Giang Tuyết Huỳnh: "..."
Không phải ảo giác, cô luôn cảm thấy thái độ của Trì Thanh đối với Trần Lạc Xuyên có hơi ‘hãm’ hơn bình thường.
Bầu không khí vừa thoáng hòa hoãn nhanh chóng trở nên lạnh lẽo.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Không biết có phải là đã nhìn ra ý thù địch nhàn nhạt của Trì Thanh hay không, thái độ của Trần Lạc Xuyên cũng bình tĩnh trở lại, không cố gắng thử hàn huyên với anh nữa.
Bầu không khí giữa hai người đóng băng đến mức Giang Tuyết Huỳnh có cảm giác xấu hổ không biết trốn ở đâu, không nói nên lời.
Cô thật sự muốn an ủi bản thân đã nghĩ quá nhiều, nhưng đến phần chọn vị trí, sự giằng co không tiếng động và lạnh nhạt này càng đạt đến đỉnh điểm.
Trì Thanh: [Tôi chơi rừng.]
Trần Lạc Xuyên: [Tôi chơi rừng.]
Hai người không hẹn mà cùng gửi đi tín hiệu như vậy.
Sau khi im lặng ngắn ngủi nửa giây, Trì Thanh không chịu nhượng bộ, tiếp tục điên cuồng bấm tín hiệu: [Tôi chơi rừng.]
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trần Lạc Xuyên, người luôn tốt tính, hiếm khi không nhượng bộ: [Tôi chơi rừng.]
Không khí càng lúc càng căng thẳng.
Rốt cuộc hai người này cãi nhau từ ban ngày đến giờ là vì chuyện gì vậy?
Mặc dù đúng là có vua đi rừng gánh mình rất hạnh phúc nhưng nhìn thấy bầu không khí ngày càng trở nên lạnh lẽo, Giang Tuyết Huỳnh giống như một người qua đường cầm cây thông bồn cầu đi lạc vào hiện trường tàu hỏa gặp sự cố vậy.
Trong lúc bối rối, cô chỉ biết cắn răng kiên trì, chậm rãi gật đầu [Tôi chơi xạ thủ], ý muốn làm dịu bầu không khí.
Không biết có phải đã có hiệu quả hay không, Trần Lạc Xuyên trầm mặc một hồi, sau đó đột nhiên nhượng bộ: [Tôi chơi hỗ trợ.]
Trần Lạc Xuyên: [Tôi hỗ trợ cậu.]
Giang Tuyết Huỳnh có chút không kịp đề phòng: [À, được.]
Tình cờ là cô chơi vị trí này tương đối gà, cần được bảo vệ.
Lần đầu tiên, Trì Thanh không bày tỏ bất kỳ ý kiến nào.
Ngay khi Giang Tuyết Huỳnh cho rằng cuộc tranh chấp đã tạm thời kết thúc, không ngờ vào game, hai người này lại vẫn không yên tĩnh.
Đăng nhập vào trò chơi.
Trì Thanh, người vừa nãy vẫn còn không phản đối gì, vừa ra khỏi cửa nhà đã bắt đầu điên cuồng chọn Trần Lạc Xuyên.
Hỗ trợ theo tôi.
Hỗ trợ theo tôi.
Hỗ trợ theo tôi.
Giang Tuyết Huỳnh vốn đang đắm chìm dọn lính, nghe vậy thì ngẩng đầu lên nhìn bản đồ nhỏ.
Vị trí mà Trì Thanh chơi rất dễ bị công kích trong giai đoạn đầu.
[Cậu đi cùng cậu ấy đi.] Cô gõ chữ: [Một mình tôi không sao đâu.]
Trần Lạc Xuyên cũng không tranh khí phách nhất thời vào lúc này, nói ‘được’ rồi đi theo Trì Thanh.
Giang Tuyết Huỳnh một mình vật lộn một lúc dưới tháp.
Đối phương mấy lần tới bắt cô, hồi lâu cũng không thấy có người tới hỗ trợ, vì vậy không khỏi liếc nhìn hướng của Trần Lạc Xuyên trên bản đồ thu nhỏ.
Trần Lạc Xuyên có lẽ cũng nhận thức được tình trạng khó khăn của cô, chỉ là cậu vừa di chuyển, một loạt tín hiệu vang lên như bùa đòi mạng.
[Hỗ trợ xin theo tôi.]
Còn chưa đi được hai phút, Trì Thanh mặt không đổi sắc điên cuồng bấm tín hiệu.
[Hỗ trợ, xin theo tôi.]
[I will carry you.]
[Tôi đến bắt người rồi.]
Trần Lạc Xuyên vẫn bất động.
Chàng thiếu niên mặt mày lãnh đạm giả vờ như không nghe thấy.
Có Trần Lạc Xuyên chia sẻ gánh nặng trong chốc lát, Giang Tuyết Huỳnh nhìn tín hiệu không ngừng nhấp nháy trên đầu, thực sự cảm thấy áp lực như núi, suy nghĩ một chút rồi vẫn tiếp tục đánh chữ: [… Hay là cậu đi với cậu ấy đi, một mình tôi để ý kỹ chút là được.]
Trần Lạc Xuyên: [… Thật sự không cần à?]
Giang Tuyết Huỳnh: [Không cần.]
Thái độ cô kiên quyết, Trần Lạc Xuyên không tiện nói gì thêm.
Thông qua màn hình điện thoại, Giang Tuyết Huỳnh không nhìn thấy biểu cảm và phản ứng của Trần Lạc Xuyên.
Nhưng loại phản ứng này lại lọt vào mắt Lương Siêu ở bên cạnh.
Lúc này có khá nhiều học sinh đi chơi.
Không chỉ mấy người Trương Thành Dương, Trì Thanh, Tiền Phi Phi cũng chủ động chủ động mời một số người bạn tốt cùng nhau ra ngoài ăn tối.
Cả đám chọn một quán mì gần đó.
Từ lúc ngồi xuống đến bây giờ, Lương Siêu mơ hồ cảm thấy vẻ mặt của Trần Lạc Xuyên có chút nhàn nhạt, không hăng hái cho lắm.
Trần Lạc Xuyên bình thường thích cười, tính tình rất tốt, khi cười rộ lên trông rất nhẹ nhàng sảng khoái, nhưng khi không cười, môi hơi mím lại, ánh mắt lộ ra vẻ đặc biệt lạnh lùng.
Liếc nhìn vẻ mặt của Trần Lạc Xuyên, trong lòng Lương Siêu không khỏi cảm thấy căng thẳng. Cậu ấy tự hỏi hôm nay có phải Trần Lạc Xuyên nhìn thấu ý đồ của cậu ấy hay không, cho nên mới lạnh lùng như thế.
Đặc biệt là Tiền Phi Phi không rõ vì sao, cầm đũa không ngừng nhìn về phía này: "Trần chó làm sao vậy?"
Lương Siêu lắc đầu, không nói gì, thở dài.
Mọi người chơi cùng nhau, so với Giang Tuyết Huỳnh, cậu ấy thiên vị Phi Phi hơn một chút, không thì tội gì cậu ấy phải thế?
…
Trong game.
Lần này, Trần Lạc Xuyên thực sự bị Trì Thanh trấn áp. Cậu thiếu niên có tính khí tốt, nhưng người xuất sắc từ khi còn nhỏ ít nhiều cũng có chút kiêu ngạo.
Dưới tình huống Giang Tuyết Huỳnh liên tục nói cô không cần, cậu thực sự quay trở lại bên cạnh Trì Thanh trong im lặng, theo Trì Thanh đến chết không rời, sau đó cướp lấy đầu người đầu tiên.
“Xin lỗi.” Trần Lạc Xuyên nói một cách thoạt nhìn chẳng có thành ý gì: "Trượt tay.”
Giang Tuyết Huỳnh: "..."
Trước khi gặp đám người Trì Thanh, cô luôn chơi một mình, không có hỗ trợ, mặc dù khó khăn nhưng cũng không đến mức không chơi tiếp được.
Không có hỗ trợ, cô sẽ biết co ro dưới tháp, từ từ phản kích.
Chỉ là đồng đội của cô rõ ràng không tốt tính như cô, có thể là sự kiêu ngạo của Trì Thanh đã khiến dư luận phẫn nộ, hoặc cũng có thể là chuỗi tín hiệu này quá quấy nhiễu dân tình.
Cô còn chưa nói gì mà đồng đội nhà mình đã không nhìn được nữa.
Pháp sư: [Tôi đi mid không đến được, hỗ trợ thì có thể giúp một đường mà.]
Sau khi đâm chết một con quái rừng, Giang Tuyết Huỳnh nhìn thấy Trì Thanh rảnh tay di chuyển qua lại: [Không được.]
[Tại sao không? Cậu không thấy xạ thụ đã khốn khổ đến mức chẳng ra khỏi tháp được luôn à?]
Câu trả lời của Trì Thanh thoạt nhìn rất lạnh nhạt và đương nhiên.
[Bởi vì tôi gà.]
Đồng đội: ...
Bị câu nói này nghẹn họng hồi lâu, phải một lúc sau, pháp sư đồng đội mới đáp lại: [Gà thì đừng có đi rừng.]
[Cũng không được.]
Thái độ của chàng trai trẻ kiêu ngạo không gì sánh được, thậm chí còn dừng lại gõ chữ trước mặt pháp sư, giọng điệu nhàn nhạt:
[Bởi vì tôi… Vừa gà vừa thích chơi.]
…
Pháp sư: "..."
Giang Tuyết Huỳnh: "..."
Lặng lẽ cụp mắt chọc chết một tên lính, Giang Tuyết Huỳnh, tôn trọng chủ nghĩa tinh thần nhân đạo, từ tận đáy lòng thắp một ngọn nến cho đồng đội.
Đồng đội không biết, nhưng cô thì biết trình độ của Trì Thanh.
Có sự giúp đỡ của Trần Lạc Xuyên, cô trơ mắt nhìn Trì Thanh dẫn Trần Lạc Xuyên đi giết chóc khắp nơi.
Nhìn thấy thành tích của anh, ngay cả đồng đội vừa rồi cũng không nói lời nào.
Trong thực tế hai người đang đối chọi gay gắt, trong game thì như đang cạnh tranh đua đòi.
Vị trí hỗ trợ rất khó để phát huy tài năng.
Ngay cả như vậy, các kỹ năng mà Trần Lạc Xuyên nên chặn cũng giảm xuống theo sát thương nên nhận, bất cứ ai đến cũng phải khen hỗ trợ chơi tốt. Dưới tình huống như vậy, Trần Lạc Xuyên thậm chí còn có thừa sức lực để cướp vài cái đầu từ Trì Thanh.
Thấy tình hình này, tay Giang Tuyết Huỳnh chậm rãi rời khỏi màn hình điện thoại, nhìn hai người như xe lu, ra vào hẻm núi, phối hợp đến mức ăn ý, chìm đắm trong mê muội.
… Vậy cô thì sao?
Bây giờ cô đã bắt đầu tự hỏi liệu có phải sự khó chịu của Trì Thanh vẫn chưa suy giảm hay không. Nếu không, tại sao thà vượt qua ‘vạn dặm đường’ để hỗ trợ cô hơn là để Trần Lạc Xuyên đến giúp cô một phút.
Mọi hành vi giống như bị cây trâm vàng của Tây Vương Mẫu vạch ra dòng sông Ngân để ngăn cách cô với Trần Lạc Xuyên.
Kết thúc một ván, cả hai thậm chí mỗi người còn giành được huy chương vàng.
Đến ván thứ hai, trận chiến gay gắt giữa hai người không những không dừng lại mà càng ngày càng kịch liệt.
Trì Thanh này vẫn chơi rừng, Trần Lạc Xuyên cũng dứt khoát chọn một tướng đi rừng để chém giết ở đi đường trên.
Kinh nghiệm chơi game của Trần Lạc Xuyên không bằng Trì Thanh, hè năm nay mới bắt đầu chơi nhưng cậu phản ứng nhanh, tâm lý ổn định, mấy tháng sau đã chơi rất ổn.
Lần này không ai lên tiếng, hai người vẫn im lặng nhưng lại như đang so đầu người.
Lúc này, mấy xiên nướng cũng bắt đầu được dọn ra từng đĩa.
Trương Thành Dương trao đổi ánh mắt với mấy người Tưởng Nhạc Thiên. Họ nhìn Trì Thanh chơi game, hoàn toàn không động đến xiên nướng trước mặt. Hai người bọn họ thần không biết quỷ không hay lấy đi mấy que mà anh cũng không nhận thấy.
Những âm thanh giết chóc lần lượt phát ra từ điện thoại di động cho thấy cuộc chiến khốc liệt như thế nào.
Trương Thành Dương thấy thiếu niên nhướng mày, thần sắc có chút lạnh lùng, cho dù là trong màn đêm xen lẫn khói lửa cũng có vẻ xa cách.
Trương Thành Dương: "Sao vậy? Đánh thua à?"
"Làm sao tôi biết được." Tưởng Nhạc Thiên nhìn một lượt, suy nghĩ một chút rồi đưa lon soda cam trong tay qua: "Mở ra được không? Ông chủ không tìm thấy cái mở nắp chai."
Trì Thanh không nói lời nào, vừa nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, vừa gõ mạnh cái chai.
Bàn tay thon dài rõ ràng kéo một cái đã đưa chai nước ngọt đã khui sẵn tới, động tác gọn gàng và đẹp mắt như đang hất bay đầu của ai đó.
Trương Thành Dương: "..." không dám lên tiếng.
Bên này, đầu người của Trần Lạc Xuyên +1.
Trì Thanh đã giết hai tên.
Bên này, Trần Lạc Xuyên double kill, Trì Thanh không ngần ngại nhảy qua tháp để lấy đầu đối thủ.
Ngay cả những đồng đội không rõ nguyên do cũng phải cảm thán: [Đi rừng với top của chúng ta mạnh thật.]
Ngày mai vẫn phải đi học. Nếu cứ tiếp tục như thế thì hai người này có thể phải so đấu đến cùng thiên hoang địa lão mất.
Sau vài ván, Giang Tuyết Huỳnh cuối cùng cũng không chịu nổi bầu không khí này, đề nghị giải tán: [Tôi còn có hai đề toán cần làm, tạm thời không đánh nữa.]
Còn giả bộ nói thêm một câu: [Hay là hai người các cậu đánh đi?]
Rõ ràng, cả hai đều không muốn có bất cứ liên quan gì với đối phương.
Cô đề nghị giải tán.
Trì Thanh rời đội một cách dứt khoát. Trước khi đi, Trần Lạc Xuyên càng không hàn huyên thêm câu nào với anh.
Bầu không khí mấy ván hôm nay rất kỳ lạ, Giang Tuyết Huỳnh cầm điện thoại suy nghĩ một lúc, không đăng xuất mà nhấp vào chiến tích, nhìn một vòng.
Trần Lạc Xuyên và Trì Thanh cũng không đăng xuất ngay lập tức, avatar của họ đều sáng.
Vừa rời đội, Trần Lạc Xuyên đã chủ động trò chuyện riêng với cô.
Trần Lạc Xuyên: [Vốn tưởng chỉ có hai người chúng ta, tiếc là hôm nay không có cơ hội, lần sau còn chơi cùng nhau không?]
… Ý gì đây?
Cô cố hết sức nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, muốn nhìn cho dòng chữ này nở hoa.
Đáng tiếc là cho dù giải thích kiểu gì cũng không thông.
Cố gắng thôi miên bản thân không nghĩ nhiều, Giang Tuyết Huỳnh dừng một chút, đáp lại một cách rất quy củ.
[Được.]
[Nhưng hôm nay cũng coi như chơi cùng nhau rồi.]
Trần Lạc Xuyên dường như không che giấu sự thất vọng của mình chút nào. Cậu dứt khoát, thẳng thắn nói: [Thực ra vốn muốn đi rừng cho trông đẹp trai chút.]
Trước mắt dường như hiện ra dáng vẻ thiếu niên có phần phiền não, Giang Tuyết Huỳnh không nhịn được cười: [Tôi thấy cậu đã rất đẹp trai rồi.]
Cô còn muốn nói gì đó, đang chuẩn bị nói thì một tin nhắn khác đột nhiên hiện lên ở đầu màn hình.
Đó là Trì Thanh.
So với Trần Lạc Xuyên, tin nhắn của Trì Thanh ngắn gọn và dễ hiểu hơn, vô cùng phù hợp với tính cách lười biếng của người này.
Người này đi thẳng vào vấn đề, ném một câu:
[Lần sau đừng kéo cậu ta nữa.]
Giang Tuyết Huỳnh trả lời bằng một dấu: [?]
Thiếu niên nhàn nhạt: [Quá gà. Một kéo hai, không kéo nổi.]
Giang Tuyết Huỳnh: "..."
Nhìn thế nào cũng là cô gà hơn Trần Lạc Xuyên mà!
Khoan,
Đợi đã, Trần Lạc Xuyên đâu có gà!
Điện thoại di động trên tay rung lên một tiếng.
Cậu thiếu niên lại gửi một tấm hình khác.
Giang Tuyết Huỳnh mở ra nhìn, là một con chó con Golden Retriever rất, rất quen thuộc.
Đuôi chó gần như biến thành chân vịt, nheo mắt nhìn camera, ngẩng đầu há miệng cười ngốc nghếch.
Là Bì Bì đang vẫy đuôi.
“Bì Bì làm sao vậy?” Cô hỏi.
Nghĩ đến đây, Tuyết Huỳnh không khỏi sờ lên màn hình, đã lâu rồi cô không gặp Bì Bì.
Một tin nhắn thoại theo sau.
Giọng nói réo rắt truyền qua dòng điện hơi méo, nhưng vẫn khó có thể che giấu giọng nói cậu thiếu niên.
Qua micro, cậu thiếu niên nhẹ nhàng nói:
"Bì Bì nhớ cậu."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...