Ly Xuân cũng quỳ không bao lâu, vì Hoành Giác cho người đỡ nàng lên để nàng đi nghỉ ngơi. Nàng biết hắn vẫn luôn thương xót nàng, cho dù nói năng có tàn nhẫn thế nào thì cũng sẽ không bào giờ có chuyện đòn roi máu chảy. Hắn là người dùng binh, nhân từ nương tay là chuyện rất khó xuất hiện trên người hắn. Nhưng nàng biết, từ trước đến nay, hắn vẫn luôn nhân từ nương tay với mình.
Rõ ràng hai người một là mây trên trời, một là bùn dưới đất, làm thế nào cũng không thể bên nhau. Chẳng hiểu tại sao lại cố tình gặp gỡ, đã gặp gỡ lại còn dây dưa quấn quýt chẳng thể tách rời.
Có đôi lúc nàng nghĩ, nếu hắn không tốt với nàng như vậy, nếu bên cạnh hắn đã nó nữ nhân khác, giống như phụ thân đối xử với mẫu thân vậy, thì có lẽ nàng đã thực sự chết tâm và thông suốt từ lâu rồi, mặc cho hắn vây khốn và bài bố trong lớp tường cung, chờ đến khi nàng không chịu đựng được nữa sẽ treo lên một dải lụa trắng, đoạn tuyệt trần duyên.
Nhưng tình huống hiện tại thì làm sao có thể dứt khoát tuyệt tình, nói cắt là cắt được như thế. Lấy hết can đảm nói ra những lời đó chẳng qua là muốn xin hắn một đáp án thẳng thắn thoải mái mà thôi, có điều từ hôm ấy trở đi, hắn không thả nàng ra khỏi cung nhưng cũng không xuất hiện nữa.
Rõ ràng chỉ cần nàng chịu thua thì sẽ một lần nữa được thương yêu là chiều chuộng, chỉ cần giả vờ nói những lời dễ nghe là có thể dễ dàng nhìn thấy gương mặt hắn, thế nhưng nàng lại ngu dốt từ chối cơ hội ấy, đến chết cũng không buông tay. Nghĩ lại, có lẽ hắn cũng đã chết tâm với nàng rồi.
Trong lòng Ly Xuân u sâu như trăm mối tơ vò, không bao lâu sau liền ngã bệnh. Lúc này nàng vô cùng tuyệt vong, không còn hy vọng xa vời được nhìn thấy khuôn mặt hắn nữa, càng không dám hy vọng sẽ được ra khỏi cung. Nàng chỉ uể oải nằm trên giường, dần dần tiều tụy. Mặc cho từng đợt lại từng đợt ngự y đến bắt mạch và chữa trị, uống vào từng chén lại từng chén thuốc đắng, bệnh tình của nàng vẫn không có dấu hiệu thuyên giảm, ngược lại ngày càng thêm nghiêm trọng.
Chưa đến mười ngày, nàng đã bệnh đến gầy rộc người, ý thức mơ hồ, cả ngày đều khó có lúc tỉnh táo, dường như chỉ còn một hơi thở. Hôm nay, nàng loáng thoáng nghe được giọng nói của Hoàng Giác, nàng muốn mở mắt ra nhìn hắn nhưng mí mặt lại nặng như đang treo ngàn cân, làm thế nào cũng không nhấc lên nổi.
Đôi môi run rẩy trắng bệch của nàng muốn gọi một tiếng A Cửu, muốn nói với hắn rằng không phải nàng cố ý chọc giận hắn, muốn nói với hắn rằng không phải nàng vô tình muốn vứt bỏ hắn, chỉ là nàng tham lam hy vọng rằng khi hai người chia ly còn có thể duy trì được hình ảnh tốt đẹp như khi mới gặp chứ không giống như phụ mẫu của nàng, tràn đầy ấm úc và oán giận, rồi lại không dây dưa tình cảm chẳng thể cắt đứt. Nhưng đúng là nàng chưa bao giờ nghĩ đến, điều này đối với hắn có lẽ là một chuyện rất tàn nhẫn.
“A Xuân…” trong giây phút mơ hồ, nàng cảm giác hắn nắm lấy tay nàng. Bàn tay của hắn vẫn nóng ấm mãnh mẽ như xưa, nhưng hôm nay lại có hơi run rẩy, không trầm ổn cẩn thận như trước đây. Nàng muốn cùng hắn mười ngón đan xen, muốn nói với hắn nàng rất muốn nhìn thấy hắn nhưng ngay cả sức lực để cử động đầu ngón tay cũng không có, chỉ có thể nghe giọng nói hiếm khi mang theo mỏi mệt của hắn: “Bọn họ nói nàng đây là tâm bệnh, thuốc và kim châm cũng chẳng thể cứu được. Nàng muốn rời khỏi ta đến thế sao?”
Không… Không, không phải ta muốn rời khỏi chàng, chỉ là ta vừa sợ lại vừa tham lam, sợ không có được chàng nên đành phải ép bản thân không cần tất cả. Ly Xuân dồn hết toàn lực muốn nói ra, nhưng trên thực tế nàng chỉ đang thở hổn hển, như đang rên rỉ khiến cho Hoàng Giác gào thét kêu ngự y tiến vào, ồn ào một lúc lâu, bốn phía mới dần an tĩnh lại.
Bởi vì bắt mạch nên Hoàng Giác buông lỏng tay nàng ra, thế nên Lý Xuân cho rằng Hoàng Giác đã rời đi, chẳng qua khi nàng đang hoảng hốt mờ mịt trong bóng đêm thì bàn tay ấm nóng quen thuộc ấy lại bọc lấy tay nàng. Lần này bàn tay hắn đan chặt mười ngón với tay nàng, dường như làm thế nào cũng không muốn buông ra.
Hoàng Giác canh giữ ở bên mép giường nàng thật lâu rồi mới khàn khàn lên tiếng: “Khi ở Minh Luân Đường ta đã nghĩ, nàng sinh ra như vậy chính là muốn tra tấn ta, thế nhưng cố tình ta lại ngốc đến không thể cứu chữa, hoàn toàn không muốn buông tay nàng ra.”
“A Xuân, mẫu phi ta mất sớm, bởi vì vẻ ngoài của ta giống mẫu phi nên phụ hoàng sợ nhìn thấy ta sẽ đau lòng, không chịu gặp mặt ta. Mất đi sự sủng ái của phụ hoàng, ta chỉ có thể giả ngây giả dại để sống sót được ở nơi thâm cung.”
Khi đó ta muốn cái gì đều phải dùng mạng để liều mình lấy về, sau này ta rấy ít coi trọng cái gì. Phàm là thứ ta đã coi trọng thì sẽ bắt lấy chặt chẽ không muốn buông tay. Nhưng nếu ảnh hưởng đến đại cục, sau khi chặt đứt quan hệ, ta tuyệt đối sẽ không quay đầu lại. Chỉ có chuyện của nàng, mặc cho gặp bao nhiêu trở ngại, mặc cho ảnh hưởng bao nhiêu đến con đường phía trước, ta đều không nỡ buông tay. Vì nàng, ta chấp nhận lui một bước, rồi lại từng bước từng bước. Ta cho rằng bản thân làm vậy là đủ rồi, nhưng đối với nữ tử như nàng, chỉ sợ là ta có lùi bao nhiêu bước cũng không bao giờ đủ, bởi vì ngay từ đầu chúng ta đã chênh lệch quá nhiều. Cho dù ta có yêu thương nàng bao nhiêu, lưu luyến nàng thế nào thì đối với nàng mà nói, có lẽ tất cả cũng chỉ là sự tra tấn.”
Nới tới đây, Hoàng Giác bỗng im lặng, Ly Xuân thở phì phì, muốn nới với hắn rằng tất cả những chuyện này không phải lỗi do hắn, nhưng nàng lại chẳng thể nói ra được gì. Một lúc lâu sau, cuối cùng nàng nghe được hắn nói: “Trẫm sẽ dung túng nàng lần cuối. Nàng sống sót, trẫm sẽ để nàng đi. Sau khi nàng rời khỏi Dương Kinh thì đừng để trẫm nhìn thấy nàng lần nữa, cũng đừng viết những áng văn chương kia làm cho trẫm nghĩ tới nàng. Trẫm coi như A Xuân không muốn A Cửu, dù luyến tiếc nhưng vẫn sẽ buông bỏ. Nhưng A Xuân à, nàng phải sống mới được. Nếu nàng chết, trẫm sẽ kéo nhưng kẻ đã giúp đỡ Vô Diệm ra chôn cùng. Đừng nói cái gì mà trẫm lấy một đời anh minh ra đùa giỡn, trẫm nào có để ý đến? Chẳng qua trẫm muốn làm một hiền quân như thiên hạ mong muốn, thế nhưng người trong thiên hạ có ai làm theo mong muốn của trẫm đây?”
Nói xong những lời này, Hoành Giác buông tay nàng đứng lên. Ly Xuân bất lực huơ tay bắt lấy trong bóng đêm, nhưng thực tế là bàn tay của nàng chẳng hề nhúc nhích, đương nhiên là chẳng thể bắt lấy được gì. Một lúc lâu sau, khi nàng không còn sức để giãy giựa, đang dần dần chìm sâu vào bóng đêm tăm tối là lúc lại nghe được một câu thở dài khe khẽ như ảo giác: “Nàng nói nàng tham lam, nhưng thực tế là nàng chẳng cần gì, nàng nhìn rõ được tất cả, ngay cả mạng cũng có thể vứt bỏ. A Cửu đối với nàng là không màng tất cả, si mê tham luyến. Nhưng nàng lại chưa từng ham muốn A Cửu như thế…”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...