Selene trong lòng anh

Bị kẹt giữa hai người, Giang Tuyết Huỳnh có thể cảm thấy Lương Siêu lại nhìn cô với một ánh mắt phức tạp, khó có thể diễn tả được.
 
"..."
 
Trong lòng lặng lẽ hít sâu một hơi, Giang Tuyết Huỳnh lần đầu tiên chủ động xen vào, phá vỡ bầu không khí căng thẳng: "Nếu không còn chuyện gì nữa, tôi đi vệ sinh trước."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Sau đó, không đợi phản ứng của Trì Thanh và Trần Lạc Xuyên, cô đi thẳng về phía Thẩm Manh Manh, nắm lấy cánh tay của cô ấy, cùng cô ấy rời khỏi hiện trường.
 
Bầu không khí như vậy khiến cô cảm thấy hơi khó chịu và không thoải mái. Điều này khiến cô cảm thấy có gì đó không ổn, Giang Tuyết Huỳnh mím môi, cô luôn cảm thấy Lương Siêu coi cô như một chiếc bè.
 
Chắc không phải là ảo giác.
 
Ban đầu khi chơi game, Trần Lạc Xuyên đã thay cô làm rõ mối quan hệ của cô với Trì Thanh.
 
Kết hợp với ý định mai mối Tiền Phi Phi và Trần Lạc Xuyên trước đó, anh Siêu này đột nhiên nói một câu không đầu không đuôi, hoặc là cậu ấy quên mất việc này, hoặc là cậu ấy cố ý.
 
Mấy người Diệp Điềm Linh không theo kịp.
 
Giang Tuyết Huỳnh đi chậm lại nhưng trong lòng cô cảm thấy hơi nặng nề.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mặc dù Thẩm Manh Manh đã bị cô kéo đi nhưng cô ấy vẫn đang băn khoăn về chiến trường kịch liệt vừa rồi, không nhịn được mà hỏi: "Có phải Trì Thanh có khúc mắc gì với Trần Lạc Xuyên không? Sao tớ cứ cảm thấy anh Trì... lạnh lùng thế nhỉ?"
 
"Tớ cũng không biết." Giang Tuyết Huỳnh nói: "Trước đây tớ cũng cảm thấy bọn họ có chút bất hòa nhưng cụ thể xảy ra chuyện gì thì tớ không rõ."
 
Thẩm Manh Manh suy nghĩ: "Nghe nói giữa phụ nữ sẽ âm thầm so sánh lẫn nhau nhưng tớ thấy giữa đàn ông cũng sẽ ganh đua lẫn nhau. Có lẽ là đang... ganh đua tài sắc?"
 
Giang Tuyết Huỳnh thầm tưởng tượng ra hình ảnh Trì Thanh ganh đua tài sắc, ngay lập tức như bị sét đánh.
 
… Hoàn toàn không thể tưởng tượng được cảnh này.
 
"Thôi, đừng nói chuyện này nữa." Thẩm Manh Manh nói: "Vừa rồi cậu có nghe thấy không? Bọn họ đều đăng ký chạy 1500 mét."
 
"Tớ nói cho cậu biết nha." Thẩm Manh Manh nghiêm túc nói: "Đại hội thể thao là gì? Đại hội thể thao là cơ hội dễ xảy ra gian tình nhất."
 
"Cho nên…" Cô ấy đột nhiên nắm lấy tay cô, trên khuôn mặt tròn nhỏ lộ ra nụ cười ranh mãnh: "Không phải cậu thích Trần Lạc Xuyên sao? Đây là cơ hội của cậu! Cậu phải tận dụng tốt lần đại hội thể thao này. Tớ sẽ giúp cậu!"
 
Giang Tuyết Huỳnh bị cô ấy làm cho sửng sốt, không thể không nương theo dòng suy nghĩ của Thẩm Manh Manh, tưởng tượng ra rất nhiều bộ phim truyền hình lãng mạn về đề tài học đường mà mình đã từng xem.
 
Nhưng cô đã quen với việc giữ những suy nghĩ của mình sâu trong lòng, bảo cô chủ động xuất kích thực sự không phải là phong cách của cô.
 
Thẩm Manh Manh cũng biết rõ bản tính của cô: "Tớ nói thật, cậu dễ ngại quá đấy. Cậu không chủ động thì sao giữa các cậu có thể xảy ra chuyện gì được chứ. Biết không? Mặc dù tớ không biết Trần Lạc Xuyên nghĩ như thế nào, nhưng tớ có thể nhìn ra cậu ấy không ghét cậu."
 
"Nếu bọn con trai không ghét cậu thì về cơ bản cậu đã thành công một nửa rồi!"
 
Đoạn đối thoại này hễ xảy ra ở bất trường hợp nào, Giang Tuyết Huỳnh đoán chừng mình cũng sẽ mặt đỏ tim đập, suy nghĩ miên man, không kìm được khóe miệng đang muốn nhếch lên. Chỉ là vừa rồi gây ra hiểu lầm lớn như vậy, nhớ tới phản ứng của Diệp Điềm Linh, cô cứ thấy không yên lòng.
 
"Nói sau đi."
 
Thẩm Manh Manh có lẽ cũng chú ý tới việc cô không hăng hái cho mấy, cho nên gần như không cần suy nghĩ cũng đoán được cô đang lo lắng điều gì.
 
"Tớ thấy cậu không cần quá cố kỵ Diệp Điềm Linh đâu. Dù sao cũng không phải việc của cậu, đúng không? Cậu ấy bị Trì Thanh từ chối tình cảm thì cậu không thể làm bạn với Trì Thanh à?"
 
“Tớ hiểu.” Tuyết Huỳnh nói.
 
Chỉ là trong lòng vẫn cất giấu một tảng đá.
 
Thực tế đã chứng minh rằng những linh cảm của cô luôn chính xác, đặc biệt là khi gặp vận đen như định luật Murphy.
 

Đây có thể coi là ngày ‘nở mày nở mặt’ nhất của cô ở lớp A2. Từ nhỏ đến lớn cô vẫn luôn là một người ít nói trong suốt trong lớp.
 
Cô chưa từng đỏ mặt với ai, cũng chưa từng có thù oán với ai, ngay cả khi bị bắt nạt cũng chỉ tranh chấp mà thôi.
 
Với đại đa số các bạn cùng lớp đều chỉ quen sơ, không nóng không lạnh.
 
Sáng nay cảm giác được thường xuyên có người nhìn sang, chỉ vì giao tình quá cạn nên tuy rằng tò mò nhưng cũng không ai không biết xấu hổ mà chủ động hỏi.
 
Cũng không phải chuyện gì lớn, chỉ là cần tiêu hao nhiều tinh lực hơn mới có thể đối phó, khó đối phó hơn cả là Diệp Điềm Linh.
 
Nắm chặt cây bút, hạ mi xuống, Giang Tuyết Huỳnh cố gắng không suy nghĩ nhiều về vị trí của mình trong mắt người khác.
 
… Cho nên tại sao ban đầu lại làm ầm lên như vậy.
 
Giống như, luôn vô tình chuốc lấy rắc rối cho mình, đặt mình vào một tình huống tiến thoái lưỡng nan, lúng ta lúng túng, quẫn bách không biết trốn vào đâu.
 
Nhiều năm như vậy, Tuyết Huỳnh đương nhiên biết điểm yếu của mình.
 
Nói một cách dễ nghe là tràn ngập sự đồng cảm, nhưng nói thẳng ra, đó là thánh mẫu.
 
Biết thì biết, nhưng quá khó để thay đổi.
 
Giang Tuyết Huỳnh nghĩ, một trong hai người Lâm Mỹ Tử hoặc Diệp Điềm Linh sẽ có người đến nói chuyện với cô.
 
Quả nhiên, trước khi tan học, Diệp Điềm Linh tạm biệt Lâm Mỹ Tử, ngăn cô lại.
 
"Giang Tuyết Huỳnh, chúng ta nói chuyện được không?"
 
Thẩm Manh Manh cũng dừng lại, muốn đi cùng cô.
 
"Không cần đâu." Giang Tuyết Huỳnh nói: "Tớ sẽ nói rõ ràng với cậu ấy, cậu trở về trước đi."
 

 
Gần trường Trung học phổ thông số Hai có một quán mì lâu đời đã mở được hơn chục năm.
 
Sau giờ học có không ít học sinh đến ăn.
 
Giang Tuyết Huỳnh và Diệp Điềm Linh chia nhau ngồi hai bên bàn, trong lúc chờ đồ ăn vẫn không ai nói chuyện.
 
Mì là mì sợi mảnh, có nhiều đồ ăn kèm, bao gồm cả lòng bò và gân bò béo ngậy.
 
Nhưng phần lớn học sinh đều không có nhiều tiền, Diệp Điềm Linh chú ý đến việc giữ dáng hơn cô, chỉ gọi một bát mì đơn giản. Giang Tuyết Huỳnh nghĩ đến cơn bão mà cô sắp phải đối mặt, vì vậy nhịn đau gọi một bát mì thịt bò, thêm một quả trứng chiên cho mình.
 
Hơi nóng lượn lờ có thể làm loãng bầu không khí khó xử giữa hai người.
 
Đối mặt với bát mì nóng hôi hổi, Diệp Điềm Linh sắp đũa, hỏi câu đầu tiên: "Giang Tuyết Huỳnh, cậu có thực sự hẹn hò với Trì Thanh không?"
 
Giang Tuyết Huỳnh cũng sắp đũa: "Tôi nói không phải, cậu tin không?"
 
Diệp Điềm Linh: "Không phải là tôi tin hay không, mà là tôi có thể tin cậu không? Giang Tuyết Huỳnh?"
 
Hơi nước hun vào mắt cô, Giang Tuyết Huỳnh chớp mắt, không nhìn Diệp Điềm Linh. Cô nhẹ nhàng nói từng chữ: "Tôi chỉ có thể nói như vậy, tin hay không tùy cậu."
 
Mặc dù cô có chứng sợ giao tiếp xã hội nhưng cũng không ‘mềm yếu’ đến mức không có điểm mấu chốt.
 
Trên thực tế, vì đã sớm biến thành một đứa hướng nội nên phần lớn thời gian cô đều sống trong thế giới của riêng mình. Mặc dù cô sẽ cùng ra cùng vào với những cô gái khác để hòa đồng với tập thể nhưng vẫn thường bị các học sinh khác nói đùa là lạnh lùng và quái gở.
 
Diệp Điềm Linh cũng trầm mặc.

 
"Hôm nay Mỹ Tử cũng đã khuyên tôi. Cậu nói đúng, tôi cũng nghĩ vậy."
 
"Xin lỗi, là tôi nghĩ nhiều."
 
Đây có lẽ là ngày tồi tệ nhất của Diệp Điềm Linh, sau khi bị đả kích hết đòn này đến đòn khác, sắc mặt thiếu nữ tái nhợt và u ám, không có nhiều hứng thú nói chuyện.
 
Giang Tuyết Huỳnh không còn muốn tìm tòi nghiên cứu ‘tớ cũng nghĩ vậy’ nghĩa là gì nữa. Cô cũng không cẩn thận lắng nghe lời giải thích của Diệp Điềm Linh.
 
Bên tai cô, giọng nói của cô ta hòa vào tiếng nói chuyện rôm rả của những thực khách trong quán ăn. Sau khi lướt qua tai cô thì biến mất, chẳng có ý nghĩa gì.
 
Giang Tuyết Huỳnh chỉ gắp trứng rán, cắn nhẹ một miếng. Trứng rán chín vừa phải, rìa hơi cháy, lòng đỏ của trứng vàng óng, không phải loại đông lạnh bán sỉ được mua bên ngoài.
 
Lý trí nói cho cô biết, thực ra cái này cũng không thể trách Diệp Điềm Linh hoàn toàn được. Nghĩ lại thì tỏ tình bị từ chối, người giúp gửi thư tình lại có scandal tình ái với crush của mình.
 
Vốn dĩ, chỉ riêng việc tỏ tình thất bại cũng đủ đau, cô không bị Diệp Điềm Linh hiểu lầm mình là bậc thầy giả nai cũng đã tốt lắm rồi.
 
Nhưng cổ họng như có gì đó nghẹn lại, dù trứng rán rất ngon, mì dai mềm nhưng vẫn cảm thấy vô vị.
 
Cô vẫn bận tâm.
 
Giang Tuyết Huỳnh từ từ nghĩ, cô và Diệp Điềm Linh có thể không còn thân thiết với nhau được như trước.
 

 
Sau khi nói lời tạm biệt với Diệp Điềm Linh, vừa trở về nhà, Giang Tuyết Huỳnh đã nhận được mấy tin nhắn, tất cả đều là các nữ sinh trong lớp hào hứng hỏi về mối quan hệ của cô với Trì Thanh và Trần Lạc Xuyên, có phải bọn họ có quen biết nhau trước đó hay không.
 
Thoạt nhìn là nhịn cả ngày rồi nên không nhịn được nữa.
 
Trả lời vào lúc này khó tránh khỏi sẽ bị lôi kéo hỏi lung tung này kia. Giang Tuyết Huỳnh suy nghĩ một chút, lấy vở bài tập ra, định làm xong bài tập trước, chờ nửa đêm mọi người ngủ rồi mới trả lời chiếu lệ.
 
Chỉ là ban ngày có quá nhiều chuyện, hơn nữa cô đã đi học cả ngày, cho nên cô thật sự không có tâm tư làm bài.
 
Sau khi vội vã giải bài tiếng Trung và tiếng Anh, làm bừa hai bài toán, cô bèn dứt khoát lấy điện thoại ra, đăng nhập vào trò chơi.
 
Hôm nay là thứ năm, đúng vào ngày cập nhật trò chơi.
 
Nhìn thanh tiến độ chậm chạp, Giang Tuyết Huỳnh quyết định nghĩ về điều gì đó thú vị, ví dụ như nghĩ về đại hội thể thao mà Thẩm Manh Manh đã đề xuất trước đó.
 
"..."
 
Càng nghĩ càng cảm thấy tưởng tượng rất đẹp, thực chiến lại rất khó. Cho dù nghĩ về nó như thế nào cũng không cảm thấy đáng tin cậy cho lắm.
 
Trò chơi giải nén hoàn tất.
 
Cô lấy lại tinh thần, đăng nhập vào trò chơi.
 
Có lẽ là do hôm nay có update, nhìn lướt qua danh sách bạn bè, cũng khá nhiều người.
 
Trần Lạc Xuyên cũng đang online.
 
Cô chú ý hình như cậu mới đổi hình đại diện mới.
 
Hình đại diện mới của Trần Lạc Xuyên là một chú chó con Golden Retriever rất dễ thương, khí chất rất hợp với cậu.
 
Nhắc Tào Tháo là Tào Tháo đến, một tin nhắn hiện lên trong danh sách bạn bè.
 

Trần Lạc Xuyên: [Vừa định out thì thấy cậu online.]
 
Giang Tuyết Huỳnh gõ chữ: [Tôi lên xem cập nhật.]
 
Trần Lạc Xuyên: [Ừ, tôi cũng vậy.]
 
Hai người không ai đề cập đến chuyện ban ngày.
 
Cô còn chưa kịp trả lời, Trần Lạc Xuyên đột nhiên chủ động gửi cho cô một lời mời: [Có muốn đánh một trận không?]
 
Trong nháy mắt Giang Tuyết Huỳnh không thể tránh khỏi nghĩ đến hiện trường thảm khốc có thể so sánh với vụ tai nạn xe hơi ngày hôm đó.
 
"..."
 
Giống như biết được sự do dự của cô, Trần Lạc Xuyên ngẩn ra một giây, sau đó vội vàng sửa sai.
 
[Lần này chỉ có hai chúng ta thôi.]
 
Có bao nhiêu người có thể từ chối nhánh ô liu do người mình yêu thầm tung ra chứ.
 
Mặc dù bầu không khí trong hành lang hôm nay rất khó xử nhưng Giang Tuyết Huỳnh vẫn không thể hạ quyết tâm từ chối.
 
Hơn nữa, cô thực sự không có lý do gì để từ chối.
 
Cũng không muốn từ chối.
 
Cho dù Trần Lạc Xuyên ở đầu dây bên kia không nhìn thấy nhưng tim cô đập rất nhanh, biểu cảm khi đánh chữ cũng trở nên rất nghiêm túc: [Được.]
 
Trần Lạc Xuyên dường như cũng thở phào nhẹ nhõm: [Tốt quá.]
 
[Để tôi mở đi.] Giang Tuyết Huỳnh vừa đáp vừa mở một gian phòng kéo người vào.
 
Ánh mắt lại không khỏi nhìn quét qua danh sách bạn bè một lần nữa. Vừa rồi đã nói lúc này trong danh sách bạn bè có rất nhiều người đang online, cũng bao gồm Trì Thanh.
 
Nhìn vào ảnh đại diện của Trì Thanh, tim Giang Tuyết Huỳnh đập nhanh hơn, một lần nữa có linh cảm không lành.
 
Cô và Trì Thanh thường chơi game cùng nhau, kéo tới kéo lui cũng phiền phức, thế nên đã dứt khoát hẹn ước, cứ vào phòng chờ luôn mà không cần lời mời.
 
Quả nhiên, giây tiếp theo, giống như đã hẹn trước với Trần Lạc Xuyên. Trì Thanh thấy cô online, không thèm nói một tiếng đã đi vào phòng.
 
Căn phòng rất yên tĩnh, Trì Thanh vừa vào phòng hiển nhiên đã nhận ra sự tồn tại của một người khác.
 
Chân trước thiếu niên vừa tắm rửa xong, chân sau đã bị mấy người Trương Thành Dương kéo đến gian hàng thịt nướng.
 
Quầy hàng đang rất đông khách, đồ ăn mang lên quá chậm, vì vậy lúc này anh mới lấy điện thoại di động ra chơi hai ván game giết thời gian.
 
Vừa đăng nhập vào trò chơi, anh vừa nhìn lướt qua đã nhìn thấy một hình đại diện xa lạ.
 
Ảnh đại diện đó là một chú chó con thuộc giống chó Golden Retriever, ID không giống con gái.
 
Ánh mắt anh khựng lại, dừng lại nửa giây trên hình con chó con.
 
Chú cún con cười rất thảo mai, ra vẻ giả bộ đáng yêu.
 
[Không bằng Bì Bì.]
 
Trì Thanh cười khẩy, mặt không đổi sắc nhìn chòng chọc vài giây rồi đưa ra phán quyết mà anh cho là công bằng và chính đáng nhưng thực ra lại thiên vị đến tận rãnh Mariana.
 
Không hề nhiều lời.
 
"..."
 
Thông thường, khi Giang Tuyết Huỳnh và Trì Thanh chơi game sẽ bật micro để tiện giao tiếp.
 
Mà bây giờ vừa bước vào phòng, Trì Thanh không nói lời nào.
 
Thái độ này dường như đã tỏ rõ mọi thứ.
 
Trần Lạc Xuyên không kết bạn với Trì Thanh nên có lẽ không nhận ra người này là ai, càng không ngờ rằng sẽ có một vị khách không mời mà đến, thế nên phút chốc cũng im lặng theo.

 
Cứ thế, căn phòng bỗng trở nên lạnh lẽo.
 
Giang Tuyết Huỳnh: "..."
 
Tiêu đời rồi, đây là tình huống rối rắm gì thế này. Ban ngày cả hai suýt đánh nhau ở hành lang, đến tối cô lại bị Trì Thanh bắt gặp đánh đôi với Trần Lạc Xuyên.
 
"..."
 
Cô có thể lợi dụng việc cả hai đều không thêm bạn bè đối phương mà đuổi một người trong số họ ra ngoài khi họ chưa rõ thân phận của của người kia không?
 
Hai người không ai nói lời nào, để một người có chứng sợ giao tiếp xã hội như cô làm cầu nối bắt chuyện không khỏi quá đề cao năng lực giao tiếp xã hội của cô rồi. Ngay khi Giang Tuyết Huỳnh nhắm mắt lại, thu hết can đảm, định qua loa để đợi đến lúc xếp vị trí, Trần Lạc Xuyên đột nhiên chủ động gõ chữ chào hỏi: [Xin chào.]
 
Đầu ngón tay của Giang Tuyết Huỳnh lơ lửng trên màn hình, rơi vào trạng thái do dự.
 
Đáp lại Trần Lạc Xuyên là một sự im lặng cực kỳ lạnh lùng.
 
Một lúc lâu sau, ngay cả ‘chủ nhà’ Giang Tuyết Huỳnh cũng cảm thấy bồn chồn, thiếu niên đối diện lúc này mới lạnh nhạt đáp lại.
 
[Xin chào.]
 
[Vừa đi rót nước.]
 
Miễn cưỡng đưa ra một câu coi như lời giải thích, Tuyết Huỳnh thở phào nhẹ nhõm. Có Chúa mới biết cô suýt cho rằng Trì Thanh cố tình làm vậy.
 
Hai ba câu nói phá tan bầu không khí đóng băng, Giang Tuyết Huỳnh mở phương thức nhập, chuẩn bị gõ: [Chuẩn bị.]
 
Không ngờ, Trần Lạc Xuyên lại chủ động đặt một câu hỏi khác: [Có phải là Trì Thanh không?]
 
Giang Tuyết Huỳnh giật mình, từ từ xóa từng từ đã nhập, sau đó gõ chữ hỏi Trần Lạc Xuyên: [Làm sao cậu biết?]
 
Trần Lạc Xuyên: [Tôi đoán, tôi thấy hai cậu luôn chơi với nhau.]
 
Giang Tuyết Huỳnh: [... Cái này cũng có thể đoán được?]
 
Cô hơi bất ngờ trước sự nhạy bén của Trần Lạc Xuyên. Sự nhạy bén của Trần Lạc Xuyên khác với sự nhạy bén của Trì Thanh. Có lẽ vì vẫn còn đang độ tuổi tràn đầy năng lượng nên sự nhạy bén của Trần Lạc Xuyên có trực giác gần như động vật.
 
Cô còn chưa kịp trả lời ‘Đúng’, ID của Trì Thanh đã đi trước cô một bước, đánh ra một dấu [?].
 
Trông vô cùng cao quý và lạnh lùng.
 
[Cậu là ai?]
 
Trần Lạc Xuyên không nghi ngờ anh: [Tôi là Trần Lạc Xuyên.]
 
Câu trả lời của Trì Thanh vẫn không phá vỡ thiết lập nhân vật của anh.
 
[Không có ấn tượng.]
 
Giang Tuyết Huỳnh: "..." Lời này chính bản thân cậu có tin không?
 
Không biết Trần Lạc Xuyên ôm suy nghĩ gì mà không những không tức giận, ngược lại còn giải thích một câu: [Hôm nay chúng ta có gặp mặt ở hành lang.]
 
Câu trả lời của Trì Thanh thậm chí còn lạnh nhạt hơn: [Không nhớ.]
 
Có lẽ cũng nhận thấy thái độ của mình có chút lạnh nhạt, thiếu niên lại chậm rãi nói thêm:
 
[Xin lỗi, tôi không có trí nhớ tốt.]
 
[Có lẽ là…]
 
[Mất trí nhớ tạm thời.]
 
Trần Lạc Xuyên: [...]



 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận