Sênh Ca - Quân Bất Khí

Edit: Yên ()

Beta: Maria, Amin



Sênh Ca cảm giác được ánh mắt thăm dò của Châu Dạ, cô thản nhiên cười với anh, không chút che giấu mà gật đầu:

"Ừm, thích cậu."

Châu Dạ nghe vậy thì kinh ngạc ngẩn ra, anh hơi híp mắt nhìn chằm chằm cô gái trước mặt, vài giây sau mới lười nhác cười, ngả ngớn tới gần cô một bước, nhướng mày hỏi lại:

"Thích tôi?"

Anh bỗng nhiên tới gần, Sênh Ca bị cường thế trên người Châu Dạ làm sợ hãi lùi về sau một bước, đôi mắt sáng ngời xinh đẹp kinh hãi chớp chớp, hơi căng thẳng nhìn chàng trai đứng đối diện.

Châu Dạ nhìn động tác lùi lại của cô, cười lạnh, cố ý tới gần cô thêm một bước.

Vóc dáng anh rất cao, cảm giác cường thế rất mạnh mẽ, nhất là khi anh vừa mới tham gia một trận bóng rổ, cả người vẫn còn cảm giác tràn đầy năng lượng chưa dùng hết khi vận động, cảm giác mạnh mẽ ập tới khiến Sênh Ca không kìm được mà nuốt nước bọt.

Hai bàn tay cô nắm chặt lấy nhau, không nhịn được mà lùi về sau.

Nhưng cô lùi một bước thì Châu Dạ liền tới gần một bước, cho đến khi sau lưng Sênh Ca đụng phải khung bóng rổ, cả người bị chàng trai trước mắt và cột bóng rổ bao vây trong bán kính một mét vuông, anh chặn ánh đèn làm cả người cô bị bóng tối bao phủ.

Sênh Ca chớp mắt, hơi kinh hoàng cụp mắt gọi anh một tiếng:

"Châu Dạ."

"Ừ?" Tư thái lười nhác của Châu Dạ mang theo cường thế hoang dã, anh bỗng nhiên duỗi tay chống trên chỗ khung bóng rổ trên đỉnh đầu cô, chậm rãi lên tiếng:

"Không phải thích ông đây à? Trốn cái gì?"

Sênh Ca nhìn động tác giơ tay của anh, sợ hãi mím môi, khẽ ngước mắt nhìn anh một cái.


Cô mới ngước mắt lên vừa hay đối diện với đôi mắt u tối của Châu Dạ đột nhiên cúi xuống nhìn thẳng cô, khiến Sênh Ca sợ tới mức giật thót, mở to hai mắt nhìn anh, hô hấp dường như cũng lập tức dừng mất nửa nhịp.

Châu Dạ thấy ánh mắt kinh hãi của cô, tùy tiện cười:

"Sợ? Còn muốn kết bạn với tôi nữa không đây?"

"Ai sợ?!" Sênh Ca cố lấy lại bình tĩnh, mạnh mẽ mở to mắt nhìn thẳng vào mắt anh, nói: "Muốn kết bạn với cậu."

Cô biết chàng trai này sẽ không làm hại cô.

Châu Dạ nhìn cô đang cố ra vẻ bình tĩnh, suy nghĩ rồi hừ cười một tiếng, đột nhiên dí sát mặt vào cô, một tay anh còn đang chống trên khung bóng rổ trên đỉnh đầu cô, nghiêng đầu cười lưu manh nói:

"Được thôi, vậy cậu hôn ông đây một cái đi, để ông đây nếm thử trước xem có ngọt không."

Hôn! Hôn một cái?!

Sênh Ca kinh ngạc nuốt nước bọt, hoảng sợ run rẩy chớp chớp mắt, nhất thời không biết nên làm gì.

Châu Dạ nhìn cô gái hoảng loạn bối rối dưới khuỷu tay mình, cong môi cười lạnh:

"Có hôn không? Không hôn thì ông đây (đi đây)..."

"Chụt ~"

Còn chưa dứt lời thì Sênh Ca đã ngửa đầu ghé sát vào má anh mà hôn một cái.

Châu Dạ ngây ngẩn cả người, đơ ra vài giây, trên má còn lưu lại cảm giác mềm ấm của cánh môi cô gái để lại.

Lần đầu tiên hôn người khác khiến tai Sênh Ca hơi đỏ lên, cô mím môi, nhỏ giọng hỏi:

"Ngọt... Ngọt không?"


Châu Dạ bừng tỉnh, thu lại hết suy nghĩ và cánh tay đang chống lên khung bóng rổ, thậm chí còn lùi về sau một bước để kéo giãn khoảng cách với cô gái đang khiến tim anh đập như điên trước mặt, khó có thể kìm nén cảm xúc này, đến cả ánh mắt cũng vô thức mà nhìn sang bên cạnh, bình tĩnh lại một chút rồi mới nói được một câu:

"Không ngọt! Ông đây đi đây, đúng là lãng phí thời gian!"

Dứt lời liền nhanh chóng xoay người rời đi, khoảnh khắc đó trông như chạy trối chết.

Sênh Ca thấy anh rời đi liền vội vàng duỗi tay giữ chặt góc áo anh, nhanh miệng nói:

"Vậy... Ngày mai tớ sẽ ăn nhiều kẹo một chút rồi cậu để tớ hôn một cái, sau đó... sau đó cậu nếm thử lại lần nữa được không?"

Châu Dạ: "!!!??"

Đồng tử không thể tin nổi mà co chặt, sợ lỗ tai mình đang gặp vấn đề.

Tiểu tiên nữ của anh đang muốn quấn lấy anh? Còn tìm được lý do như này nữa?

Sênh Ca thấy anh đơ người tại chỗ không lên tiếng, một tay khác cũng đưa ra kéo góc áo Châu Dạ nhẹ nhàng đung đưa, giọng mềm mại gọi tên anh:

"Châu Dạ~"

Một tiếng này liền khiến cả người Châu Dạ trống rỗng, giống như bị đốt cháy vậy, máu cũng sôi trào, sống lưng cứng đờ.

Châu Dạ nhắm mắt, mạnh mẽ bình tĩnh lại rồi quay đầu nhìn Sênh Ca, giọng nói lạnh lùng:

"Sênh Ca! Cậu có biết nói những lời này với đàn ông sẽ gây hiểu lầm không!

Nếu cậu muốn dùng cách này để báo đáp ông đây vì hôm khai giảng đã giúp cậu giải vây thì tôi không cần!

Đừng có nói mấy lời như vậy với những tên đàn ông khác, sẽ chịu thiệt đó!"

Một từ "báo đáp" khiến Sênh Ca chột dạ buông lỏng tay đang lôi kéo góc áo anh, nắm chặt lòng bàn tay.


Bây giờ cô đúng là đang muốn báo đáp ân nghĩa mà anh đã thay cô báo thù và chăm sóc bà nội ở kiếp trước nên mới tới gần anh.

Châu Dạ thấy cô buông lỏng tay, dáng vẻ như bị anh đoán trúng tim đen, anh nhíu chặt mày, nội tâm ẩn nhẫn lạnh nhạt nói với cô:

"Tôi không cần cậu báo đáp gì cả, tôi cũng không thích loại học sinh ba tốt như cậu, sau này cách tôi xa một chút."

Lúc Sênh Ca lại ngẩng đầu lên, Châu Dạ đã xoay người đi mất, vóc dáng anh cao nên bước đi rất nhanh, tấm lưng kia trông hơi cô đơn, đồng phục bóng rổ màu đỏ thẫm dần hòa vào bóng đêm.

Cả đêm hôm đó Sênh Ca không ngủ, cô phát hiện trong đầu đều là dáng vẻ của Châu Dạ, tất cả đều là bóng lưng anh cô đơn xoay người rời đi.

Cô bắt đầu lo lắng cho cảm xúc của anh, đau lòng vì sợ anh cô đơn mà trằn trọc khó ngủ.

Sáng hôm sau, Sênh Ca ra cửa liền nhắn tin cho Trình Hạo trước:

"Trình Hạo, xin lỗi cậu, lại làm phiền cậu rồi, phiền cậu nói với Châu Dạ là tớ mang bữa sáng cho cậu ấy, là tớ tự mình học gói sủi cảo với bà nội, cảm ơn."

Lúc Trình Hạo nhận được tin nhắn thì Châu Dạ cũng ở ngay bên cạnh, bọn họ đang chuẩn bị đến tiệm xe sửa xe đua cho khách thuê.

"Ủa không đúng, sao anh còn chưa cho con gái nhà người ta số điện thoại nữa vậy?" Trình Hạo đưa tin nhắn cho Châu Dạ xem: "Oa, lại mang bữa sáng cho anh nè, còn tự gói sủi cảo nữa chứ."

Châu Dạ nhìn tin nhắn, nghĩ lại những lời nói với cô trên sân bóng rổ ngày hôm qua, vốn tưởng sẽ khiến cô rời xa anh rồi học tập cho tốt, sống tiếp cuộc đời tươi sáng như ánh mặt trời của mình, mà không phải dính đến thứ bẩn thỉu thối nát như anh, lại không ngờ cô không những không lùi bước mà còn tự gói sủi cảo cho anh.

Lần đầu tiên, nội tâm Châu Dạ gợn sóng không ngừng, không cam lòng lùi về phía sau nhưng cũng không dám tiến lên.

"Nghĩ gì vậy?" Trình Hạo thấy Châu Dạ ngây người liền đập một cái lên vai anh: "Anh có định đến trường không?"

Châu Dạ hoàn hồn, nhấc chân đi đến chỗ xe máy, chân chạm đất, làm bộ không chút để ý quay đầu lại nhìn Trình Hạo:

"Không đi."

Hiện tại anh không xứng để đứng trước mặt cô, dính tới anh sẽ chỉ làm thầy cô, bạn bè sinh ra ấn tượng xấu về cô gái của anh mà thôi, thậm chí là bài xích ấy chứ.

Anh muốn đứng bên cạnh cô, trở thành lá chắn của cô chứ không phải là khốn khổ kéo cô xuống ghế thần rồi biến cô thành trò cười trong mắt mọi người như bây giờ.

Anh sẽ nỗ lực để có thể nhanh chóng quang minh chính đại đứng trước mặt cô.

Trước đó, anh không muốn tham dự vào cuộc sống của cô hay phá hủy sự tốt đẹp của cô.


Châu Dạ híp mắt, quay đầu lại, nhìn ánh mặt trời ở phía trước, dường như đang lẩm bẩm một câu:

"Tôi muốn kiếm tiền."

Hôm đó, Sênh Ca không chờ được Châu Dạ, trên đường tan học về nhà cô chỉ đành ăn hết phần sủi cảo kia.

Trong lòng cô hơi thấy tủi, lúc ăn đến miếng cuối cùng, vành mắt cũng đỏ lên muốn khóc nhưng lại không khóc, làm người ta đau lòng.

Châu Dạ lặng lẽ đi theo phía sau cô không xa không gần, dường như nhìn thấy bả vai mảnh mai của cô gái hơi chuyển động vài cái, như là đang khóc vậy.

Đáy lòng anh co rút đau đớn trong chớp mắt, muốn bước nhanh lên trước hỏi có phải có ai bắt nạt cô không.

Đúng lúc này thì xe buýt đến.

Châu Dạ đeo khẩu trang, trùm mũ áo khoác lên đầu, rồi đi theo Sênh Ca lên xe buýt.

Lúc này anh không ngồi ở cuối cùng mà yên lặng chọn ngồi đằng sau Sênh Ca.

Sau khi ngồi xuống, anh nhìn thấy Sênh Ca uể oải, ỉu xìu nhìn chằm chằm hộp cơm trong tay.

Cô gái thấp giọng mềm mại oán giận:

"Châu Dạ! Cậu là tên hèn nhát! Hừ!"

Châu Dạ ngồi ở ghế sau: "..."

Là vì buổi sáng anh không đến trường nhận bữa sáng nên cô tức giận à?

Anh không lên tiếng, lẳng lặng ngồi ở phía sau nhìn cái gáy lông xù xù của cô, nghe tiểu tiên nữ lẩm nhẩm mắng mình vài câu "tên hèn nhát"!

Được thôi, lần đầu tiên có người nói anh hèn nhát nhưng anh lại không dám phản bác tí nào!

Không biết có phải cảm nhận được gì không mà lúc rẽ ở ngã tư đường, Sênh Ca bỗng nhiên quay đầu lại.

Châu Dạ vội vàng cúi đầu, cánh tay đặt ngang lên mặt ghế đằng trước, vùi mặt dưới cánh tay để người khác không thấy rõ mặt mình.

Sênh Ca quay đầu lại nhìn người phía sau đang vùi cả khuôn mặt vào trong tay, có vẻ cô không nhận ra nên chỉ nhìn lướt qua như người xa lạ rồi lại xoay người lại ngoan ngoãn ngồi yên.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận