Si đế

 
Sáng Nguyên năm thứ năm, hơn mười nho sĩ khởi xướng Tân Chính bao gồm cả Úy Vương bị Thánh Vũ Đế hạ chỉ buộc tội, tống vào lao ngục. Ngay lập tức, sĩ tử Dương Kinh đều sợ bóng sợ gió, tất cả sĩ tử từng khởi xướng Tân Chính đều nơm nớp lo sợ trong lòng, rất sợ người tiếp theo bị bắt là mình.
 
Thánh Vũ Đế giỏi “ngủ đông” nhưng nếu một khi đã ra tay thì thủ đoạn tàn nhẫn, trước đây khi tranh bá thiên hạ là thế, khi đối phó với những thế gia cũ ủng hộ hắn rồi lại muốn gây khó dễ cho hắn cũng là như thế. Không ít người cho rằng lần này hắn sẽ không dễ dàng buông tha, thế nhưng ba tháng sau, hắn chỉ ra lệnh thiêu đốt toàn bộ sách luận liên quan, cấm mọi người tiếp tục bàn luận, xử phạt những người kia 5 năm không thể tham gia vào hàng ngũ sĩ tử rồi phóng thích tất cả.
 
Tuy rằng khi đốt sách có một ít nho sinh khóc lóc muốn bảo vệ sách, xuất hiện một và đoạn nhạc đệm nho nhỏ nhưng cuối cùng cũng chỉ bị kéo xuống đánh mười gậy rồi thôi, không ai thực sự chết vì hình phạt.
 
Tuy rằng sách đã bị đốt nhưng các sĩ tử không bị nguy đến tính mạng, phạm vi trách phạt cũng không rộng. Phương thức xử lý như vậy, tuy mới nhìn qua thấy không nhẹ nhưng so với thủ đoạn tuyệt tình của Thánh Vũ Đế năm xưa khi tàn sát thế gia thì rõ ràng là giơ cao đánh khẽ.
 
Không có quý tộc ủng hộ các sĩ tử tân tiến, đa số đều cho rằng đây là tân đế cố ý khoan dung để lại cho bọn họ một phần thể diện, nghị luận về Tân Chính lập tức lắng xuống. Tuy nhiên cũng có một số nho sinh ban đầu khởi xướng nghị luận Tân Chính ở Đôn Thịnh Thành thì ôm đầu đau lòng với việc Thánh Vũ Đế đốt sách cấm nghị luận.
 

Thế là những nội dung thảo luận về Tân Chính dù không còn được đóng thành tập rồi phô bày trắng trợn ở tiệm sách nữa nhưng trên phố vẫn xuất hiện tờ đơn lưu truyền. Ly Xuân ngồi bên trong một căn phòng nhỏ hẹp sơ sài, nhìn nội dung của tờ đơn trên tay, không khỏi khẽ thở dài một hơi. Sau ngày hôm ấy, dường như Hoành Giác quyết tâm muốn cắt đứt quan hệ với nàng, không còn đến thăm nàng nữa. Thế nhưng nàng vẫn cố gắng chống chọi mà tỉnh lại.
 
Đợi đến khi thân thể nàng khỏe mạnh, Hoành Giác cho người ban vài thứ rồi ‘đưa’ nàng xuất cung rời khỏi Dương King. Tuy nói là ‘đưa’ nhưng thật ra là áp giải nàng đi. Tuy rằng tay chân không bị trói buộc nhưng lại bị nhìn chằm chằm, ngay cả trở lại nơi ở để thu dọn hành lý cũng không được động tay, chỉ có thể trơ mắt nhìn đối phương thu gom hết toàn bộ sách tập về Tân Chính mà nàng cất giữ, không chó phép nàng mang theo khỏi Dương Kinh.
 
Nàng biết phàm là chuyện gì Hoành Giác đã muốn quản thì sẽ quản rất nghiêm. Nói không chừng là đã suy xét kĩ cả việc ném nàng đến nơi nào rồi. Không có mệnh lệnh của Hoành Giác, những người trông coi đó cũng có thể xem như ngoan ngoãn phục tùng nàng. Hơn nữa bọn họ đều cho rằng nàng chỉ là một nử tử yếu đuối say mê sách, nàng cũng luôn thuận theo không hề chống cự, qua một thời gian dài bọn họ mất đi cảnh giác với nàng, càng không nghĩ đến nàng sẽ có thể ôm bài vị của mẫu thân rồi nhân cơ hội trốn đi trong tình trạng không một xu dính túi.
 
Khi còn nhỏ, nàng từng cùng mẫu thân bỏ nhà đi ngàn dặm, sua này khi giả chết rời khỏi Hoành Giác, nàng cũng chỉ đơn độc một mình mặc nam trang, ngàn dặm lặn lội đến Dương Kinh, thế nên nàng làm sao có thể là một nữ tử nhu nhược kính cẩn nghe lời, chịu để mặc cho người ta bài bố được cơ chứ.
 
Một mình nàng trốn trong rừng vài ngày, uống nước suối cho qua cơn khát, ăn quả dại để qua cơn đói, mãi cho đến khi bọn họ cho rằng nàng đã trốn đi xa, không lục soát chỗ cũ nữa thì nàng mới tìm cơ hội, nhờ một thương nhìn có vẻ đáng tin trên đường, giả vờ bản thân gặp cướp mất hết giấy chứng nhận thân phận và tiền tài, xin đối phương giúp nàng đưa phong thư vào thành cầu cứu.
 

Đối phương thấy nàng đáng thương, lại chỉ là truyền tin đến một cửa hàng bốn bề là sách như Bác Nhã Đường nên lập tức nhận lời. Không bao lâu sau, Nghê Thiếu Khanh nhận được tin thì vội vã dẫn người tìm đến nàng.
 
Nàng sợ liên lụy Nghê Thiếu Khanh, lại không thể thẳng thắn nói với hắn về quan hệ giữa mình và Hoành Giác nên chỉ có thể nói đại khái, để Nghê Thiếu Khanh biết nàng chọc tới một người quyền cao chức trọng, không thể để lộ tin tức ra ngoài, chỉ xin hắn có thể giả vờ như lúc đến nhà của nàng tìm nàng thì lấy ngân phiếu nàng giấu trong tường nhà mang đến cho nàng.
 
Nhưng Nghê Thiếu Khanh không an tâm về nàng, tìm cho nàng một căn nhà trống của nông hộ ở ngoại ô, sắp xếp ổn thỏa cho nàng. Nàng không từ chối được ý tốt của hắn, cũng chỉ có thể dặn đi dặn lại hắn tạm thời đừng đến tìm nàng, rồi sau đó liền bắt đầu thời gian ẩn mình lẩn trốn.
 
Chỉ là không ngờ vào mấy ngày trước khi nàng đang lén lút vào thành mua ít sách về đọc thì phát hiện ra loại tờ đơn này. Tờ đơn ngôn luận thế này nếu vào thời thiên hạ còn loạn lạc thì sẽ không có gì đáng nói. Nhưng hiện tại Hoành Giác đã thống nhất thiên hạ, còn đốt sách cấm bàn luận Tân Chính thì những tờ đơn thế này có vẻ khá to gan lớn mật. Nếu Hoành Giác không vui thì có thể coi đây là nghịch tặc phản quốc, chém đầu cả nhà cũng là chuyện có thể xảy ra. Hơn nữa nhìn cách sắp xếp và hướng đi của văn chương thì rất có khả năng tờ đơn này đi ra từ người xuất bản .ất>
 
là của Nghê gia, đến lúc đó nếu thật sự xảy ra chuyện thì chỉ e Nghê Thiếu Khanh cũng không thoát khỏi một kiếp. Nghê Thiếu Khanh và nàng quen biết nhiều năm, lại giúp nàng nhiều lần, cho dù nàng không thể gả cho hắn thì trong lòng cũng đã xem hắn như người thân. Bất luận thế nào, nàng cũng không muốn thấy cảnh hắn bị Hoành Giác xử chết. Nhưng nàng lại chẳng có năng lực gì để ngăn cản chuyện này phát sinh.ất>

 
Nhớ tới Hoành Giác, trong lòng nàng càng thở dài sâu hơn. Hắn nói muốn thả nàng nhưng rồi lại muốn sắp xếp nơi nàng đến. Nàng trốn ra khỏi lòng bàn tay hắn thì rõ ràng là cắt đứt quan hệ với hắn, nhưng nàng lại không muốn rời xa Dương Kinh. Hắn nói nàng nhìn rõ được hết mọi thứ, nhưng thật ra, làm sao nàng có thể là người tỉnh táo được đây?
 
Nàng không tự chủ được lại cầm bút lên, bắt đầu miêu tả dáng hình của hắn.
 
Rõ ràng vào trong cung nhưng nàng chưa được nhìn thấy mặt hắn một lần nào, đã nhiều năm không gặp, chẳng biết hắn có còn giống như dáng vẻ trong trí nhớ của nàng hay không? Trong bóng đêm tăm tối kia, khi hắn đè lên thân thể của nàng, nàng lại bất giác vuốt ve hắn thật cẩn thận, tưởng tượng khuôn mặt hiện tại của hắn.
 
Dường như khuôn mặt hắn càng góc cạnh hơn so với trước, thân hình thì vẫn rắn chắc khiến người ta phát cuồng, nhưng có vẻ như đã thêm vài ba vết sẹo. Hắn không phải vị đế vương lên ngôi trong thời bình, ghế rồng tuy lóa mắt nhưng mới chỉ đăng cơ được mấy năm, hẳn là hắn ngồi trên đó cũng không dễ dàng gì.
 
Hắn từng nói người bên cạnh đối xử tốt với hắn đều là vì thân phận của hắn. Nghĩ vậy, Ly Xuân lập tức đau xót trong lòng. Những năm gần đây, mặc dù nàng ngày ngày đêm đêm nhớ nhung hắn nhưng việc nàng trốn thoát khỏi hắn, không làm bạn ở bên cạnh, không chia sẻ tâm tình với hắn cũng là sự thật.
 
Nàng yêu hắn khi hắn là A Cửu khờ dại bốc đồng, thế nên nàng không hề đề phòng gì, cũng sẽ cố gắng suy nghĩ vì hắn. Nhưng khi hắn dần dần khôi phục thân phận Hoàng Giác, đối mặt với sự thay đổi đến chóng mặt của hắn, nàng chẳng còn nghĩ đến việc thương xót hắn.

 
Có lẽ là nàng quá mức ích kỷ, chỉ nghĩ đến việc không muốn bị hắn vây khốn, không muốn phát điên trở thành phụ nhân ghen tuông, nhưng nàng chẳng hề nghĩ đến hắn cô độc yếu đuối. Vốn dĩ cho rằng ba năm rời xa, tình cảm của hắn dành cho nàng sẽ hoàn toàn phai nhạt, nào ngờ hắn vẫn khao khát nàng như thế, chưa từng thay đổi.
 
Chuyện của phụ mẫu khiến nàng cho rằng tình yêu là thứ không thể lâu bền, nhưng có khi đêm khuya tĩnh lặng nàng sẽ đặt tay lên ngực tự hỏi như vậy là hiểu biết và phán đoán thực tế của lý trí hay là sự nhút nhát lùi bước vì khiếp sợ của tình cảm? Vì không muốn trở thành dáng vẻ dữ tợn ghê gớm trong mắt hắn, nàng chưa bao giờ nghĩ đến việc giành lấy hắn bằng bất cứ giá nào, cũng chưa từng nghĩ rằng trong mối quan hệ này, có thể hắn cũng có điều thấp thỏm bất an, mong chờ nàng có thể hăng hái đấu tranh để giành lấy hắn.
 
Nhưng nàng thực sự không dám mơ mộng xa vời rằng một vị đế vương sẽ vì một nữ nhân dung mạo bình thường mà từ bỏ hậu cung ba ngàn giai lệ cùng với khả năng củng cố hoàng quyền mà các nữ nhân đó mang đến. Cách hành xử của hắn tuy vẫn còn vẻ tàn nhẫn nhưng đại để là một vị vua anh mình, làm sao có thể vì một nữ nhân mà si mê đến mức cam tâm buông ra quyền lực đang nắm chặt trong tay.
 
“...A Cửu… A Cửu… Nếu chàng thật sự có thể lưu luyến si mê ta như thế thì thật tốt biết bao.”
 
Nàng lẩm bẩm nới ra những lời bản thân từng nghĩ những chưa bao giờ dám nói, đột nhiên lại nghĩ tới câu nói cuối cùng hắn nói với nàng vào ngày đó trước khi nàng hôn mê, nhịn không được thấp giọng nói: “Ta si mê chàng nào có kém phần?”
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận