Sấu mã vi thê

Hương Nô đang mất tập trung, Tả Cầm thấy thế, rất khẩn trương đi đến bên cạnh Hương Nô: “Hương Nô, vị này chính là Thế tử Quảng Lăng hầu, sao có thể thất lễ như thế được?” Tả Cầm nên đi tiễn Thân Đồ Khiếu nhưng không ngờ Thế tử Quảng Lăng hầu lại tới đây, Thân Đồ Khiếu là quý nhân tới từ kinh thành nhưng Quảng Lăng hầu chính là thế gia tôn quý nhất chốn Dương Châu này, Tả Cầm không biết vì sao hôm nay miếu nhỏ lại có cơ hội nghênh đón hai vị đại Phật tới đây nữa.
 
“Thì ra là tiểu hầu gia, nô gia không biết tiểu hầu gia, nếu có chỗ đắc tội, xin tiểu hầu gia thứ lỗi.” Hương Nô hồi phục tinh thần, vội vàng cáo tội, giọng nói đó mềm như bông, mấy con cháu thế gia kia đã hơi say, không khỏi lên tiếng trêu đùa.
 
Một thiếu gia mặc lam bào choàng vai Đàm Duyên, cười hì hì: “Tả Cầm, nghiêm khắc như vậy làm gì? Chắc chắn Đàm nhị ca sẽ không so đo với Hương Nô đâu nhỉ?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
“Tất nhiên rồi.” Đàm Duyên gật gật đầu, sao y lại có thể làm khó Hương Nô được chứ? Hôm nay y đến vì Hương Nô cơ mà.
 

Bên trong đôi mắt luôn bình thản, trầm ổn của Đàm Duyên xuất hiện một tua cuồng nhiệt, Hương Nô, Hương Nô của y! Nữ nhân mà trước khi chết y vẫn luôn nhung nhớ, bây giờ đã trở về tuổi hoa ngây thơ nhất, không thù không oán gì y cả.
 
Đây là tình thương mà ông trời dành cho y! Để y có cơ hội làm lại từ đầu với Hương Nô.
 
“Xe ngựa của hầu phủ tới rồi.” Tiếng thông báo của gã sai vặt cắt ngang cuộc trò chuyện.
 
”Ta về trước.” Đàm Duyên lưu luyến đưa mắt nhìn Hương Nô một cái.
 
Nếu như trước kia, chắc chắn Tả Cầm rất vừa lòng khi mọi chuyện phát triển như vậy, thế nhưng hiện nay, bà có hơi khó xử, nếu Thế tử hầu phủ cũng có ý với Hương Nô thì giữa Đại tướng quân và Thế tử gia, chắc chắn bà sẽ đắc tội với một trong số họ!
 
Đàm Duyên lên xe ngựa, mở cửa sổ xe, nhìn ra ngoài, cảnh vật của cả ngõ Điềm Thuỷ vẫn giống trong trí nhớ của y.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Y còn nhớ đời trước, ngày này là lần đầu tiên y đi vào chốn pháo hoa, y cũng gặp Hương Nô ở trên hành lang như thế này, nếu muốn nói đời này khác đời trước thế nào thì chính là trang phục của Hương Nô lớn mật hơn trong trí nhớ của y không ít.
 

Y và Hương Nô chính thức gặp gỡ nhau là vào 5 ngày sau, ngày đó y được chiêu đãi đúng như vai vế trưởng tử tri phủ Dương Châu, khi nghe đàn uống rượu, Hương Nô bị một tên vô lại quấy rầy, y ra tay giải cứu nàng, mấy ngày sau đó y luôn tới dò hỏi, nhận được tình cảm dịu dàng và sùng bái của Hương Nô.
 
NgàyHương Nô bộc lộ quan điểm ngày, y dùng 6000 lượng bạc để chiếm lấy nàng, nó cũng khiến cho Hương Nô trở thành ngựa gầy truyền kỳ của ngõ Điềm Thuỷ, khi y theo phụ thân rời khỏi Dương Châu, trước khi đến kinh thành nhậm chức thì chưa từng có bất cứ ngựa gầy nào cao giá hơn Hương Nô.
 
Hương Nô trở thành thị thiếp đầu tiên của y, cũng là thị thiếp an phận thủ thường nhất của y.
 
“Công tử, cả đời Hương Nô chỉ muốn phụng dưỡng một mình ngài.” Bên tai y loáng thoáng truyền đến tiếng khẩn cầu ngây thơ nhất của thiếu nữ.
 
Khi đó y vẫn còn trẻ, không hề có chút sức chống cự nào với câu nói làm nũng mềm nhẹ của tiểu cô nương, cũng thuận miệng đồng ý với nàng: “Đời này Hương Nô cũng chỉ cần phụng dưỡng một mình ta.” Lúc y hứa hẹn, y cũng thật lòng nghĩ như vậy.
 
Thế nhưng vật đổi sao dời, mọi chuyện bắt đầu thay đổi. 5 năm đầu trôi qua, khi đó y 25, đã cưới một thê tử ôn nhu hiền thục, có trắc thất xuất thân thư hương thế gia, cùng với 5 lương thiếp xinh đẹp yêu kiều, khi đó Hương Nô được chẩn không thể có mang nhưng vẫn là thị thiếp của y, ngoại trừ Hương Nô, trong phủ cũng có một vài ca cơ.

 
Y ít đi thăm Hương Nô nhưng Hương Nô luôn luôn có một vị trí trong lòng y, người khác không thể thay thế được, mỗi khi y bực bội, hậm hực không vui, chỉ có Hương Nô mới có thể khiến y cười vui.
 
Hương Nô không tranh không đoạt, lúc nào cũng ở tiểu viện hướng về y.
 
Hoa tử đằng và hoa nhài lạc loài trong tiểu viện, dù là lúc nào cũng toả ra hương thơm thanh mát, giống như chủ nhân của nó vậy.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui