Si đế


Thịt non trong hoa huyệt siết chặt lấy ngón tay, mỗi một cơn co bóp đều kích thích nàng gần như muốn thét lên thành tiếng, mỗi lần đẩy vào đều làm nàng nhớ tới dư vị ngọt ngào khi hắn chiếm lấy nàng trước đây. Nhưng lúc này nàng chỉ có thể cố gắng gạt những hình ảnh đó ra khỏi đầu để tránh cho bản thân rơi vào đáy vực. 
 
Không lâu sau, khi hoa huyệt từ từ tê dại vì mụ dược, nàng cũng không còn nhẫn nại được nữa, Ly Xuân lấy hết can đảm nói: “Hoàng thượng, thần thiếp như vậy… Có thể chưa?”
 
“Có thể.” Hoành Giác nói với giọng ban ơn: “Tiếp theo ngươi chỉ cần ngoan ngoãn đừng giãy giụa là được.”
 
Hắn vừa nói, Ly Xuân vừa cảm nhận được hơi thở mạnh mẽ của hắn phủ lên người nàng. Cho dù là trong bóng đêm, nàng vẫn không kiềm được mà nhắm hai mắt lại để đón nhận hắn tiếp tục tiến vào, nhưng nào ngờ sau khi hắn trói tay chân nàng vào bốn góc giường xong thì lại không hề tiến thêm bước nữa.

 
So với bị hắn điên cuồng chiếm đoạt, cử chỉ hiện tại càng làm cho Ly Xuân bất an nhiều hơn. Dường như nhìn ra sự khó hiểu của nàng, Hoành Giác nói với giọng ôn hòa: “Ly Xuân, trẫm khinh thường việc chiếm hữu một nữ nhân không có trẫm trong lòng.”
 
Hô hấp của Ly Xuân ngừng lại, hắn tiếp tục nói với giọng điệu ôn hòa mà lại tàn khốc: “Trẫm chỉ muốn chiêm ngưỡng một chút dáng vẻ dâm đãng của ngươi, tiện thể làm cho ngươi biết được đãi ngộ của một thứ đồ chơi là thế nào mà thôi.”
 
Hóa ra hiện tại ở trong lòng hắn, nàng chỉ là một thứ đồ chơi thôi sao? Cho dù không nhìn thấy biểu cảm của Hoành Giác, Ly Xuân vẫn chật vật quay mặt đi, mặc cho nước mắt thấm ướt miếng vải đen bịt mắt. Có điều so với trái tim đang lạnh lẽo tuyệt vọng lúc này, cơ thể của nàng lại đang dần khô nóng lên, càng ngày càng khó chịu.
 
Da thịt tê ngứa, dường như có trăm ngàn con kiến đang bò qua lại trên người nàng, những con vật nhỏ không thể nhìn thấy ấy đang chậm rãi gặm cắn từ ngực đến phần bụng dưới bằng phẳng của nàng, lại tà ác mà đục khoét ngốn lấy hoa hạch nhạy cảm của nàng, chui vào cơ thể nàng từng chút từng chút một.
 
Nếu nàng còn chưa trải qua chuyện chăn gối thì cùng lắm đây chỉ là kích thích khiến nàng như chết đi sống lại, cho đến khi thể lực chống đỡ không nổi nữa rồi ngất đi thôi. Nhưng nàng đã nếm qua mùi vị hoan ái từ lâu, nam tử nàng thương yêu lại đang ở bên cạnh, điều này khiến cho thân thể trống rỗng càng bị dày vò nhiều hơn.
 
Hai đầu vú hồng nhạt của nàng nhô lên, chưa trải qua âu yếm đã hừng hực dựng thẳng lên, có vẻ đặc biệt nổi bật trên đôi gò bồng nhỏ bé chỉ hơi nhấp nhô kia. Bụng dưới không ngừng phập phồng, hoa huyệt co rút đóng mở liên hồi, tựa như muốn đẩy trăm ngàn con kiến tà ác ở bên trong ra ngoài, nhưng lại chỉ là tốn công vô ích.
 
Mị dược trên da thịt giống như thêm dầu vào lửa, thiêu đốt khắp người nàng. Mị dược trong cơ thể thì lại như mật đường thu hút những con kiến điên cuồng chui vào. Cảm giác vui sướng mãnh liệt xen lẫn trống rỗng khiến nàng cảm thấy như lục phủ ngũ tạng như bị thứ gì đó gặm nhấm từng chút một, như muốn cắn nuốt đi tất cả lý trí và rụt rè của nàng.

 
Nàng cắn thật chặt môi dưới, không muốn bản thân phô ra dáng vẻ dâm loạn sa đọa như vậy trước mặt hắn, nhưng một bàn tay mạnh mẽ đột nhiên dùng sức bóp cằm nàng, ép nàng mở miệng ngậm lấy một cái khăn thấm đầy rượu.
 
“A ưm… ưm ư... Ưm ưm ưm… A a a a… A Cửu đừng a a a…”
 
Chất lỏng chảy vào miệng chỉ là chuyện trong nháy mắt nhưng tất cả lý trí lại bởi vì một vết nứt này tan rã hoàn toàn, sau khi khăn rớt ra khỏi miệng, Ly Xuân cũng không thể kiềm chế được nữa mà ưỡn eo mông lên, từ giữa hai chân có một lượng lớn chất tuôn ra.
 
Trong khoảnh khắc này, căn bản là nàng không phân rõ được đến tột cùng là tuôn ra dịch nhầy hay là đã hoàn toàn mất khống chế, chỉ nghe được hắn khẽ cười cay nghiệt: “Đã nói không cho phép ngươi gọi trẫm là A Cửu mà ngươi không hề tự giác chút nào. Ngươi còn gọi một tiếng nữa, ta sẽ lập tức trói Nghê Thiếu Khanh lại đây nghe tiếng la hét dâm loạn của ngươi.”
 
“Hoàng thượng… Xin ngài… Cầu xin ngài đừng làm như vậy… Thần thiếp… Thần thiếp sẽ không tái phạm.”

 
Ly Xuân lã chã chực khóc, thân thể run rẩy mà cầu xin. Trước đây khi nàng và Hoành Giác đang lúc tình nồng, nàng luôn một tiếng A Cửu hai tiếng A Cửu, cho dù cách xa nhiều năm, trong lòng nàng cũng chỉ có một mình Hoành Giác, trong lúc lên đỉnh vô thức mà gọi tên A Cửu là thói quen lâu ngày, làm thế nào có thể lập tức thay đổi trong nửa khắc được đây. Nhưng nàng biết hiện tại Hoành Giác đang vô cùng căm hận nàng, chắc chắn sẽ không thể dung túng và chiều chuộng nàng, thân mật khắng khít với nàng như xưa.
 
Hoành Giác không thèm để ý đến lời cầu xin của nàng, chỉ tiếp tục nói: “Mới vậy mà đã tiết ra, chắc là đang nóng lòng muốn tìm một nam nhân mà mây mưa rồi đây, tiếc là trẫm không cho phép người khác đụng vào nữ nhân mà trẫm từng chạm qua, hôm nay liền ban cho ngươi một sừng tướng công*, trước hết dạy cho ngươi dùng, sau này nếu trẫm hạ chỉ muốn gặp thì đừng quên mang theo sừng tướng công của ngươi, biểu hiện thật tốt để lấy lòng trẫm.”
 
*sừng tướng công: mạnh dạn đoán là con ciu giả 
 
Hắn nói những lời này một cách vừa vô tình vừa hạ lưu, tỏ rõ ý muốn sau này nàng phải thủ dâm để lấy lòng hắn. Ly Xuân như bị sét đánh lại không thể kháng cự, chỉ có thể mặc cho hắn từ từ đút một vật trơn tròn lạnh lẽo vào trong cơ thể nàng, lúc nông lúc sâu, rút ra đẩy vào. 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui