Suốt quãng thời gian ấy, hắn chỉ có thể vùi mình vào trong triều chính và đấu đã chính trị để bản thân có thể vượt qua những đêm dài không có nàng bên cạnh. Có đôi khi hắn hoài nghi mình bị nàng hạ trùng cổ (sâu độc), nếu không thì vì sao ngay cả khi nàng đã chết, hắn vẫn không thể quên được nàng, nghĩ đến tại sao nàng lại vô tình như vậy, ngay cả trong mơ cũng không muốn để hắn trông thấy một lần.
Thế nhưng nữ nhân bạc tình thờ ơ như nàng tất nhiên không có khả năng hạ trùng cổ lên người hắn, hơn nữa nàng cũng chưa chết. Hơn một năm trước, khi hắn đọc được văn chương của “Vô Diệm” đang nổi giữa các sĩ tử, ý nghĩ đầu tiên lướt qua đó là: những áng văn này, nếu không phải nàng viết thì chính là hồn của nàng sống trong thân xác người khác viết nên.
Nàng vốn là một nữ tử đầy bụng tài học, phong cách viết lách cũng tốt, mặc dù trên sự việc thực tế chưa chắc có thể xử lý tốt nhưng trên lý thuyết thì các suy tính của nàng gần như có thể coi là chu đáo. Chỉ là kinh nghiệm chưa đủ, hơn nữa là do tính cách nên trong văn chương của nàng thiếu đi một phần tình cảm mãnh liệt, về phía suy luận chưa thể đúc kết ra được một đường lối rõ ràng, chính xác, lại không thể dùng tình cảm đả động người khác nên dẫn đến đa số các kiến giải của nàng, dù sâu sắc nhưng vẫn chẳng thê kéo được bao nhiêu người đồng tình, chỉ có một mình nhân tài như Nghê Thiếu Khanh biết thưởng thức.
Hắn thích việc nàng không hùa theo phong cách của thế tục, cũng thích nàng vì trong mọi chuyện, ít nhiều gì nàng đều có suy nghĩ của cá nhân, thế nhưng là một người ủng hộ quyền lực tối cao của vương quyền, là Cửu Hoàng tử từ nhỏ đã lớn lên trong thâm cung, hắn không thể cho phép nữ nhân của mình ở bên ngoài bàn luận khoác lác làm dao động hoàng quyền hay là xuất đầu lộ diện mặc cho người khác chỉ trỏ.
Hắn thông thạo thuật làm đế vương, mưu kế ứng biến, đùa nghịch với các cáo già lõi đời đều chẳng phải việc khó gì với hắn, huống chi là một nữ tử trẻ tuổi đơn thuần, cả tinh thần và thể xác lại đều bị hắn lấp đầy. Cho nên hắn nhốt nàng lại không cho nàng ra ngoài, rồi lại cho người cố gắng thỏa mãn ham muốn đọc sách, ham học hỏi của nàng.
Chỉ cần nàng vẫn luôn ngoan ngoãn ở trong lòng bàn tay hắn, nhận lấy thương yêu chiều chuộng từ hắn thì chút chuyện cỏn con này hắn cũng chẳng đến nỗi khắt khe với nàng. Hơn nữa hắn biết, nhưng ngày tháng hắn không ở vương phủ, đa số thời gian nàng sẽ vẽ tranh hoặc là ở trong thư phòng đọc sách viết văn.
Đương nhiên, khi hắn không còn là A Cửu thì hắn chưa đọc qua văn chương của nàng. Những gì nàng viết, những đề tài bàn luận mà nàng quan tâm, trước nay hắn đều chưa từng hỏi tới. Mãi cho đến sau khi cho rằng nàng đã chết, nỗi nhớ khôn nguôi lại không nơi giải bày, hắn mới cho người tìm ra những thứ nàng đã viết rồi cẩn thận ngồi đọc trong đêm khuya tĩnh lặng.
Có lẽ là bởi vì vị trí và hoàn cảnh thay đổi, phạm vi đọc cũng trở nên rộng hơn nên sau khi vào vương phủ, văn chương của nàng đã không còn mơ hồ nhạt nhẽo như trước mà đã có hơi hướng khắc họa ra sự sắc bén, nhìn ra nàng hoàn toàn dồn tâm sức vào nó. Khi ấy văn chương của nàng còn chưa đủ để người đời trầm trồ nhưng đã vạch ra được một chút đường lối suy tư mạch lạc rõ ràng, mãi cho đến khi nàng trở thành Vô Diệm, có lẽ vì trải qua thay đổi lớn và chìm nổi đủ bề nên cuối cùng nàng đã đạt được những đăm chiêu kỳ vọng của bản thân, rèn luyện cho ngòi viết của mình trở nên nổi bật.
Nghĩ đến có khả năng Vô Diệm chính là nàng, trong lòng hắn vừa mừng vừa đau, vừa giận vừa lo. Nếu năm đó nàng không chết, vậy tại sao lại không trở về bên cạnh hắn? Nàng bị uy hiếp hay là biết có người muốn hãm hại nên không muốn xuất hiện? Hay là nàng đã quên mất hắn nên mới có thể tuyệt tình mà vứt bỏ quãng thời gian mặn nồng trước kia?
Thế là hắn lại một lần nữa điều tra chi tiết vụ cháy năm đó ở Ly vương phủ, cuối cùng xác nhận là Ly Xuân không hề bị táng thân trong biển lửa nhưng nàng lại xin người ta thả nàng đi. Người thả nàng đi là một thân tín bên cạnh hắn, năm đó tên hắc y nhân đó từng gặp qua Ly Xuân trong nhà nàng.
Hắn từng ra lệnh với thân tín rằng không cho phép ai thương tổn đến tính mạng của Ly Xuân nhưng thân tín của hắn đều biết rõ Ly Xuân cũng chính là kiếp nạn của hắn. Hôm nay thế gia cầm tính mạng của Ly Xuân để thử điểm mấu chốt của Hoành giác, một khi xác nhận vị trí của Ly Xuân ở trong lòng hắn không hề tầm thường thì chỉ sợ những sự việc tương tự như vậy sẽ còn phát sinh. Nếu Hoành Giác không thể buông bỏ nàng thì sớm hay muộn cũng sẽ bại trong tay người khác. Một khi đã như vậy, không bằng để Ly Xuân chết đi thì tốt hơn.
Về công về tư, thân tín vừa không muốn vi phạm mệnh lệnh của hắn vừa không muốn giết chết ân nhân cứu mạng Hoành Giác, thế nên khi Ly Xuân cầu xin đối phương, bày tỏ ý định muốn rời đi của bản than thì người nọ lập tức đồng ý thả Ly Xuân, thậm chí còn tạo ra một khối thi thể nữ tử bị cháy thê thảm không thể nhận diện, mục đích chính là muốn Hoành Giác không tiếp tục dây dưa với Ly Xuân nữa.
“A Cửu… A Cửu…”
Dường như nàng đang bất mãn vì hắn tiến vào nhưng không lập tức thỏa mãn sự tê dại và thiếu hụt trong cơ thể nàng, đùi Ly Xuân kẹp lấy eo hắn, bắt đầu cọ xát vào thân thể hắn, chỉ là hai chân bị chặt nên nàng không thể nào hoàn toàn quấn vào người hắn, khiến nàng không ngừng vặn vẹo thân thể, khao khát hắn chủ động đâm vào.
“Nếu như những người ủng hộ người mà nhìn thấy ngươi dâm đãng thế này dưới thân thể trẫm thì không biết bọn chúng sẽ có biểu cảm xuất sắc đến thế nào.”
Mặc dù hắn nói lời oán hận nhưng dưới thân thì chưa từng ngừng lại động tác rút ra thọc vào. Sau khi mất nàng, hắn không hề chạm qua một nữ nhân nào khác, thậm chí việc duy trì con nối dõi cũng không thể khiến hắn có hứng thú. Nhưng hôm nay nhìn thấy nàng, dục vọng trong cơ thể lại bùng cháy mãnh liệt như lũ tràn đê. Những đùa bỡn vừa rồi vốn là muốn nhục nhã nàng nhưng cuối cùng lại tra tấn đến mức bản thân cũng không nhịn được nữa. Thật không biết đến tột cùng là đang tra tấn nàng hay đang tra tấn chính mình.
Hắn dùng vật cứng thô to của mình đâm từng nhát từng nhát mạnh mẽ vào sâu bên trong hoa huyệt của nàng, rồi lại dùng sức mà rút ra, từng đợt đều mang theo một lượng lớn dâm thủy cùng với tà vật bám chặt vào ‘gậy sắt’, rồi toàn bộ thịt non dâm mĩ bị hắn kéo ra kia lại theo nhịp hắn đâm vào mà trở về trong cơ thể.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...