Sênh Ca - Quân Bất Khí

Edit: Yên (himeji0503)

Beta: Maria, Amin



Sênh Ca hào hứng cầm điện thoại chụp Châu Dạ liên tục, đây cũng là lần đầu tiên cô cẩn thận, chăm chú nhìn chàng trai này. Anh có mái tóc ngắn màu xanh khói, tai phải đeo khuyên tai màu bạc lóe lên những tia sáng nhỏ dưới ánh đèn sân bóng, giống như một ngôi sao rơi xuống trần gian.

Anh mặc đồng phục bóng rổ màu đỏ sẫm in số 7, cao 1m88, cao lớn mạnh mẽ, làn da trắng, khuôn mặt với những đường nét góc cạnh toát lên vẻ lạnh lùng và mạnh mẽ, hai mắt hơi hẹp dài ẩn chứa sự hung ác. Cả người đầy vẻ kiêu ngạo đầy sức sống, nốt ruồi nhạt trên chóp mũi cao thẳng đã làm dịu đi khí chất phản nghịch hoang dã kia của anh.

Cô nhìn chàng trai đang dẫn bóng trong điện thoại, cười vui vẻ.

Chàng trai của cô trông chững chạc chỗ nào chứ, rõ ràng chỉ là một cậu thiếu niên tự ti, siêu thiếu cảm giác an toàn mà thôi.

Nhưng hình như chàng trai này tính tình không được tốt lắm, trong một thời gian ngắn mà cô đã thấy Châu Dạ đập Trình Hạo ba lần vì cậu mắc lỗi, thậm chí vì tiếng cổ vũ của nhóm cổ động viên Sở Dịch quá ồn ào nên anh đã mấy lần dùng ánh mắt đáng sợ nhìn họ, khiến mấy cô gái kia sợ đến nỗi im lặng trong vài giây.

Sênh Ca bất đắc dĩ nhăn mày, thầm nói:

"Tính tình tệ thật nha."

Thế mà một người nóng nảy không kiên nhẫn như anh, ở kiếp trước lại có thể cẩn thận chăm sóc bà nội thần kinh bất thường của cô ba năm, khó có thể tưởng tượng được một chàng trai như vậy đã trải qua ba năm kia như thế nào.

Sênh Ca nhìn đến mê mẩn, bỗng nhìn thấy Trình Hạo bị cầu thủ đối diện giở trò làm cậu suýt ngã xuống đất, may mà Châu Dạ kịp thời duỗi tay ra đỡ Trình Hạo, tình huống bất ngờ khiến cô sợ đến nỗi cuống quít cất điện thoại đi, sau đó thấy mấy nam sinh trên sân bóng bắt đầu nháo nhào cả lên.

Thẩm Tinh muốn người vừa chơi xấu kia xin lỗi Trình Hạo là xong chuyện, nhưng có vẻ đối phương đang bị dẫn trước nên sốt ruột, không muốn xin lỗi.

Trình Hạo, Thẩm Tinh cùng với những đội viên khác còn đang hùng hổ cãi nhau với đối phương thì Châu Dạ đã điên lên lấy bóng rổ đập vào đầu người đó, tức giận chỉ vào người đó nói:

"Xin lỗi Trình Hạo ngay!"


Người đó bị đập bóng vào đầu cũng ngơ ngác, loạng choạng ôm đầu.

Sênh Ca nhìn thấy Châu Dạ động thủ liền giật mình kêu lên:

"Châu Dạ!"

Sợ anh lại ra tay lần nữa, cô vội vàng cất bước chạy qua.

Lúc cô chạy đến trước mặt đám người kia, bọn họ đã xông vào đánh nhau.

Những người hóng chuyện khác thấy Sênh Ca chạy đến, có người không sợ to chuyện mà còn nói to:

"Đù, nữ sinh mới chuyển đến kia đang muốn ngăn Châu Dạ đánh nhau đấy à? Không sợ mình cũng bị đánh luôn à."

Người qua đường A: "Nữ sinh mới chuyển đến này chơi trội thật đấy, đám con trai đánh nhau cô ta chen vào làm gì? Muốn hấp dẫn sự chú ý của đám con trai đấy à?"

Người qua đường B: "Hình như không phải đâu, chắc là không biết tính tình của Châu Dạ rồi, Châu Dạ đã đánh nhau thì ai dám cản chứ!"

Người qua đường C: "Ha ha... Chờ xem nữ sinh mới chuyển đến kia bị Châu Dạ ném đi thôi."

"..."

Nhưng mà giây tiếp theo, mọi người lại thất vọng trợn tròn mắt, bọn họ nhìn Sênh Ca chạy tới giữ chặt tay Châu Dạ, kéo anh ra đằng sau, nói với đám người bên đội Sở Dịch:

"Đầu của thành viên đội mấy cậu bị đập đến ngốc rồi mà còn không mau đưa cậu ấy tới phòng y tế đi."

Cô vừa nói vừa nhanh chóng quay đầu lại nhìn về phía Châu Dạ, nhíu mày nói: "Châu Dạ, cậu đừng đánh nhau nữa được không?"


Dù có thắng thì cũng chẳng ai có thể bảo đảm là sẽ không bao giờ bị thương.

Mà lúc này Châu Dạ cũng đã ngây người, khó tin cúi đầu nhìn bàn tay nhỏ trắng nõn của cô gái nhỏ đang nắm lấy cổ tay mình.

Lúc nãy cô vừa xông tới đã kéo cổ tay anh, thậm chí còn bảo vệ anh ở phía sau.

Nhất là lúc cô nhăn mặt nhẹ giọng mềm mại bảo anh đừng đánh nhau nữa, anh cảm giác chỗ nào đó nơi đáy lòng đã tan vỡ không còn tí gì.

Quần chúng hóng chuyện còn ngây người hơn, sao Châu Dạ không những không chửi mà còn để cho cô nắm tay vậy?

Lúc Châu Dạ đang sững sờ thì Sở Dịch lại kinh ngạc nhìn Sênh Ca, như thể không khống chế nổi mà thốt lên hỏi:

"Bạn học, cậu tên gì thế? Chúng ta có thể làm quen được không?"

Một câu nói khiến Châu Dạ hoàn hồn, trực tiếp nắm lấy tay Sênh Ca rồi kéo cô ra phía sau, vẻ mặt không vui nói với Sở Dịch:

"Cậu không cần biết tên cậu ấy."

Lúc này một nam sinh lo lắng nói với Sở Dịch: "Đội trưởng, hay là đưa cậu ấy đến phòng y tế kiểm tra trước đã."

Đồng thời thầy chủ nhiệm sau khi khi biết tin có học sinh suýt đánh nhau ở sân bóng rổ từ xa chạy đến, thầy hô lên:

"Tất cả giải tán mau, đừng vây quanh đây nữa."

Ngay lập tức, mọi người đều rời khỏi khỏi sân bóng rổ, thầy chủ nhiệm nhìn nam sinh được đỡ đi rồi hỏi một câu:

"Đã xảy ra chuyện gì?"


Sở Dịch nhìn nam sinh bị đập đến ngơ ngác, việc này đều là do cậu ta giở trò trước, không trách người khác được, cậu ấy nói với thầy chủ nhiệm:

"Do lúc chơi bóng không cẩn thận đụng phải thôi ạ."

Sở Dịch là kiểu học sinh mà thầy cô đều yêu thích, thầy chủ nhiệm vội nói:

"Vậy mau dẫn em ấy đến phòng y tế đi, thầy sẽ đi cùng."

Ngô Ưu vừa từ WC về đã thấy sân bóng rổ vắng tanh thì sửng sốt, sau đó lại thấy Sênh Ca đang bị Châu Dạ nắm chặt tay, Ngô Ưu chưa biết chuyện gì xảy ra đã vọt lên, hô to một tiếng:

"Châu Dạ, cậu buông Sênh Ca ra, đừng có bắt nạt cậu ấy."

Châu Dạ nhìn Ngô Ưu đột nhiên chạy tới, không kiên nhẫn mở miệng: "Con mắt nào của cậu thấy tôi bắt nạt cô ấy?"

Ngô Ưu vì bảo vệ bạn mà sốt ruột, không lựa lời nói luôn: "Cậu luôn thích bắt nạt người khác mà, lúc nào cũng hung dữ, Sênh Ca lại nhát gan, cậu ấy là học sinh ngoan, cậu đừng có mà trêu chọc cậu ấy!"

Thẩm Tinh thấy thế vội vàng đi tới kéo Ngô Ưu:

"Bọn tớ không bắt nạt cậu ấy, cậu kích động như vậy làm gì?"

Sênh Ca cũng vội thoát khỏi tay Châu Dạ rồi đi đến trước mặt Ngô Ưu giải thích:

"Châu Dạ không bắt nạt tớ, là tớ tự tới đây, Ưu Ưu, cậu về trước đi, tớ có chút việc muốn nói với Châu Dạ, cậu yên tâm, cậu ấy sẽ không bắt nạt tớ đâu, yên tâm 100% nha."

Ngô Ưu nhíu mày: "Cậu với cậu ấy thì có gì để mà nói với nhau chứ, hai cậu không phải người chung một đường, có tiếng nói chung à?"

Không phải người chung một đường.

Không có tiếng nói chung.

Hai câu ngắn gọn của Ngô Ưu đã khiến Châu Dạ trở nên căng thẳng, môi mỏng mím chặt, tay nắm thành quyền, ánh mắt thâm thúy nhìn về phía Sênh Ca, muốn quan sát thái độ của cô.


Sênh Ca vội vàng trấn an:

"Trời ạ, thật sự không có việc gì, hơn nữa Thẩm Tinh cũng ở đây mà, cậu ấy sẽ không để tớ bị bắt nạt đâu."

Thẩm Tinh lập tức phối hợp gật đầu: "À, đúng đúng đúng..."

Lúc này Ngô Ưu mới không tình nguyện xoay người rời đi.

Châu Dạ không muốn người khác nghe thấy cuộc nói chuyện của anh với Sênh Ca nên cũng đuổi đám Trình Hạo đi.

Anh đứng tại chỗ nhìn Sênh Ca đi về phía mình, đứng thẳng trước mặt anh, hai người lặng im vài giây, Châu Dạ cất giọng hơi trầm hỏi:

"Muốn nói gì với tôi?"

Sênh Ca ngửa đầu nhìn anh chớp chớp mắt, hơi tủi thân:

"Tớ đã đợi tin nhắn của cậu cả ngày đấy, cậu đã hứa rồi mà."

Cô nói:

"Châu Dạ, tớ muốn kết bạn với cậu có được không?"

Dáng vẻ tội nghiệp của cô khiến đáy lòng Châu Dạ như bị đâm một cái.

Muốn kết bạn với anh?

Châu Dạ đột nhiên cười khổ trong lòng, lời nói của Ngô Ưu còn quanh quẩn ở bên tai anh như là một cây kim tra tấn khắp cõi lòng.

Cô là học sinh ngoan, là tiểu tiên nữ thuần khiết, anh không nên làm ảnh hưởng tới cô.

"Kết bạn?" Châu Dạ tuỳ tiện hừ cười một tiếng trêu chọc cô: "Sao thế? Thích ông đây à?"

Hết chương 09!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận