như hổ rình mồi, còn có cả sự vô tâm của hắn - không hề đặt mình vào hoàn cảnh của nàng để suy nghĩ.
 
Bất luận hắn làm bao nhiêu, nàng vẫn không có lòng tin về tình yêu này. Nghĩ đến cũng phải, ba năm trước hắn chưa từng nghĩ tới việc phản bội những thế gia ủng hộ hắn chỉ vì vài vị trí phi tần, càng chưa từng nghĩ tới sẽ cưới một người duy nhất là nàng. Đơn giản vì hắn là chủ nhân của cả một quốc gia chứ không còn là A Cửu trong tiểu viện nữa, người làm đại sự không thể câu nệ tiểu tiết, tình yêu của cả hai có sâu nặng đến đâu cũng chẳng thể quan trọng bằng đại sự trong thiên hạ.
 
Chỉ là hắn đã quên mất, cho dù đứng ở vị trí cao cao tại thượng nhưng hắn cũng chỉ là một con người mà thôi. Trong cả một đời người, có lẽ tình yêu không phải là thứ quan trọng duy nhất nhưng đã có tình cảm rồi thì cũng giống như khi đang giãy giụa giữa muôn vàn hỗn loạn thì chợt có tia sáng của ánh trăng lẳng lặng rọi vào, khiến người ta cảm thấy bản thân có một nơi an tâm để nghỉ ngơi. Thế nhưng nàng không cần hắn, chỉ bởi vì hắn là ngôi cửu ngũ chứ không phải là A Cửu của nàng. Nàng không cần tình yêu của hắn, tình cảm của đế vương chính là gông xiềng đối với nàng. Nàng chỉ muốn rời khỏi hắn, cách hắn thật xa, cho dù phải trả giá bằng cả tính mạng vẫn sẵn sàng chấp nhận.
 
Nhưng hắn sinh ra đã là Hoàng từ Hoành Giác, nào có phải là A Cửu ngu dại, làm sao hắn có thể vứt bỏ thiên hạ để cùng nàng song túc song phi*. Nghĩ đến đây, trong lòng Hoành Giác càng phiền muộn hơn, trầm mặt sai người bãi giá trở lại thiên điện trước đó giam lỏng Ly Xuân. Sau khi nàng rời đi, mấy gian phòng Ly Xuân ở trước đó được bài trí chẳng khác gì nhiều, hiện tại hắn cũng chỉ còn lại những thứ này để thỏa nỗi nhớ nhung mà thôi. Không muốn bức tử nàng ở trong cung, lại chẳng có cách nào để quên được nàng, hắn chỉ có thể bức điên chính bản thân mình.

 
*song túc song phi: cùng ngủ cùng bay - chỉ việc quấn quýt không rời của nam nữ yêu nhau

 
Khuôn mặt đẹp đẽ anh tuấn trước nay vẫn luôn cao ngạo hiếm khi lộ ra một nụ cười khổ, vươn tay ra cầm lấy một bức tranh chữ nàng để lại trên bàn. Hắn đặc biệt sai người đặt bức tranh này đặt trên bản, bởi vì trong bức tranh đó chính là hoa. Tuy Ly Xuân giỏi về thi họa nhưng đối với nàng hội họa chỉ là sở thích, rất ít thể hiện ra ngoài. Nàng thường hay vẽ cảnh, nếu là họa sĩ và đặc biệt là nữ tử thì hay vẽ hoa, nhưng nàng thì lại rất ít khi vẽ hoa.
 
Nếu nàng có vẽ thì cũng không vẽ mẫu đơn hay hoa hồng - những loài hoa phổ biến được mọi người yêu thích mà nàng thường vẽ những loài hoa của bậc quân tử như mai, lan, cúc. Có điều bức tranh hiện tại trên tay hắn không phải là hoa của bậc quân tử, nàng vẽ hoa đồ mi*.
 
*hoa đồ mi: Hoa đồ mi là thực vật nở hoa muộn nhất vào mùa xuân, khi hoa bắt đầu nở thì cũng có nghĩa là mùa xuân đã kết thúc, cũng là khi mùa hoa nở đã kết thúc. Hoa đồ mi nở thường dùng để hình dung thanh xuân của người con gái sắp trôi qua, hoặc là tình yêu đã đến hồi kết.
 


 
Sau khi hắn xưng đế, trước khi xuất phát đi Dương Kinh, đột nhiên nàng có nhắc đến với hắn tên Ly Xuân của nàng là do mẫu thân đặt. Mỗi nữ tử có lẽ đều là một đóa hoa, hoa nở đều có xuân kỳ, nhưng thật ra mẫu thân nàng không mong nàng cùng chúng hoa tranh xuâm. Ly Xuân đó là đồ mi, nói cho mọi người biết cho dù xuân kỳ tươi tốt thế nào thì vẫn sẽ có một ngày hoa tàn mà thôi.
 

Khi ấy hắn không hiểu lắm lý do nàng nói những điều đó, nhưng sau này hắn cũng đã biết, lúc đó nàng đã cảm thấy tình yêu của cả hai đã chẳng còn giai đoạn tươi đẹp, chỉ còn một đường tàn phai mà thôi. Vậy là lửa tình trong lòng hắn chưa từng giảm bớt nhưng trái tim nàng thì đã sớm rời xa.
 
Hoành Giác nhìn bức tranh đồ mi kia thật lâu, cuối cùng mới thu hồi lại được cảm xúc hỗn loạn trong lòng, trở lại ngự thư phòng xử lý chính vụ. Cho đến nửa đêm, hắn mới buông tấu chương, truyền người đến.
 
“Gần đấy các tờ đơn kẹp sách liên quan đến Tân Chính có nội dung gì đặc biệt không?” Về chuyện phát sinh các tờ đơn kẹp sách bàn luận về Tân Chính như tro tàn lại cháy kia, thật ra Hoành Giác đã sớm biết tin, nhung chuyện này liên quan sâu sa đến các sĩ tử tôn sùng Úy Vương, thế nên hắn dự định trước mắt án binh bất động quan sát một thời gian rồi mới quyết định xử lý thế nào.
 
Việc này nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, hắn không sai người chủ động báo lên mà chỉ phái người thu thập tin tức. Hôm nay biết được nơi Ly Xuân cư trú, hắn cũng nhớ tới bản thân nên chú ý một chút đến việc này.
 
“Khởi bẩm bệ hạ, dã nhiều ngày này có một tờ đơn với nội dung hoang đường được truyền ra khiến cho các sĩ tử đều ồn ào cả lên.”
 
Người nọ dừng một chút, sau đó có hơi cẩn thận nói: “Áng văn kia được kí tên Vô Diệm, nhưng không biết là có thật hay không.” Nghe được hai chữ Vô Diệm, Hoành Giác không khỏi có hứng thú hơn: “Trình tờ đơn đó lên đây, trẩm thử nhìn xem nó hoang đường ra sao.”
 
“Vâng.”
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận